Ánh nắng sớm khiến jaejoong/ junsu cảm thấy khó chịu, cậu vẫn còn muốn ngủ tiếp, đầu cậu vẫn còn đau như búa bổ, nhưng cậu vẫn phải đi làm nên cố gắn ngồi dậy
_đây là đâu?- jaejoong/ junsu nheo mắt khi không nhìn thấy cái trần nhà quen thuộc- quái! Sao không ngồi dậy được?- cậu nheo mắt nhìn xung quanh và phát hiện ra cảnh tưởng hãi hùng
Yunho/ yoochun đang ôm cậu ngủ ngon lành
Cậu đang mặc đồ ngủ
1s
2s
3s
Một buổi sáng, 2 nơi khác nhau nhưng có 2 người cùng cảnh ngộ
_sao anh lại ôm tôi ngủ?- jaejoong/ junsu lấy chăn quấn quanh người
_anh…..- yunho/ yoochun gãi đầu
_NÓI!- Jaejoong/ junsu quát lên- ANH ĐÃ LÀM GÌ TUI?
_để anh giải thích
Nhà yunho
_hôm qua em uống quá say nên anh đưa em về nhà anh ngủ, anh thề là anh không làm gì em cả, anh thề đấy- yunho đưa 3 ngón tay lên trời và hai ngón sau lưng (hiểu rồi ha)
Jaejoong vẫn nhìn anh nghi ngờ
_vậy sao anh không ngủ dưới đất mà ôm tôi? Sao tôi không bận áo tôi mà bận đồ ngủ của anh?
_ơ…- yunho nhíu mày- hôm qua …em than nóng quá, người đổ mồ hôi nhiều nên anh thay đồ cho em, anh chẳng nhìn thấy gì hết á, anh nói thiệt- ynho tiếp tục đưa 3 ngón lên trời và 2 ngón sau lưng- với lại anh cũng say nên không biết sao mà ôm em tới sáng như vầy nữa, anh xin lỗi mà, thật đấy, nếu em không tin, em cứ đi thử đi xem có đau không?
Jaejoong nghi ngờ nhưng cũng bước xuống giường, cậu bước loạng choạng vì cơn say hôm qua vẫn chưa dứt hẳn, jaejoong đi được vài bước
_không đau, không có đau- jaejoong lắc lắc hai bàn tay nhỏ nhắn của mình
_thấy chưa, anh nói mà, anh không có làm gì hết, anh không muốn em hận anh lần nữa đâu, còn về sáng nay thì…- yunho gãi đầu gãi tay- anh xin lỗi
_ek….không sao, không có chuyện gì là tốt rồi, không trách anh được, chúng ta đều say mà- jaejoong đáp
_tốt, vậy anh đi thay đồ trước, chúng ta sẽ đi làm sau ít phút nữa
Yunho đi nhanh vào phòng, gương mặt anh đỏ rần lên vì xấu hổ
_cám ơn chúa! Jaejoong không nhớ gì hết!- anh thở phào nhẹ nhõm
Văn phòng thám tử Yoochun
_PARK YOOCHUN! ANH DÁM….- mặt junsu đỏ lên giận dữ- ANH DÁM!
_su su ah!- hắn dịu giọng và mon men lại gần junsu
_SU SU? Ê! AI CHO ANH GỌI TUI LÀ SU SU? GIẢI THÍCH COI, CHUYỆN NÀY LÀ SAO? HẢ?- cậu lại hét
_em không nhớ gì sao? Hôm qua chúng ta đã rất vui vẻ mà, su su!- hắn dũng cảm mon men lại- em đừng lo, anh là một người có trách nhiệm, anh sẽ …cưới em
_CƯỚI? CƯỚI CÁI ĐẦU ANH, ĐỒ 35, ĐỒ DÊ XỒM! ĐỒ…ĐỒ….ĐỒ TÙM LUM ĐỒ….! ĐI CHẾT ĐI
Và sau câu nói ấy, hàng loạt tiếng động vang lên một cách khó hiểu
BỐP!
BỐP
BINH
ẦM
_SU SU AH! DỪNG LẠI ĐI, ĐAU QUÁ!- tiếng la thảm thiết
_DỪNG HẢ? DỪNG NÈ, DỪNG NÈ, HA HA HA, DÁM LÀM CHUYỆN ĐÓ VỚI
TUI, ĐỒ 35
_CỨU TÔIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII
Nửa tiếng sau
_mỏi tay quá!
Junsu lườm hát một phát rồi mở cửa đi mất
Đâu đó có tiếng người thoi thớp
_…c….cứu….tôi….với……
Yunho đưa jaejoong tới công ty, cả hai chẳng nói câu nào trên suốt quãng đường, ai cũng theo đuổi suy nghĩ của mình, yunho chạy băng qua công ty lúc nào cũng không hay nữa, đến khi jaejoong giật mình gọi lại anh mới cho xe quay lại công ty
_woa! Hôm nay hai người đi làm chung hả?
Taehee đợi yunho vào phòng rồi kéo jaejoong vào trong khu pha chế hỏi nhỏ
_thiệt mà…thiệt đó- jaejoong quay đi chổ khác để che đi ông mặt trời con của mình
_hi hi hi! Đùa thôi, đi làm đây
_uh!
Yunho vẫn nhìn jaejoong trong suốt quá trình cậu nói chuyện với taehee, anh điên tiết lên khi thấy taehee quàng tay quanh cổ jaejoong và cậu ấy đỏ mặt nữa chứ, đầu anh như muốn nổ tung vì ghen tức, anh không muốn bất cứ ai chạm vào cậu ngoài anh ra, anh không thể chịu đựng nổi
“cốc cốc cốc”
_vào đi!- yunho ấn nút kéo rèm xuống
_yunho!- hyori cười với anh sau khi đã đóng cửa lại
_hyori!- anh cười gượng
_đây là bảng báo cáo mà anh cần- cô để xấp hồ sơ xuống bàn và không ngừng nhìn anh
_được rồi, em ra ngoài đi- yunho nhận lấy sấp hồ sơ
_yunho ah!- hyori ngồi xuống đối diện anh- anh sao vậy? gần hai tuần nay anh không liên lạc với em và không bắt máy hay trả lời tin nhắn của em- cô nhíu mày
_anh bận mà- yunho né tránh cái nhìn của cô
_anh nói dối!- cô đứng phắt dậy- anh đừng tưởng em không biết gì cả, em biết hết, có phải anh có tình cảm với jaejoong không?- cô nhìn anh
bằng đôi mắt tóe lửa
Hyori’s POV
Làm ơn yunho, hãy nói rằng không, gạt em cũng được, dối em cũng được, chỉ xin anh đừng thừa nhận và bỏ rơi em
End hyori’s POV
_ek…..- anh ngập ngừng- ….anh xin lỗi hyori ah
_anh sao vậy? thường ngày anh đâu có như vậy, hóa ra là anh đã thích nó?- hyori chỉ tay ra ngoài cửa
_hyori ah!- anh đứng lên toan nắm tay cô nhưng cô đã lùi ra sau- sao anh lại đối xửa với em như vậy? đã bảo giờ em phản bội anh chưa? Đã bao giờ em làm buồn lòng anh chưa? Sao anh lại đối xử với em như vậy?- cô khóc
_hyori!- anh nhìn cô bằng đôi mắt đau xót- chúng ta nói chuyện sau được không? nơi đây là văn phòng
_được, tan sở, em chờ anh ở One
Hyori vội lau nước mắt và bước ra ngoài, nhìn thấy jaejoong đang photo tài liệu, lửa giận cô càng lớn hơn, đôi chân cô đi nhanh về phía cậu
_jaejoong!- cô gằng từng tiếng
_huh?
“CHÁT”
Năm ngón tay của cô in lên gương mặt trắng trẻo và mịn màng của cậu, cậu cxung như các đồng nghiệp ở đó không nói được gì quá bất ngờ trước hành động của cô
_đi chết đi! Tên thối tha- hyori gằn từng tiếng rồi bỏ vào phòng
_có sao không jaejoong?- mọi người vây lấy cậu
_có ai biết chuyên gì đang xảy ra không?- cậu nhìn theo hyori và hỏi một cách ngớ ngẩn
_tại sao lại đánh cậu ấy chứ? Jaejoong có làm gì đâu- taehee nhăn mặt mà nhìn vào năm ngón tay trên má jaejoong- nhìn này, nó đỏ cả lên rồi, con mụ độc ác
_không sao! Cậu đừng lo, tớ đi chườm một ít đá là bớt ngay ấy mà- jaejoong nở một nụ cười gượng
_uh! Cậu đi đi, để đống này tớ lo cho- taehee lấy xấp hồ sơ từ tay jaejoong
_phiền cậu quá!- jaejoong gãi đầu
_không sao mà! Đi đi
Jaejoong đi vội vào nhà vệ sinh, cậu nhìn vào gương, thấy rõ năm ngón tay đỏ hỏn trên gương mặt, cậu áp nước vào mặt liên tục để xoa đi cái bỏng rát của nó, jaejoong không khóc, cậu biết tại sao hyori lại hành động như thế vì cậu thề rằng cậu đã thấy cô khóc khi bước ra khỏi phòng yunho
“cạch”
Jaejoong quay mặt sang nhìn người bước vào, là yunho, anh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu nhưng vẻ ngạc nhiên đó tồn tại không bao lâu khi thấy một bên má của cậu đang đỏ lên một cách không bình thường
_jaejoong! Em sao vậy? sao lại sưng lên như thế này?- anh lại gần một cách nhanh chóng và nâng cằm cậu lên, anh đau, cái đau đó không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, anh có cả giác như ngàn mũi dao đang cấu xé trái tim không lành lặn của anh
_nói anh nghe! Ai đã làm điều này- anh gằng giọng
_không sao! Chỉ là không cẩn thận bị vấp thôi mà- cậu cười gượng
_em nói dối, không thể nào lại nặng như thế, rõ ràng có người đánh em- anh nhìn cậu
_không sao mà- jaejoong gạt tay yunho qua một bên rồi đi ra ngoài
Yunho rất bực bội, anh bước ra ngay sau đó và đi về hướng taehee
_taehee- shi! Ai đã tát jaejoong?- anh nhìn cô với cặp mắt tóe lửa
_tổng giám đốc?- cô giật mình nhìn lên- à….là….trưởng phòng Lee
_tại sao?- anh gằng từng tiếng
_em…em không biết! em….
Chưa để taehee nói hết câu, yunho đã đi thẳng vào phòng hyori
_hyori! Chúng ta cần nói chuyện
Nói rồi anh bước ra ngoài
Café One
_tại sao em lại tát jaejoong?- anh ngồi bắt chéo chân nhìn cô bằng đôi mắt giận dữ
_anh bênh vực nó? Anh yêu nó?
_trả lời câu hỏi của anh, tại sao em tát jaejoong? Cậu ấy đã làm gì em?- anh nhìn cô
_nó cướp anh, như vậy đủ để có một lý do chưa?
