Một nơi khác tại Tinh La đại đô, trong nhà Hình Na, cô đang nằm ngủ say li bì trong căn phòng của mình.
“Ưm?”
Mở mắt ra thức dậy, cô đã ngủ ngất tận 2 ngày chưa tỉnh lại, có vẻ chiến đấu với các tà hồn sư cấp cao đã làm cho cô cảm thấy mệt mỏi hơn bình thường, nhưng ngược lại, việc liên tục phải kề cần với nguy hiểm lại giúp hồn lực bản thân phát triển mạnh hơn.
“Thình thịch, thình thịch”
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng tim đập mạnh, cứ như có một ai đó đang giao tiếp với bản thân cô vậy!
“Đây là? Dratini trứng?”
Đúng vậy, thứ vừa cử động chính là Dratini trứng, từ lúc nó được hệ thống trao tặng cho cô, quả trứng này chưa hề cử động gì nhiều, ngoài việc liên tục hấp thu long hệ hồn lực ra, đến khi việc hấp thu đạt đến bão hòa thì kể từ đó nó trở nên bất động, giống như tiến vào giấc ngủ đông vậy.
“Hệ thống, Dratini trứng có vấn đề gì vậy?”
Lập tức đề ra câu hỏi, người luôn luôn có sẵn đáp án chính xác đang ở đây, cô cũng chả dại gì mà đi tìm hiểu nhiều, cứ hỏi thẳng cho chắc và an toàn.
- Tích, Dratini trứng đã qua quá trình ấp trứng 32/50, tiến trình ấp trứng đã đi qua 50 %, các cơ thể và bào quan đã phát triển và có hình hài cụ thể, việc cử động chứng tỏ nó đang rất nóng lòng để được ra đời, xin ký chủ nhanh chóng hoàn thành nốt công cuộc ấp trứng.
“Hửm? vì đã tiến triển trên 50% nên nó có thể di động ư?”
Cảm giác kỳ kỳ, dù sao Dratini cũng là một võ hồn, vậy mà nghe theo lời hệ thống Dratini hoàn toàn trở thành một sinh vật có cơ thể riêng, có ý thức riêng vậy, nó giống kiểu như là, giống với Sylveon có thể tự hoạt động!!!
“Khoan đã!”
Như có vẻ nhận ra được điều gì, Hình Na lập tức trợn mắt ra, cô không biết dự đoán của mình có chính xác hay không, nhưng nếu không thử hoặc không tìm hiểu, sẽ không có gì mới xảy ra.
“Hệ thống, cho phép ta được xác nhận, các võ hồn Pokemon chúng đều là thực thể và có sinh mạng như một cơ thể sống bình thường?”
Đánh vỡ lỗ hỗng to đùng trong quá trình tu luyện võ hồn hiện có của bản thân, cô đã từng có thể gọi Sylveon ra chiến đấu, nó có thể tự hành suy nghĩ và lựa chọn phương thức hành động cho bản thân, cũng giống như lúc mới gặp Alvis, cô chỉ nói, “Ta chưa muốn chết”
Eevee đã ngay lập tức hiểu được mong muốn của Hình Na, nó lập tức lựa chọn kéo cô ra khỏi cái hồ và tìm tới nơi an toàn nhất có thể.
Nếu một võ hồn có ý thức và nhận thức riêng của bản thân, vậy nó khác gì một hồn thú còn sống cơ chứ?
Ngoài ra, nếu như nó có thể tự hành độc lập và tồn tại, cô chỉ cần bỏ ra một nguồn hồn lực nhất định để giữ cho nó tiếp tục hiện hữu tại thế giới bên ngoài, vậy không khác nào có thêm một cánh tay hỗ trợ bá đạo khác?
-Tích, ký chủ đã đoán chính xác, các võ hồn Pokemon đều là các sinh vật có sinh mạng và nhận thức riêng, chúng có cảm xúc và thấu hiểu được trái tim ngài
-Ngoài ra, nếu ký chủ có nhiều hơn 1 con võ hồn Pokemon, việc triệu hồi cùng lúc 2 võ hồn, 1 là để tăng cường bản thể, 1 là để phụ trợ bên ngoài, chuyện này hoàn toàn khả thi và có thể áp dụng.
