Trước khi chính thức bắt đầu phiên ngoại, tác giả muốn kể một câu chuyện cười. Có một người đi xem bói, thầy bói mù nói: Nửa đời trước của anh sẽ rất khổ. Người này mới hỏi: Vậy nửa đời sau có phải sẽ đại phú đại quý? Ông thầy bói nói: Không, nửa đời sau thì anh đã quen rồi. Được rồi, câu chuyện cười này rất nhạt, mà còn rất nặng nề, mà mọi người có lẽ sẽ cảm thấy không có chút xíu liên hệ gì tới câu chuyện của chúng ta. Nhưng trên thực tế, cuộc đời của Cố Tích Triều lại rất giống với cái người đi xem bói kia. Chỉ khác biệt ở chỗ, người kia cả đời khổ sở mãi cũng quen rồi, còn Cố Tích Triều thì quá sức suôn sẻ, suôn sẻ đến mức xem như là chuyện thường, đến mức khiến người ta có chút chán ghét. Ba mẹ Cố Tích Triều đều là giáo viên, cả đời chỉ sống theo nề nếp khuôn khổ, cộng thêm có một chút thanh cao của người trí thức, nên đối với đứa con duy nhất có tiêu chuẩn hơi bị cao, yêu cầu hơi bị nghiêm ngặt. Dưới sự chỉ dạy của ba mẹ, Cố Tích Triều từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, tinh thần hăng hái, tích cực phấn đấu, thành tích các môn học đều xếp hàng top, cầm kỳ thi họa gì cũng biết qua, chỉ là về vận động thì không được tốt lắm—- về điểm này, ba mẹ Tích Triều cũng không mấy bận tâm, để con trai chạy đến mồ hôi mồ kê đầm đìa trên sân tập quả thực không hợp với thẩm mỹ quan của họ cho lắm. Thế là Cố Tích Triều ở dưới ánh mặt trời sáng lạn mà trưởng thành, cái gì cũng biết chút chút, nhưng trên thực tế thì không đặc biệt hứng thú với bất kỳ cái gì hết. Cậu chỉ là làm theo ý nguyện của ba mẹ, hoàn thành thật tốt tất cả mọi việc. Người ngoài nhìn vào thấy cậu có cuộc sống thuận lợi như vậy, quả thật là ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi. Cố Tích Triều cũng rất thỏa mãn. Không có ai lại đi ghét chuyện mình được “vạn sự như ý”

cả. Nhưng vào cậu năm tốt nghiệp đại học, mọi chuyện đã thay đổi. Lúc đó, Cố Tích Triều đang chuẩn bị làm theo kế hoạch của ba mẹ, nhẹ nhàng thi vô một vị trí công chức nào đó, thì có biến cố phát sinh— được rồi, đừng có nghĩ bậy bạ, ba mẹ Tích Triều không có vì lý do thiên tai nhân họa gì gì mà từ giã cõi đời, Cố Tích Triều cũng không có bị vật thể bay không xác định gì gì từ trên trời rớt xuống trúng đầu. Chẳng qua là ba cậu trên đường đi làm về, nhất thời ngứa tay, mua mấy tờ vé số. Kết quả… ông trúng 5 triệu tệ. (giải độc đắc của Trung Quốc, tương đương 787.000 USD hoặc 16.400.000.000 D — tính theo tỷ giá lúc đăng truyện này) Bất ngờ ngoài sức tưởng tượng này quả thực là quá “cẩu huyết”

, khiến cả gia đình chấn động. Nhưng mà chuyện vẫn chưa hết. Bên này ba cậu đang nghĩ, trúng thưởng là chuyện tốt, nhưng mà trúng lớn như vậy, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống, phải tìm một chỗ yên tĩnh để mau chóng dọn nhà đi. Đầu bên kia, lại có một thông tin cũng “cẩu huyết”

không kém truyền lại. Một người bà con xa xôi tít mù sống ở thành phố Z tỉnh H trước khi chết đã để lại di chúc, nhất định để một căn nhà cho Cố Tích Triều. Lý do…. Ưm, lý do chính là: Bà lão này cảm thấy Cố Tích Triều trông rất giống mối tình đầu của bà. Hai ngươi mấy năm thuận buồm xuôi gió của Cố Tích Triều, tất cả mọi biến cố đều dồn lại một lúc mà bùng nổ. Thật là cái cuộc đời không “cẩu huyết”

thì không thú vị mà. Ba mẹ Tích Triều gặp đả kích liền liền, tâm tính thay đổi mạnh, hay có thể nói là bản chất nổi loạn tiềm ẩn dưới bề ngoài thanh cao nghiêm chỉnh đã bùng nổ như núi lửa… bọn họ… bọn họ làm xong thủ tục nghỉ hưu sớm, vứt thằng con lại căn nhà đó, tay nắm tay lên đường đi du lịch vòng quanh thế giới. Trước khi đi, còn ân cần dặn dò: “Con trai, con đã vì ba mẹ sống hai mươi mấy năm trời, trước giờ chưa từng được sống cuộc sống của riêng mình. Bây giờ ba mẹ đi sống cuộc sống mơ ước đây, con….”

Con hãy tự sinh tự diệt đi! Chiếc máy bay màu bạc vạch một tia sáng lấp lánh ngang qua bầu trời, Cố Tích Triều đến năm hai mươi mấy tuổi bị ba mẹ vô tình vứt bỏ đứng ở sân bay, phun ra câu nói tục đầu tiên trong đời: Mẹ nó, bây giờ có đi thi công chức nữa không đây! Tuy là ba mẹ Tích Triều đã thả cho con trai sống ngày tháng tự do thỏa ý, nhưng mà bản thân Cố Tích Triều cũng không biết mình rốt cuộc muốn sống cuộc sống như thế nào nữa. Đơn thuần, tích cực, thẳng thắng, đó chính là trạng thái cuộc sống trước đây của cậu. Như vậy không phải rất tốt sao? Không lẽ bây giờ phải đổi sang hướng khác, đi trải nghiệm một chút mùi vị trụy lạc? (tiểu Cố muốn học hư >

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play