_jaejoong không cướp anh bao giờ
_không cướp? không cướp? yunho! Đừng tưởng em không để ý gì, từ ngày anh gặp nó, anh khác lắm yunho ah, anh không còn quan tâm em nữa, chúng ta không gặp nhau hai tuần và anh đã không phone hoặc không nhận bất cứ cuộc gọi nào từ em, tại sao vậy yunho? Và em còn biết anh đã đưa nó về nhà
_em theo dõi anh?- yunho gằn từng chữ, anh sắp không thể chịu đựng nỗi mỗi khi nhớ đến bên má sưng tấy lên của jaejoong
_em đã cảnh cáo nó rồi, bảo nó đừng động vào anh và nó phải trả giá vì điều này yunho- cô trừng mắt- nó quyến rũ anh
_jaejoong không quyến rũ anh- yunho cố gắn kiềm chế cơn giận của mình mỗi khi nghe hyori gọi cậu bằng nó- và em không được làm đau jaejoong nữa, anh cảnh cáo em
_anh…? Anh yêu nó?
_đúng- yunho nhìn thẳng vào mắt cô- anh yêu jaejoong, trước khi yêu em, anh xin lỗi hyorri
Cô nghe mà như sét đánh ngang tai, không, cô không chấp nhận được điều đó, tuyệt đối không thể, yunho yêu cô và anh chỉ có thể yêu cô mà thôi
_anh nói dối- cô gằng từng tiếng
_anh xin lỗi, anh đã đánh lừa bản thân khi nói lời yêu em, anh đã xem em như jaejoong trong suốt thời gian qua, em giống cậu ấy đến kỳ lạ hyori ah, từ cách cười đến cách đi đứng, hai người quá giống nhau
_đừng nói nữa- hyori bịt tai lại
_anh xin lỗi, anh không thể tiếp tục xem em là jaejoong được, như thế là không công bằng cho em, anh không thể hyori ah- anh hơi cúi đầu
_em bảo đừng nói nữa- cô hét lên- yunho, hãy nói với em rằng anh đang đùa, đúng không? anh giận em vì em đã không dịu dàng như anh mong muốn, em sẽ sửa yunho ah, em hứa đấy, em sẽ tốt hơn, em sẽ dịu dàng hơn, anh thích em cười lắm đúng không? em sẽ cười thật tươi nhé, sẽ hôn anh mỗi ngày nhé_ hyori ah!- ngắt ngang_hay là anh thích em giống jaejoong, được rồi, em sẽ cát tóc ngắn nhá, sẽ…sẽ….em sẽ…chúng ta đám cưới đi yunho, em sẽ ở nhà, anh thích mẫu người nội trợ đảm đang lắm đúng không, em sẽ ở nhà, sẽ sinh cho anh những đứa con thật kháo khỉnh, sẽ làm mọi thứ vì anh, nhé, đừng giỡn nữa yunho ah, em không thích đùa như thế
Cô nói liên tục, tay chân cô lung túng quơ loạn xạ, hyori gần như mất bình tĩnh, yunho vội đi lại nắm chặt lấy vai cô, cơn đau ngay vai khiến cô khá ổn định lại tâm trí
_hyori! Anh xin lỗi, anh nợ em nhiều lắm và nhất là nợ tình yêu của em, nhưng anh đã để mất jaejoong một lần, anh đã không biết trân trọng cậu ấy và anh đã đau khổ suốt bao năm nay, anh biết như thế là không công bằng với em nhưng anh thật sự không thể xa jaejoong them một lần nào nữa hyori ah, em hiểu anh chứ
_yunho!
_nghe anh, em rất đẹp, rất giỏi, sẽ có nhiều người hơn anh yêu em và em sẽ được hạnh phúc
_yunho ah!
_anh xin lỗi hyori, anh thật sự xin lỗi- anh hôn nhẹ lên trán cô rồi bước ra ngoài
_kim jaejoong!- cô gằng từng tiếng- tao sẽ không để cho mày yên,
yunho sẽ không bao giờ để ý tới mày nữa, rồi mày sẽ phải trả giá
Yunho bước ngay vào khu pha chế để xem tình hình của cậu, anh muốn chắc chắn rằng jaejoong sẽ không sao sau cú tát nảy lửa ấy, nhưng taehee nói jaejoong đã xin về sớm và đã đón xe buýt về rồi, thở dài, anh lặng lẽ vào phòng
………….
