Khi ông còn đang bộn bề với nhiều suy nghĩ trong đầu thì người lên tiếng phá vỡ im lặng là Long. Long vươn tay rót 1 chén trà cho ông, 1 chén cho hắn. Vừa rót vừa nói với giọng rất bình thản, người lớn.
- Ông cũng không cần tự trách. Cháu biết chuyện bố mẹ cháu không phải điều ông mong muốn, lỗi không phải do ông, mà là do người trong gia tộc mà ra. Và ở bên ngoài cũng không hẳn đã là điều xấu. Ít ra anh em cháu cũng được lớn lên như 2 đứa trẻ bình thường. Âu cũng là 1 cái niềm hạnh phúc. Phải không ông?
Ông nghe Long nói, ánh mắt đang nhìn vào vô định bỗng chốc run run. Tay ông nắm chặt tay vịn của chiếc ghế. Ông nhìn hắn, nhìn thật lâu, nhìn thật sâu. Đến khi mà chén trà hắn rót cho ông đã nguội lạnh, ông vẫn ngồi nhìn hắn. Hắn cũng vừa nhấm nháp chén trà, vừa quan sát ông với ánh mắt lạnh nhạt. 2 ông cháu nhìn nhau, mỗi người 1 suy nghĩ, mỗi người 1 cảm xúc. Khi hắn uống hết chén trà, chuẩn bị rót chén thứ 2 thì ông hắn mới nói:
- Ông không biết nên vui hay buồn vì cháu nữa. Cháu quá trưởng thành so với cái tuổi này. Nhưng cháu có thể tin ông. Không cần phải đề phòng ông. Ông sẽ nói chuyện với cháu như 2 người trưởng thành. Hiện tại, cháu có dự định gì?
Long thực sự vẫn luôn đề phòng những người trong gia tộc. Vì gia tộc, luôn là 1 vũng nước đục. Hắn chả biết ai là thật lòng ai không thật lòng, nên luôn đặt 1 vách ngăn. Nhưng qua 1 hồi quan sát người ông “thất lạc” bấy lâu, hắn cũng cảm nhận được, sự quan tâm ông dành cho gia đình hắn là thật tâm.
- Cháu... xin lỗi ông.
Hắn cúi xuông uống trà, dùng cái cúi ấy để che đi sự xao động trong ánh mắt. Ông hắn cười. Ông rất vui vì hắn đã chấp nhận ông.
- Haha, không có gì. Cháu nói đi, ông có thể giúp được ông sẽ giúp.
- Hiện tại cháu muốn nhanh chóng tăng cường thực lực. Không có thực lực sẽ không đạt được mục đích cháu đặt ra.
- Tăng cường tu vi, nhanh nhất là dùng đan dược. Nhưng hiện nay, đan dược luyện ra đã không còn được tinh khiết nhu xưa. Nên hậu hoạ ngầm khi dùng đan dược hiện nay rất nhiều, rất ít người dùng cách này. Chỉ có mấy thằng ăn chời lêu lổng, không chịu siêng năng mới dùng. Tiếp theo chính là tu luyện ở nơi có nhiều linh khí. Cách này tăng tiến tu vi nhanh, nhưng những nơi nhiều linh khí đa số đã bị các đại gia tộc, môn phái, tổ chức chiếm giữ. Số ít ỏi còn lại thì cần cơ duyên. Cho tới nay thì rất hiếm những nơi chưa được khám phá, những nơi như vậy thường hiểm trở và nguy hiểm. Còn 1 cách nữa là tu luyện công pháp đặc thù. Cái này ông không khuyến khích, vì thường những thứ gì nhanh, sẽ không ổn định. Cháu có thể vào Tu Luyện Thất của gia tộc để tu luyện, vào Tàng Thư Các đọc sách, Sân Tập để luyện thể,... bất kì điều gì cháu muốn.
Long cũng biết trước mấy thứ mà ông đã nói. Quả thực, đúng là chỉ có chăm chỉ luyện tập thì mới mạnh lên được, không nên trông chờ gì vào đan dược hay kì ngộ gì đó. Hắn cũng không sợ khổ tu, nhưng hắn không muốn khổ tu. Hắn muốn chiến đấu, mạnh lên từ chiến đấu. Huyết Sát chính là chỗ dựa của hắn. Và hắn còn cuốn sách. Nhắc tới cuốn sách, không biết bao giờ nó mới hồi đáp lại hắn đây. Hắn cũng không hiểu, vì sao cuốn sách lại suy yếu. Đáng lí ra người suy yếu là hắn mới đúng. Nhưng dung hợp xong, hắn cũng không thấy yếu lắm. Hắn cũng không để ý tiểu tiết này, giờ nhớ tới cuốn sách, hắn mới phát hiện ra.
- Anh em làm tốt lắm. Đây chỉ là phát đạn đầu tiên của chúng ta, sau này sẽ còn rất nhiều chiến dịch khác. Anh em vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.