Quả nhiên, đúng như những gì cô đã từng suy nghĩ, nói cách khác, cô có thể tận dụng các võ hồn tốt hơn so với các hồn sư có võ hồn song sinh khác, điều này giúp cô có tự tin hơn trong tương lai một chút, thêm một khả năng là thêm một tấm bùa hộ mệnh.
Đứng ở phía ngoài cửa, mẹ của cô Vũ Ngọc thấy Hình Na thức dậy, bà lập tức lại gần ân cần hỏi thăm.
“Tiểu Na, con đã khỏe chưa?”
“Ừm, con đã đỡ hơn nhiều rồi!”
Hình Na gật gật đầu, cô cảm thấy ngủ một giấc thật dài làm bản thân trở nên thoải mái hơn.
“Mẹ, bên ngoài có chuyện gì không? Con có thể cảm nhận được rất nhiều nguồn hồn lực mạnh mẽ khác!”
Lao vào lòng ngực mẹ mình, cô cọ cọ một tý làm nũng, ngay sau đó hướng đầu về phía ngoài cửa, cô hỏi mẹ mình.
Từ khi thức dậy cô đã có thể cảm nhận được nguồn hồn lực này rồi, so sánh với Huyền Lão thì chúng khá là yếu ớt và không được ngưng tụ, nhưng so với các hồn lực bình thường thì nó đã rất mạnh, tổng cộng có 3 hồn sư cấp cực cao xuất hiện ở đây, thực lực phỏng chừng là Hồn đấu la đỉnh phong hoặc Phong hào đấu la.
Vì những cường giả gửi tới đây là để phòng thủ và bảo vệ thành phố, các Phong hào đấu la không có lý do gì để che dấu vị trí bản thân, ngược lại họ còn tăng cường thể hiện hồn lực và uy áp cho mọi người xem, đó chính là lý do mà Hình Na có thể dễ dàng cảm nhận được tình hình bên ngoài.
“À, có vài vị cường giả của hoàng tộc đến trấn thủ, hơn nữa còn có một vị công chúa đến gặp con, nghe nói hình như là bạn của con, con có quen không?”
Đáng lý ra đứng trước mặt công chúa hoàng tộc, một người dân bình thường sẽ lập tức đem vị trí của vị công chúa lên hàng đầu, dù con gái mình có quen hay không, nhưng mà có thể làm bạn với một người như vậy là có phước ba đời.
Thế mà ở đây, Vũ Ngọc lấy cảm xúc của Hình Na làm chính, thứ bà quan tâm là liệu vị công chúa phía bên ngoài có phải là bạn của con gái mình hay không, con gái mình có thật sự muốn gặp mặt hay không trước, chứ không phải cái thân phận của người đứng phía ngoài.
Chỉ với một chút sự quan tâm nhỏ bé, một chút sự tin tưởng và bảo bọc, Hình Na cảm thấy thật ấm áp, Aaaa ~, quả nhiên, về nhà vẫn là tốt nhất!!!
“Công chúa? Cửu Cửu công chúa?”
Hình Na ngạc nhiên khi nghe nói có một vị công chúa đến tìm mình, nếu cô nhớ không nhầm, cô chỉ gặp qua và từng chiến đấu với một người có cương vị là công chúa duy nhất, đó chính là vị công chúa của Tinh La hoàng tộc, Cửu Cửu công chúa.
“Đúng rồi đó, vị công chúa đó tự xưng tên là Cửu Cửu công chúa, vậy cô ấy thật sự là bạn của con sao?”
Vũ Ngọc có vẻ khá hứng thú với bạn bè của Hình Na, làm một bà mẹ, ai chẳng mong muốn con gái mình thành tài, có nhiều bạn bè và đồng đội tốt?
“Bạn bè? Mà, cũng không hoàn toàn, con có những đồng đội của riêng mình rồi mẹ à, mẹ đừng lo”
Dúi đầu vào ngực mẹ mình, Hình Na truyền lại sự ấm áp của bản thân, cô nói giọng rất nhẹ và êm ái, có vẻ cô muốn thỏa mản ước vọng của mẹ mình.
“À.. vậy sao? tốt quá rồi nhỉ? Khi nào con hãy kể cho mẹ nghe về họ nhé!!”