Jaejoong chạy ù vào nhà sau khi nhận được điện thoại của L, anh đã về và anh muốn nhìn thấy cậu ngay bây giờ, jaejoong rất vui, cuối cùng thì L cũng đã về bên cậu và anh vẫn bình an
_L!- jaejoong mở cửa nhà và chạy ngay vào phòng làm việc- nơi L vẫn hay ngồi bất cứ bận hay không
Jaejoong ôm chầm lấy anh, 3 tuần không gặp khiến cậu nhớ anh đến phát điên lên, jaejoong hỏi về mọi thứ chuyện trên trời dưới biển, hỏi về sinh hoạt của anh, điều tra của anh, mọi thứ từ anh
_woa! Anh hay thật, chỉ có 3 tuần mà anh phá 2 vụ án lớn đến như vậy, thế là loài người thoát khỏi vũ khí sinh học đó rồi
_uh! Cô bé 12 tuổi và cậu bé Near (2 đứa bé trong L- change the world 3) ấy anh cũng đã đưa vào LAWLIET, họ sẽ là thần đồng trong tương lại đấy
_uh! Và anh nhớ ngày mai là ngày gì không?- cậu nghiêng đầu sang một bên với vẻ tinh nghịch
_biết! sinh nhật của kim jaejoong- anh phóng lên sofa và với tay lấy miếng bánh trên bàn
Một lúc sau, cậu cảm thấy ngôi nhà này thiếu thiếu cái gì đó, hình như là tiếng cười của junsu thì phải
_ấy! junsu đâu?- jaejoong thốt lên, bây giờ cậu mới nhớ đến người vệ sĩ hậu đậu của mình
_cậu ta về Nhật rồi- anh ôn tồn nói
_về nhật?
_khoảng một tuần, cậu ta vừa mới đi thôi
_sao vậy?
_trước khi về đây, junsu đã làm hỏng máy kiểm tra nói dối và máy chống hacker, họ bắt cậu ấy về chịu trách nhiệm nhưng anh đã xin cho cậu ấy 3 tuần và hôm nay cậu ấy phải qua bên đó giải thích và đền bù cho người ta
_oh! Junsu này đáng nể thật
Jaejoong ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gù
_ngày mai chúng ta đi cắm trại được không?- L hỏi khiến jaejoong tròn mắt
_được chứ!- jaejoong cười hiền
Cả ngày hôm ấy, L tặng cho cậu rất nhiều thứ được mua từ nhật, nào là áo và nón len để dự phòng cho mùa đông sắp tới, nào là dầu và nhiều thứ khác dung trong lâu dài, nhiều đến nỗi jaejoong phải phì cười về cái tính tỉ mỉ đó của anh, L cũng chỉ cười nhẹ, đôi khi lại nhìn cậu, tuy jaejoong cảm thấy L hôm nay thật lỳ lạ nhưng cậu không quan tâm nhiều, cậu chỉ biết L đã trở về và họ sẽ lại vui vẻ như xưa thôi
L’s POV
Mở bài này lên nghe cho nó “thấm”
.nhaccuatui.com/nghe?M=CT4IasULl0
Tôi mở cửa phòng và thấy jaejoong đang ngủ, đã ba tuần rồi không gặp, jaejoong có vẻ đã ốm hơn trước rồi, thật là….thế này nếu không có tôi, em sẽ như thế nào?
Coi kìa, lúc nào cũng vậy, khi ngủ say rồi là tung cả chăn xuống đất, lần nào tôi cũng đắp lại và quấn cho em như chả giò, nếu không có tôi, ai sẽ đắp chăn cho em để em không cảm nhỉ?
Tôi đem cái ghế ở góc phòng đến giường em và ngồi ở đó nhìn em ngủ, jaejoonggie của tôi khi ngủ thật thánh thiện làm sao, em lại cười nữa kìa, chắc là giấc mơ của em đẹp lắm, trong đó, em cso mơ thấy tôi không jaejoong
Vuốt lên mái tóc em, tóc em thật mềm và thơm, toi nghe cả mùi sữa đấy, em gội đầu bằng sữa ah? em biết tôi thích những thứ ngọt ngào nên em cũng trở nên thật ngọt ngào đúng không jaejoong?
Tôi nhìn em thật lâu, lâu lắm, đến nổi đầu gối tôi đau nhức vì ngồi xổm quá lâu, nhưng tôi sẽ ngồi nữa, ngắm nhìn em nhé, chịu không? tôi không còn nhiều thời gian nữa rồi, jaejoong ah, ngủ ngon nhé
End L’s POV
Jaejoong’s POV
Đêm qua tôi mơ một giấc mơ thật đẹp, L đã vuốt tóc tôi và thì thầm những lời yêu thương, tay L thật ấm, ấm lắm, khi bàn tay ấy đan vào tóc tôi, tôi chẳng còn sợ gì nữa, kể cả cái chết
Ah! tôi còn nghe L hỏi rằng có phải tôi biết anh thích những thứ ngọt ngào nên mới trở thành một người ngọt ngào như thế không? tôi gật đầu đấy, đúng đấy L ah, vì anh nên em đã biến mình thành viên kẹo cho anh đấy, cho riêng anh thôi nhé, mặc cho mọi người nói anh xấu xí, anh kinh tởm nhưng với jaejoong, anh là người đẹp nhất, vĩ đại nhất đấy L ah
Hôm nay chúng tôi sẽ đi cắm trại đấy, tôi xin công ty cho tôi nghỉ 4 bữa, tôi muốn L và tôi tận hưởng kỳ nghỉ tuyệt vời này một cách trọn vẹn, chiếc xe nhỏ của chúng tôi bon bon trên đường, tôi cũng chẳng biết đây là đâu nữa, chỉ thấy tuyết phủ nhẹ trên những cành cây trụi lá thôi, tôi mới giật mình nhận ra, mùa đông sắp đến rồi, chợt tôi nhớ lại ngày đâu tiên tôi gặp L, lúc đó cũng vừa mới chuyển đông thôi, mới đó mà đã 3 năm rồi, nhanh thật
Hôm nay L thật kỳ lạ, anh ấy muốn chúng tôi bước đi trên con đường này, thật lãng mạn phải không? anh ấy thật biết cách khiến tôi ngạc nhiên mà, sau chuyến đi nhật về L thật lạ, anh nối nhiều hơn và dành thời gian cho tôi nhiều hơn, tôi vui lắm, mặc dù tim tôi đôi lúc như muốn ngừng đập vì lo lắng, buồn cười không? tôi đang rất hạnh phúc cùng người tôi yêu cơ mà, tại sao phải lo lắng cơ chứ, lạ thật
End jaejoong’s POV
L’s POV
Chúng tôi dạo trên con đường mà ngày trước bố và mẹ tôi vẫn hay đi dạo, trông nó cũng không thay đổi lắm so với 10 năm trước, uh, cũng đã 10 năm rồi con không về bố mẹ nhỉ, bố mẹ trên trời có thấy chúng con không? mẹ ah, con dắt jaejoong về đây, cậu ấy là người đi bên cạnh con đây này, trông cậu ấy ốm như thế nhưng mạnh lắm đấy mẹ ah, cậu ấy đẹp chứ, giống như mẹ vậy
Bố ah! bố thấy jaejoong không? jaejoong cũng thích món bánh tổ nữa đấy, giống y như bố lúc trẻ thôi, đôi lúc con có cảm giác jaejoong là bố đấy
Jaejoong ah! em cười gì thế? Em cũng có cảm giác giống tôi mà, phải không? nói cho em biết nhé, đây chính là nơi bố cầu hôn với mẹ đấy, lãng mạn không nào, nơi đây được gọi là con đường tình yêu đấy, chỉ một chút thôi, cùng tôi đi hết con đường này nhé jaejoong
Coi kìa, hôm nay em làm thật nhiều bánh, là sinh nhật em cơ mà, có phải là của tôi đâu, sao mà toàn là bánh ngọt thế, thật là, chỉ lo cho người khác không thôi, phải nghĩ cho bản thân chút chứ, nếu không có tôi, ai sẽ nhắc nhở em đây?
Lại nữa rồi, lần nào cũng vậy, bánh kem dín đầy mép rồi kìa, lại còn dín cả vào tóc này, nếu không có tôi, ai sẽ lau bánh trên miệng em đây?
Cái chân đáng ghét thế? Em lại bị dọp bẻ rồi ah! để đó tôi nắn lại cho, cũng may là có đem theo dầu, nếu không có tôi, ai sẽ bóp chân cho em đây?
Ngồi trên đây ngắm hoàng hôn thật là tuyệt phải không jaejoong? Em xem kìa, ông mặt trời gần chúng ta chưa, em đưa tay ra đi, tôi sẽ đem mặt trời vào bàn tay em nhé, em vẫn thích như thế mà, jaejoong ah!
Em ngủ rồi ah! sao nhanh ngủ thế? Vậy mà anh gọi là Boo lại không chịu đấy, vai run lên rồi, chắc là lạnh đây mà, ngốc! biết là đi vài ngày mà không chịu mang theo áo khoát gì cả, may mà có tôi đấy, nếu không có tôi, em phải làm sao đây?
ấm rồi nhé, cái áo to thế cơ mà, jaejoong ah! nhớ phải đem áo ấm cho mình nhé, phải lo cho sức khỏe của mình chứ, đừung ỷ lại vào tôi, tôi không thể…jaejoong ah
L’s POV
Jaejoong’s POV
Tôi thức dậy và cảm thấy một bên vai rất nhức nhối, hóa ra tôi tựa vào vai anh cả đêm ah? chúng tôi đã ngủ ngồi ở đây luôn ah? tôi vẫn im lặng tựa đầu vào vai anh, vai anh gầy nhưng ấm lắm L ah, anh biết không?
Hôm qua anh khiến tôi thật cảm động, anh lau những mẩu bánh vụng trên miệng tôi, anh có thấy ông mặt trời thứ hai lúc đó không? mong là anh sẽ không nhé, xáu hổ quá đi mất
Woa! Anh cso đem theo cả áo măng tô nữa ah? nó to quá và ấm lắm, thảo nào tôi chẳng thấy lạnh tẹo nào cả, tất cả là nhờ anh đấy, anh lúc nào cũng chu đáo là thế
Mặt trời lên rồi, nhưng chỉ có tôi ngắm thôi, anh còn ngủ mà, anh nhớ nhé, đến khi anh tỉnh dậy rồi, tôi sẽ chọc anh cho mà coi, anh thích nhìn mặt trời mọc lắm mà, hi hi hi, cho đáng đời nhé.
Hôm nay chúng tôi đến LAWLIET để thăm bọn trẻ, chúng ngoan lắm và đứa bé nào cũng nhớ anh cả, hôm nay Happy cũng lẽo đẽo theo anh nữa nhưng tôi không giận đâu, vì tôi đã biết anh vẫn lo cho tôi hơn mà, anh đã từng nói Happy chỉ là một đứa trẻ thôi, uh! Cô ấy cũng chỉ là đứa trẻ thôi mà, ghen làm gì, tôi sẽ không ghen vối cô bé đó đâu hứa đấy
Ngày mai là sinh nhật anh rồi, anh biết không, trong những ngày anh đi vắng, tôi đã đan cho anh một cái áo len trắng đấy, giống như của J.Co ấy, đẹp lắm, nhưng vẫn còn một tay áo chưa hoàn thành, tôi sẽ tặng anh vào buổi tối nhé, sẽ nhanh thôi mà
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT