Mọi người thưởng thức bữa ăn đang vui vẻ thì.

Bành....

Cửa bị người đạp ra, nhìn Tần khâu dẫn theo một đám người xông vào.

"Trần ca, chính là hắn", nói xong chỉ chỉ tay về phía Dương Hối.

Trần Hạo từ ngoài cửa đi vào có chút kinh ngạc dĩ nhiên lại gặp Dương Thần,mặt hắn có chút âm trầm lên.

"Dương Thần, không nghĩ ngươi lại dám đánh biểu đệ ta, ngươi nhưng là không muốn sống sao, tưởng dựa vào chút công phu hoành hoành không coi ai ra gì rồi chứ."

Dương Thần buông đũa xuống ánh mắt nghi ngờ nhìn lấy Trần Hạo, "ngươi là ai?"

Haha, ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Trần thiếu gia cũng không biết, cũng đúng Đông Hải thành phố bé xíu lấy đâu biết được Trần thị tập đoàn to lớn, vài tên vệ sĩ cười khinh bỉ nhìn lấy Dương Thần giống như đồ nhà quê giống như.

Xác thực cũng là như vậy, Dương Thần nhưng mặc trên người bộ quần áo cộc ha oai vô cùng mát mè, hoàn toàn không giống với như là kẻ có tiền.

"Ta đang dùng cơm cút đi."

Đơn giản gói gọn vài chữ, mấy tên vệ sĩ còn định khoe khoang bỗng chốc im lặng, mặt đỏ lên, "tiểu tử thử lặp lại lời nói xem."

Không đợi Dương Thần nói nữa, một trần cuồng phong xé ra, Thanh ly buông xuống đũa một tay quét ngang qua, từng tên vệ sĩ bay nhanh ra ngoài miệng phun máu tươi bất tỉnh tại chỗ không rõ sống chết.

"Không thấy, bảo các ngươi cút sao."

Trần Hạo sắc mặt kịch biến, những tên vệ sĩ này nhưng là được tuyển chọn, là những tên biêt đánh nhau nhất vậy mà đối phương quét nhẹ tay, thậm chí chưa chạm vào, "Cao thủ võ lâm", bốn chữ này đột nhiên lóe ra trong đầu.

Tần Khâu, mặt như tro tàn, tái mét ngồi bệt xuống, những tên thuộc hạ của biểu ca cũng không là đối thủ.

Thanh Ly mở miệng lạnh lùng phun, "Cút đi."

Trần Hạo nào biết đối phương đang cứu mình, hắn nào nghĩ chỉ cần nói nhảm vài câu nữa Dương Thần sẽ giết hắn, hắn còn tưởng Thanh Ly đang vũ nhục mình đây.

"Được, được lắm ra tay đánh người ta, còn cho ta cút đi, các ngươi đây là muốn tìm chết."

Nói lại rút trong túi điện thoại.

Rất nhanh bên kia truyền đến giọng nói một trung niên nhân.

"Tiểu tử, ngươi không phải lại gây chuyện gì chứ, ta đang bận tiếp khách đây, nếu không có gì ta liền cúp."

"Cha, không có ta nhưng bị người cho đánh."

Cái gì, khốn kiếp còn dám đánh con trai ta, lá gan đúng là lớn, vừa vặn ta cũng ở Đông Hải, để ta xem rốt cục lá gan ai to vậy còn dám đánh con trai Trần Vũ ta.

"Cha, đối phương nhưng là cái cao thủ võ lâm, bảo tiêu ta liền bị đối phương nhẹ nhõm giải quyết rất lợi hại."

"Không có chuyện gì, khách quý ta nhưng cũng là một cái cao thủ võ lâm, đưa ta địa chỉ lập tức liền qua."



Dương Thần muốn là đuổi Trần Hạo cút đi ngay nhưng nghe thấy đối phương lại liền gọi cha, vừa vặn giải quyết một thể lần sau đỡ bận.

"Két...." phanh xe rít xuống, một trung niên bên ngoài một bộ vét đen xuất hiện, đằng sau còn có một thanh niên, nhìn bề ngoài không có vẻ như là công tử nhà giàu gì đó, ngược lại ăn mặc bộ đồ vô cùng tùy ý.

Dương Thần nếu để ý chắc chắn sẽ nhận ra ngay, người kia chính là Mạc Lâm, lần trước bị Dương Thần đánh bay.

Nhanh chóng hai người bước đến,cửa phòng mở ra.

Một đám vệ sĩ nằm mỗi người một bên miệng vẫn còn máu không rõ sống chết, Trần Hạo vẫn đứng đấy hút thuốc tựa hồ không giống với hồi nãy nói trong điện thoại.

"Không phải ngươi nói ngươi bị đánh sao, tại sao một chút chuyện cũng không có."

"Cha là hắn đánh người chúng ta," Trần Hạo chỉ ngón tay về phía Dương Hối.

Trần vũ cùng Mạc Lâm nhìn qua, cảnh tượng hết sức quỷ dị, một bàn bảy người ngồi ăn cơm nói chuyện vui vẻ, người nhìn cũng không có vẻ là biết đánh nhau.

"Ai trong đây đánh người của ta, lập tức cút ra cho ta,"

Mạn Thiên Âm nhướng mày, "Trần thúc không thấy đang dùng cơm sao, lớn lối vậy là ý gì đây."

"A, ra là Mạn tổng giám đốc sao, bảo vệ của ngươi đánh người của ta, ngươi tính toán vậy sao, không khỏi Mạn gia cũng quá phách lối đi."

"Ha ha, đánh một đám chó mà thôi, không sủa bậy thì sao lại bị đánh đây, cẩn thận Trần tổng cũng bị đánh nha."

