Thấy Mộc Linh trong nháy mắt, Lâm Nguyệt
vô thức nhìn về phía Diệp Khuynh Tuyết, quả nhiên trên mặt Diệp Khuynh
Tuyết không dấu được tia ác độc.
Lần này có trò hay để nhìn rồi! Một nam hai nữ, nữ chính xứng với nam phụ, sao không rối cho được chứ?
Nhìn Mộc Linh cười tươi như hoa, ngọt ngào như nước ngoan ngoãn đi cạnh Quân Tử huyền, Lâm Nguyệt đột nhiên nhìn có chút hả hê.
Nàng nói sao đây? Bằng sự cố này của nữ
chính, lúc nàng xuất hiện sao không có chuyện gì xảy ra chứ? Những nữ đệ tử trước kia dù không ưa Diệp Khuynh Tuyết nhưng người ta một là đệ tử
nội môn, hai là tu vi không bằng người ta, vì thế chỉ trốn đi xì xào bàn tán, lén phát tiết những không cam lòng trong người ra mà thôi.
Mộc Linh thì lại khác, tư chất nàng không tồi, vừa vào cửa đã là đệ tử nội môn, tu vi đó chẳng chênh lệch gì với
Diệp Khuynh Tuyết, dù không giống đỉnh luyện khí hậu kỳ như Diệp Khuynh
tuyết, nhưng tu vi đang ở luyện khí hậu kỳ, hơn nữa bối cảnh không kém
với Diệp Khuynh Tuyết, Mộc gia và Quân gia có quan hệ lâu đời, nàng vốn
chẳng sợ cái vị Diệp khuynh tuyết là thứ nữ chẳng được Diệp gia coi
trọng này là gì.
Thấy Mộc Nguyệt trong nháy mắt, Diệp
khuynh Tuyết cả người âm trầm, song nhanh chóng thu lại tâm tình, tươi
cười, hướng Quân Tử Huyền hành lễ, “Quân sư thúc”
Giọng Diệp Khuynh Tuyết thánh thót ngọt
ngào, động tác quy củ ưu nhã, hơn nữa còn có khí chất xuất trần, thoạt
nhìn trông rất vừa mắt, khiến không ít đệ tử ở trong hành lang bị mê
hoặc cứ nhìn không chớp mắt.
Tiếc là những kẻ đó không có Quân Tử
huyền, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn Diệp Khuynh Tuyết một cái, lãnh đạm ừ một
tiếng, sau đó đi thẳng về trước.
Mộc Linh thấy Diệp Khuynh Tuyết giả vờ giả vịt, trong lòng thầm mắng loại hồ li mê hoặc!
Nhưng Mộc Linh cũng không phải dạng vừa,
trong lòng nàng ta nghĩ thế nhưng bề ngoài thì lại tuyệt không để lộ,
cũng tươi cười ngọt ngào nói, “Diệp Khuynh Tuyết sư muội chẳng phải
thường rất bận đó sao? Sao hôm nay lại tới truyền công đường vậy/”
“hôm nay là Quân sư thúc giảng bài, tiểu
muội sao không đến được chứ?” Đối với khiêu khích của Mộc Linh, Diệp
Khuynh Tuyết chỉ cười nhạt một tiếng, trả nời trôi chảy, khiến Lâm
Nguyệt phải chống mắt mà nhìn.
Quả nhiên Diệp Khuynh Tuyết đã thay đổi, khác hẳn với mấy năm trước ở phường thị, hiện giờ tâm cơ càng thâm trầm.
“Ta nói nè, sư muội đã trở thành đệ tử
nội môn thì sau đó rất ít tới ngoại môn, hiện giờ sao lại tới truyền
công đường ngoại môn chứ? Chắc là sư muội hướng về Huyền ca ca mà đến
rồi” Mộc Linh cũng chẳng có ý tốt cười khẽ một tiếng.
“Mộc sư tỷ, nơi này là côn Lôn không phải là Mộc gia, có chút quy củ vẫn cần phải tuân thủ đó” Diệp Khuynh Tuyết
không lạnh không nhạt chế giễu một câu, châm chọc thẳng Mộc Linh tự gọi
trưởng bối là “ca ca” là không hiểu quy củ, con mắt không có tôn ti trật tự.
“Ta cùng với huyền ca ca đã biết nhau từ
nhỏ, còn phải nhiều quy củ lễ tiết gì chứ? Hơn nữa, đây ta chuyện giữa
ta và Huyền ca ca, ngươi đừng có lo nhiều chuyện quá!”
Nói xong, Mộc Linh liếc diệp Khuynh tuyết khinh miệt, chẳng chút do dự đi tới gần chỗ Quân tử Huyền nhất ngồi
xuống, mà vị trí này đúng là vị trí vừa nãy Diệp Khuynh Tuyết ngồi.
TRên mặt Diệp Khuynh Tuyết cứng đờ, nhưng đã khôi phục lại nhanh chóng, cũng đi tới cạnh Mộc Linh ngồi xuống.
Với hai nữ đối chọi nhau gay gắt, Quân Tử Huyền lại như chẳng thấy gì, vẻ mặt lạnh lùng. Lâm Nguyệt nhìn vẻ mặt
lạnh lùng của Quân Tử Huyền, lông mày đen khẽ chau lại.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Quân Tử
Huyền, dù trước đó Quân Tử Huyền cứu nàng, nhưng lúc đó nàng đã hôn mê,
cũng không thấy Quân Tử Huyền. Sau đó tỉnh lại Quân Tử Huyền đã bảo đệ
tử của hắn mang về côn Lôn trước, do băn khoăn vết thương của nàng, Diệp Phàm cố ý nán lại hai ngày mới dẫn nàng về Côn Lôn. Sau khi trở thành
đệ tử Côn Lôn, Quân Tử huyền vốn không xuất hiện ở ngoại môn, vì thế
nàng liên tục không có cơ hội thấy hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT