Dạ Phong lập tức lôi ra hồn cốt chân trái mười vạn năm của con Tử Ma Voi, ngay tại lúc hiện tượng này đang diễn ra, cơ thể đang ở trạng thái tốt nhất, nếu bây giờ còn không hấp thu thì chỉ có kẻ ngu mới làm vậy thôi.

Đặt hai tay lên mảnh hồn cốt, nó có hình dạng của một mảnh xương đùi, kéo xuống dưới một ít của xương cẳng chân, độ dài vừa phải, nếu phóng to ra có lẽ là vừa bằng đùi anh, bình tĩnh chuyển di hồn lực bản thân vào trong mảnh hồn cốt, làm quen với con hồn cốt hồn lực.

Ngạc nhiên một điều là mảnh hồn cốt này cung cấp cho anh hồn lực một cách rất dễ dàng, nó có kiểu như không có oán niệm, hay là không dám oán niệm, cũng có thể là nó bị giết đến nỗi không còn có thể oán niệm?

Rốt cuộc là con Tử Ma Voi bị Eim tra tấn đến mức nào trước khi chết mà quá trình hấp thu hồn cốt lại đơn giản đến vậy? Nếu cậu ta mạnh đến vậy thì hồn lực của cậu ta mạnh đến nhường nào? Hồn đấu la? Phong hào đấu la? Siêu cấp đấu la hay thậm chí là cực hạn đấu la?

Phát hiện sự lơ đãng trong cặp mắt Dạ Phong, có vẻ như cậu ta lại tiếp tục suy nghĩ lung tung về sự tồn tại của mình, Eim tặng cậu một cặp mắt uy hiếp, chứa một chút tinh thần lực của tinh linh, làm cho não của Dạ Phong chấn một lát, cậu ta không thể không quay lại tập trung hấp thu hồn cốt.

Âm thanh và giai điệu của Hình Na và Eim vẫn cứ vang mãi, cho đến khi bài hát này lên đến đoạn cao trào, Hình Na dần mở mắt mình ra, cô vẫn cứ hát, cặp mắt màu nâu của cô cũng hóa thành màu lưu ly, đây là?

“Khung cảnh này, bầu trời này, giống hệt lúc ta thức tỉnh, lúc ta chính thức trở thành tinh linh tộc người thừa kế!” Hình Na vẫn còn mông lung, chỉ trong một khoảnh khắc thôi, cặp mắt của cô trở thành màu lưu ly, không cần sự hỗ trợ của Alvis hay Eim, tự bản thân cô hình như cũng sở hữu một cặp mắt của loài hoa cao quý này.

Miệng khẽ đưa lên nhấp môi, lẫm nhẫm trong miệng về khung cảnh này, nó thật đẹp, tại trong trận chiến tỷ thí học viện hồn sư cấp cao toàn đại lục, cô đã từng chứng kiến cảnh này một lần rồi, tuy nhiên khi đó chỉ có một màu xanh dương mà thôi, nó là minh chứng cho cô khi được các vị thần thừa nhận bản thân.

“Màu xanh lá này là … Eim?” Hình Na cảm nhận được hồn lực đang quấn lấy bản thân, một sự giao hòa, sự thân thuộc và cảm giác trân trọng bảo bọc này, cô chỉ từng thấy ở một người mà thôi, đó là Eim, cơ mà làm sao mà Eim lại có thể ở đây?



“Ừm?” Hai tay vẫn tiếp tục gãy đàn, trong khi giọng hát của hai người tạm dừng lại một lúc, Eim rất từ tốn mà hỏi thăm Hình Na.

“Thật là ngươi sao Eim, tại sao anh lại ở đây?” Hình Na dần trợn to mắt lên nhìn, cô hoàn toàn bất ngờ, lý do cô còn sống là nhờ anh sao? 10 phút, 10 giây, từng khoảnh khắc mà cô đã phải đem mạng sống của mình đánh cược, sự trợ giúp mà Alvis nói đến là Eim sao?

“Suỵt” Đưa một tay lên miệng ra hiệu cho Hình Na bình tĩnh, anh liếc mắt chỉ cho Hình Na nhìn về phía Dạ Phong, cậu ta đang hấp thu hồn cốt một cách rất tập trung, có vẻ đã xong quá trình làm quen hồn lực giữa bản thân và mảnh hồn cốt.

Con Tử Ma Voi lúc nãy đã bị anh hành hạ đến nỗi thần hồn tan nát, vĩnh viễn câu diệt không thể tái sinh, không thể luân hồi, vì vậy nên tất nhiên mảnh hồn cốt này hấp thu rất dễ dàng, Dạ Phong sẽ có thể hấp thu hồn cốt mà không bị ai cản trở, mảnh hồn cốt mà mất đi linh hồn thì nó cũng chỉ giống như mảnh hồn cốt lâu năm thôi, thứ còn đọng lại chỉ là năng lượng và sự thăng hoa.

“Dạ Phong ca? Đang hấp thu hồn hoàn ư? Của con Tử Ma Voi lúc nãy?” Hình Na đặt ra câu hỏi, tầm nhìn của cô quả nhiên bị Eim dẫn đi tới phía Dạ Phong, xem ra quá trình hấp thu rất thông thuận, thật tốt, may quá, tất cả mọi người còn sống.

Lúc này Dạ Phong đang trong thời khắc quan trọng, giờ là lúc mối liên kết bền chặt giữa xương khớp bộ phận trong cơ thể anh sẽ tiếp nối với mảnh hồn cốt bên ngoài, dù nói là không có oán niệm, nhưng dung hợp với mười vạn năm hồn cốt cũng sẽ có một số khó khăn nhất định, nếu lơ là hoặc có một chút sơ sót thì có thể chết ngay lập tức.

“Ưm?” Đột nhiên cảm thấy trán mình có gì đó ấm ấm tựa vào, đưa mắt quay trở lại Eim thì Hình Na đột nhìn thấy cặp mắt màu lưu ly đang nhìn mình rất gần, trán của hai người sát lên nhau, Eim tựa đầu vào đầu cô.

Sống mũi hai đứa nhóc chạm vào nhau, cặp mắt của Hình Na thể hiện rõ trước mặt Eim, và ngược lại màu lưu ly của cậu cũng khắc sâu vào tâm trí cô, hơi thở nhồn nhột của cậu thở vào trên mặt Hình Na, thật gần.

Làm một bà già có tâm trí gần 30 tuổi, lần đầu cô bị một đứa con trai tiếp cận gần đến như vậy, khốn thật, tim cô đập thật mạnh, ngoại trừ với Alvis ra, đây là lần thứ 2 Hình Na rối loạn cảm xúc vì một người khác, hơn nữa người này còn là con trai.

Hai má đỏ bừng lên, Hình Na bây giờ thật sự giống một đứa trẻ, không, phải nói là giống một cô gái mới lớn đang ở độ tuổi yêu đương thẹn thùng trước mặt bạn trai, cặp mắt cô long lanh như pha lê, hơi thở trên nên dồn dập vì hồi hộp, gần thế này rồi, liệu.. liệu cậu ta có … làm gì cô không? (làm là làm gì?)

Nhìn chằm chằm vào Hình Na một chút, Eim chỉ đơn giản là muốn khắc sâu hơi thở của người con gái này vào trong tâm trí mình thôi, cơ mà nhìn Hình Na thẹn thùng anh cũng rất muốn chọc, cố ý giữ lâu khoảng cách này thật dài, cho đến khi hơi thở của cả hai rối loạn, mặt trở nên hơi hồng, chết tiệt, anh đi chọc cô mà tại sao chính bản thân anh cũng ngại chứ.

“Phụt, ha ha ha, được rồi, ca hát với nhau nhé?” Eim đột nhiên bật cười cho bớt căng thẳng, anh cố gắng lảng tránh vấn đề lúc nãy, đậu hủ của cô anh cũng ăn nhiều rồi, tạm thời không cần ăn nữa.

Bị nụ cười tươi tắn của Eim làm cho tim cô không những không bình tĩnh lại, nó thậm chí còn đập nhịp loạn tùng xạ, chết rồi, làm sao giờ, cô không kiềm chế được cảm xúc nữa mất rồi, đưa một tay lên che mặt, cố gắng thở sâu cho bình tĩnh lại.

“U.. ừm, hát thôi nào” Hình Na cố gắng một lúc mới lấy lại bình tĩnh được, cô gật đầu với Eim, đã rất lâu rồi mà cô chưa được gặp lại anh, cô có rất nhiều muốn nói, rất nhiều điều muốn kể, như là về bang phái của cô, về thành quả của cô, về gia đình mới của bản thân và những người bạn đáng tin cậy.

Quá nhiều, quá nhiều điều để nói, mọi thứ không thể diễn đạt bằng lời, vậy nên cô sẽ đem mọi cảm xúc này hòa tan vào trong giai điệu của hai người bọn họ, gửi thứ xúc cảm này tới phía anh.

Bản hợp xướng lại một lần nữa vang lên, sự thăng hoa của cả bầu trời, khắp nơi những đóa hoa màu xanh dương và xanh lá đột nhiên nở ra khắp nơi, rung đưa theo chiều gió, những cánh hoa bay lượn khắp bầu trời như tô điểm thêm cho 2 người bọn họ, những tinh linh huyền ảo đang ca hát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play