Sơn lọ mọ đi kiếm đồ ăn cho Long. Thực sự thì lão Sơn này sợ ma cực kì. Ngồi nghe kể chuyện thôi mà hắn cũng có thể sợ đến rúm ró người. Nãy cũng chẳng hiểu lấy can đảm ở đâu dám vớt cái “xác chết trôi” lên. Chứ bây giờ bảo hắn làm lại, có mờ quỳ xuống vái 3 cái cũng chẳng dám vớt. Trên thuyền thì lúc nào cũng có đồ ăn. Nên Long được vài quả táo, mấy miếng thịt, ít bánh mì. Nước lọc thì chắc chắn không thiếu. Nên hắn ngồi luôn trên boong thuyền, đánh chém ngon lành. Lão Tư nhìn thấy cũng không nói gì. Lão thấy Long ốm yếu, gầy còm, đoán chừng có lẽ thằng nhóc vì đói ăn mà đi ăn trộm bị bắt nên nhảy xuống sông chạy trốn. “Nhìn cái tướng ăn của nó kìa. Như quỷ đói đầu thai vậy. Khổ thân, còn bé vậy mà đã mồ côi cha mẹ, lao vào con đường trộm cắp. Haiz.”
Long cũng mặc kệ lão nghĩ gì. Hắn bây giờ chỉ quan tâm tới đống đồ ăn trước mặt. Vài phút sau, khi đánh chén no nê, hắn mới ợ 1 cái rõ vang. Quay sang hỏi Sơn:
- Anh Sơn này, đây là ở đâu?
Tên Sơn gãi gãi đầu, nhìn Long như nhìn thằng mất trí:
- Mày bị nước vào não à? Mất trí nhớ luôn rồi hả? Để tao hỏi anh Tư xem gần đây có bệnh viện nào không.
Long đầu đầy hắc tuyến, “hình như thằng này bị thiểu năng”.
- Không phải mất trí, mà là em hỏi đây là làng nào, xã nào, huyện nào ấy.
Lúc này tên Sơn mới hiểu mà trả lời:
- À à, làng A, xã A1, Huyện A2.
“Xã A1? Cũng không xa lắm” - Long thắc mắc. Hắn không ngờ lộ trình vốn dĩ là thẳng đứng lên trên mà lại bị chệch quĩ đạo đi gần 1km. Tuy nhiên 1km cũng không tính là xa. Ít nhất hắn có thể tự đi về được. Hắn bây giờ đang lo lắng ở nhà không biết mẹ hắn giờ thế nào. 3 ngày liền không có bất kì tin tức gì của hắn, chắc bà lo lắm. Cả bố hắn nữa. Long không biết ông bị dịch chuyển đi đâu, hắn có linh cảm không tốt. Đã 3 ngày rồi, bố hắn vẫn chưa về. Hắn còn nhớ, tốc độ của ông rất nhanh. Từ nhà hắn, tới ao làng thằng Hoàng, cách nhau cũng hơn 1km. Nhưng chỉ trong chớp mắt ông đã tới đó rồi, tức tốc độ của ông ít nhất là 1km/s. Vậy là 3 ngày chưa thấy về, 3 ngày là 72 giờ = 259 200 giây, là khoảng hơn 6 lần chu vi Trái Đất rồi (Chu vi Trái Đất: 40075km). Không có lí nào không về được. Long nghĩ như vậy cũng không sai, bởi ông lúc ấy là sử dụng Phong Độn Thuật, nên tốc độ nhanh vậy là đương nhiên. Chứ thực sự tốc độ tối đa của Nguyên Anh trung kì chỉ khoảng 600-700km/h, ông là 1 trong số ít người luyện Độn thuật đạt thành tựu cao như vậy (ít nhất 3600km/h với Phong Độn nhé).
Như vậy ông đang gặp điều gì đó không may, giữ chân ông nên chưa thể về. Hắn nào đâu biết rất lâu sau ông cũng sẽ không về, đúng hơn là không thể về. Nhưng hắn biết, hiện tại lo lắng cho bố hắn cũng không giải quyết được chuyện gì, hắn chỉ có thể tin vào ông. Tin rằng ông sẽ vượt qua được mọi chông gai và 2 cha con lại được gặp lại nhau. Giờ hắn phải mau chóng quay về gặp mẹ. Hắn không thể để bà lo lắng thêm nữa.
Long cảm ơn 2 người Sơn và Tư, xin phép họ rời đi. Hiện tại hắn đang cách nhà khoảng hơn 900m, theo đường chim bay. Nhưng nếu đi theo đường bộ thì khá lắt léo, lên đến khoảng 1,5km. 1,5km đối với hắn cũng chẳng là gì. Hắn có thể chạy bộ về. Sau lần dung hợp cuối cùng kia, khả năng hồi phục và hấp thu chuyển hoá năng lượng của hắn được gia tăng mảng lớn. Bây giờ nhìn hắn đã trở lại bình thường, dù còn hơi gầy, hốc hác. Hắn không biết khi về, mẹ hắn sẽ lo lắng và đau lòng thế nào khi thấy hắn như hiện nay.
...
Khi về đến nhà, sắc trời cũng đã hơi xẩm tối. Nhưng nhà hắn chẳng có ánh điện nào. “Quái lạ, chẳng lẽ thằng Dũng chưa về?” Long ở trong Âm Sào, không biết ngày tháng nhưng hỏi thăm tên Sơn thì cũng biết hôm nay là thứ 3, ngày 29/3/2016. Là 1 ngày bình thường, hắn nhớ thằng Dũng cũng không có đi học thêm vào hôm nay, theo lí là nó phải ở nhà mới đúng.
Hắn mở cửa bước vào nhà. Bật đèn lên. Ngôi nhà vẫn như cũ nhưng không có bất kì ai ở nhà.