Tiểu oa nhi,còn dám mắng ta là chó rồi đúng không, hay lắm.

"Trần tổng nói đùa, ta câu nào nói đến ngài là chó," mọi người lập tức cười phì, nhân viên cũng mím chặt môi sợ cười ra tiếng.

Trần Vũ tức giận mặt đỏ bừng, gân xanh hận một chỗ k thể bục ra khỏi da thịt, " được, được lắm, hôm nay một cái cũng đừng muốn rời đi, Mạc Lâm tiên sinh, cầu trợ ngài xuất thủ."

Dương Thần ăn xong cũng buông đũa xuống, nhàn nhạt liếc, "Bị đánh còn chưa đủ sao,"

Mạc Lâm chấn động, giọng nói này... hắn mắt run rẩy nhìn lại, phát hiện khuôn mặt thân quen vẫn đang ngồi đấy nhàn nhạt liếc lấy mình.

Trần Vũ giận dữ chỉ tay về Dương Thần quát, " Ở đâu ra tạp ngư, đến phần ngươi nói chuyện sao,"

"Ngủ xuẩn...," mọi người thầm lặng mắng, Mạc Lâm cũng không ngoại lệ, hắn sợ đến hận không thể thuất di chạy trốn.

Không đúng, có gì đó không đúng ở đây, nhận ra mọi người nhìn mình Trần Vũ có chút nghi hoặc thì.

Xùy..., một bên cánh tay Trần Vũ bị gọt xuống, máu tươi phun loạn xạ trên thảm.

A..a.aa tay ta, Trần Vũ đau đến mặt co quắp lại tái xanh mét, không ngừng ôm tay nhào nặn trên đất lăn qua lăn lại.

Mọi người giật nảy mình hít một hơi lạnh, Mạc Lâm không ngoại lệ, hắn không làm gì cả, chỉ nhìn thôi cánh tay liền đứt, đây rốt cục là ai, Mạc Lâm mồ hôi lạnh chảy đã ướt hết lưng.

Mạc Lâm vội chạy đến trước mặt quỳ xuống, "tiền bối, lần trước đắc tội cảm tạ tiền bối tha cho một mạng, Mạc Lâm nguyện làm tay chân cho ngài, có gì phân phó liền giao là được."

Tiền bối, người trẻ tuổi tưởng như vô hại kia lại là cao thủ mình mời đến càng thêm khủng bố, Mạc Lâm thủ đoạn hắn cũng đã thấy, phi thiên độn địa gì cũng biết, vậy mà trước mặt tiểu tử này hô tiền bối.

Nghĩ đến Trần Vụ ngất lịm xuống,Trần Hạo sợ hãi đến tột cùng, cha hắn vô cớ mất cánh tay, tên cao thủ cha mời đến tựa hồ quá mức sợ hãi đối phương.

Dương Thần nhàn nhạt liếc Mạc Lâm, "Ngươi xứng sao."

"Ta..." Mạc Lâm xấu hổ vô cùng, mình bản thân dẫu sao cũng từng là độ kiếp kì có được không, nếu không phải cưỡng ép xuyên phá không gian trở về địa cầu tu vi giảm mạnh, đâu đến mức như này."

Dương Hối cười tủm tỉm nhìn lấy Mạc Lâm. "Độ kiếp kì, ờ không đúng phục dung đan dược quá nhiều,"

"Ngươi... Ngươi sao lại biết."

"Nhìn liền ra còn nhờ ai nhắc sao," Dương Hối cười tủm tỉm nhìn lấy Mạc Lâm.

Dương Thần, liếc mắt "Ngươi còn một cơ hội để sống."

"Tiền bối phân phó, nếu làm được nhất quyết không chối từ."

"Trần Gia và ngươi, chỉ được tồn tại một, cho ngươi đến ngày mai trời sáng."

"Tần tiên sinh, hắn chính là ác quỷ, đừng, đừng nghe hắn nói,giết người là có tội." Trần Vũ nằm dưới đất thở hổn hển nói."

"Xùy.." đầu Trần Vũ lăn lông lốc dưới sàn máu tươi phun lên như mưa ướt sũng khuôn mặt Mạc Lâm, Trần Hạo không ngoại lệ một khỏa đầu lâu cũng nằm yên vị dưới đất.

Hủy thi sạch sẽ, Mạc Lâm mang theo đầu tóc dính đầy máu tươi lặng lẽ rời đi về phía Trần gia.

Dương Thần lười nhác nỏi nhảm dẫn theo mọi người rời đi.

"Đại ca, ngươi nhưng là có thể tha thứ người rồi a," Dương Liên cười đầy kinh ngạc nhìn Dương Thần.

"Hắn giống ta." nhẹ nhàng vài chữ Dương Thần cũng không nói nữa, mọi người nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Sáng hôm sau tin tức động trời phát tán ra cả nước.

"Trần thị tập đoàn, trần gia toàn bộ diệt.

Ở kinh thành, một căn phòng sang trọng, một thanh niên đang cầm điện thoại đọc tin tức.

Bộp... Điện thoại rơi xuống đât, thanh niên hai mắt đỏ hoe, miệng run rẩy, chết... Chết hết. Nhà mất, lần này làm rể cũng mất.

Là ai...., ta cũng sẽ cho hắn trả giá đau đơn, ta Trần Doanh thề.

--một bên khác--

"Ngươi nói gì, Trần gia diệt môn."

"Lôi thiếu ngài tự xem liền tốt, lao giả đưa cho một tin tức,"

Hahhahh ha ha ha...không biết ai diệt, nhưng là chết rât hay, thậm chí chết cả nhà, hahaha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play