Ngạc nhiên trước hành động làm nũng bất ngờ của con gái, bà chỉ cười cười và tiếp tục xoa đầu cô, như thể mọi thứ vốn là nên như thế này, cảm giác ấm áp làm xoa dịu mọi đau khổ và vất vả mà cô gái bé nhỏ này từng phải trải qua.
“Còn Cửu Cửu công chúa, con có gặp qua vài lần, bọn con là đối thủ trong trận tỷ thí học viện hồn sư cấp cao toàn đại lục”
Chỉ đơn giản nói tóm tắt vài câu về thân phận của người phía trước, cô và mẹ mình ra ngoài tiếp khách, dù sao thì lúc cô còn ngất xỉu thì có thể không gặp được, nhưng mà, nếu đã thức dậy mà không chào hỏi một tiếng thì có hơi bất lịch sự thật.
“Ô, tiểu Na, con dậy rồi sao?”
Baba của Hình Na, Hình Thiên vui mừng khi nhìn thấy cô thức dậy khỏe mạnh, ông đang bế trên tay cu cậu Hình Minh, thằng bé có vẻ cũng thích thú lắm.
“Dạ vâng” Gật đầu đáp trả.
“Chồng nó, để em giúp bế tiểu Minh cho, hai người chuẩn bị đi đón tiếp Cửu Cửu công chúa và các vị cường giả đi!”
Vũ Ngọc lại gần bế lấy Hình Minh, bà là phụ nữ, thực lực lại không cao, cũng không nên làm phiền con gái mình tiếp xúc với các cường giả phía ngoài, bà sợ mình làm con gái phải xấu hổ vì có một người mẹ yếu đuối!
Đột nhiên một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy bản thân bà, bất ngờ và ngạc nhiên, Hình Na ôm Vũ Ngọc thật chặt.
“Mẹ à, không cần đâu, chúng ta là một gia đình mà? Dù ba mẹ có là ai đi nữa, hai người vẫn là ba mẹ của con, 2 người cần tự hào về bản thân mình, về đứa con gái mà hai người đã sinh ra chứ? mẹ, ba, hai người cũng là niềm tự hào của con đó!”
Hình Na nói lên thật to, cô không muốn ba mẹ mình vì bức tường thực lực mà ngăn cách với nhau, nếu trở nên mạnh hơn mà mất hết đi tất cả, mất đi gia đình, bố mẹ, và cả em trai cô, vậy thì… vậy thì cô con tu làm gì nữa cơ chứ!!!!???
Sững sờ trước lời nói của con gái, vô vàn cảm xúc tuôn trào ra, hai dòng nước mắt cứ thế tuôn trào mà không cần một dấu hiệu nào cả.
“ À, đúng rồi nhỉ, mẹ đã luôn nói con gái mẹ, nhưng mà chính mẹ lại quên mất, mẹ chính là mẹ của con, me… mẹ.. mẹ xin lỗi!!”
Vũ Ngọc cũng đưa tay ra ôm lấy con gái mình thật chặt, bà ngốc thật, tại sao bà lại có suy nghĩ như vậy chứ, chúng ta.. chúng ta là một gia đình cơ mà!!
“Được rồi, hai mẹ con, chúng ta chuẩn bị tiếp khách thôi!”
Hình Thiên hạnh phúc mà nhìn vợ và con gái mình giải bày cảm xúc với nhau, ông cười hiền hòa mà nói, đúng vậy, bọn họ là một gia đình, không có gì phải e ngại hay che giấu cũng như xấu hổ, bọn họ sẽ cùng nhau đi tới…
“Ừm …”
Vũ Ngọc gật đầu, bà đưa Hình Minh cho Hình Na, đưa hai tay lên lau đi dòng lệ, thế nhưng mà nước mắt vẫn cứ rơi, phải mất một lúc thì bà mới bình tĩnh lại được.
“ Đi thôi”
Mắt còn cay cay, tuy lệ đã ngừng chảy, nhưng cảm xúc trong trái tim bà vẫn còn đọng lại thật đông đầy, bà không cần phải e sợ điều gì nữa, có một đứa con gái như vậy, bà thật là tự hào và hạnh phúc, Hình Na, sinh con ra, đó là món quà mà ông trời đã trao tặng cho ba mẹ, cảm ơn con!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT