Hiện giờ nàng xuyên không tới thế giới
này đã hơn mười năm, từ tình cảnh gian nan nhất bị người Diệp Gia coi
thường là thứ nữ tới khi làm đệ tử môn phái nội môn côn Lôn này, cùng
nhau đi tới, dù mọi chuyện không hài lòng cho lắm, nhưng ngoài năm đó bị Lâm Nguyệt nha đầu bỉ ổi kia sắp xếp vào bẫy ra, thì những năm gần đây
vật nàng cần tìm không phải không chiếm được.
Quân Tử huyền rất xuất sắc, không những
tướng mạo khí chất là loại nàng thích, mà bối cảnh côn Lôn cũng sâu, hơn nữa bản thân hắn chính là cao thủ Kim Đan, còn mình chẳng qua chỉ là
thứ nữ Diệp gia không được coi trọng, trong môn phái chẳng có chỗ dựa,
cứ việc có bảo vật là vòng tay hỗn độn, lại còn có hồn lão chỉ điểm bên
cạnh, nhưng nếu như có thể kết cùng Quân Tử huyền làm đạo lữ (bạn tu
luyện), lấy được sự che chở của Thanh Chân lão tổ, sau này nàng ở côn
Lôn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Đương nhiên, nàng cũng thật lòng thích
Quân Tử Huyền, nếu không bằng sự kiêu ngạo của mình sao lại ép chính
mình cơ chứ? Cũng chỉ có nam nhân xuất sắc Quân Tử Huyền như vậy mới
xứng đôi với nàng mà thôi.
Nhớ tới mấy năm trước mình gặp Quân Tử
Huyền lần đầu kia, nhớ tới cái ôm an toàn ngập tràn cảm giác mãnh liệt
kia, Diệp Khuynh Tuyết không kìm được nở cụ cười, tinh thần hốt hoảng
một lúc!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lần trước người nam nhân này cứ lạnh băng cự tuyệt mình, lòng nàng lạnh hẳn.
Người nam nhân này là của nàng, nàng tuyệt đối không buông, cũng tuyệt không tha!
Tính cách Diệp Khuynh Tuyết cố chấp tàn
nhẫn, không lấy được gì vào tay, cũng sẽ không dễ buông tay. Bởi vì mấy
tháng trước thổ lộ lại bị Quân Tử huyền cự tuyệt, sau đó lại khiến Quân
Tử Huyền trốn tránh nàng, dù tính nàng có lòng đi tìm hắn, cũng chẳng
thấy bóng đâu, bởi vì thế lần này nàng nghe thấy Quân Tử Huyền sẽ tự
mình đi giảng bài ở công đường ngoại môn nàng liều tới đây.
Nàng biết rõ ở côn lôn có nhiều nữ đệ tử
đều thầm hâm mộ Quân Tử Huyền, nàng hiện giờ trực tiếp lộ tình ý của
mình với Quân Tử Huyền trước mặt mọi người, sẽ trở thành cái gai trong
mắt nhiều nữ đệ tử, nhưng vậy thì sao nào? Diệp Khuynh Tuyết nàng đây
sớm đã không còn là đệ tử ngoại môn uất ức chẳng chút tiếng tăm nào của
mấy năm trước nữa, mà hiện tại nàng là đệ tử nội môn núi Đan Hoa, lại là thiên tài trong mắt trưởng bối sư môn, những nữ nhân kia nàng vốn chẳng coi ra gì, không chọc tới nàng thì thôi, nếu không nàng cũng không ngại cho các nàng ấy ăn chút đau khổ đâu!
Mắt lạnh nhìn các nữ đệ tử trang điểm xinh đẹp chung quanh, trong mắt Diệp khuynh Tuyết lóe lên tàn nhẫn.
Lấy tu vi trước mắt nàng, những nữ đệ tử
này không đáng lo, nếu nói tới đệ tửa đồng lứa nhỏ tuổi ở côn Lôn còn có ai khiến nàng kiêng kỵ mà nói , ngoài Cô Anh Khiết ra, cũng chỉ có Lâm
nguyệt đã cùng nàng giao đấu mấy năm trước thôi.
Trong mấy năm nay, sở dĩ nàng không đi
tìm Lâm Nguyệt gây phiền toái là vì ngoài Lâm Nguyệt bế quan không xuất
hiện bên ngoài ra, cũng bởi nàng có chút kiêng kỵ với Lâm nguyệt, cũng
không chắc đối phó được với Lâm nguyệt.
Chẳng qua, cự ly một ngay cũng không xa,
chỉ cần qua một thời gian ngắn, sau khi tỷ thí môn phái đạt được Trúc cơ nàng có thể thành công trúc cơ, sau Trúc cơ muốn giết một đệ tử ngoại
môn nho nhỏ quả thật chẳng khác gì giết một con kiến cả!
Nhớ tới mấy hôm trước từ trong miệng đệ
tử ngoại môn biết được tu vi hiện giờ của Lâm Nguyệt là đỉnh uyện khí
trung kỳ, Diệp Khuynh Tuyết cười lạnh một tiếng khinh thường.
TRải qua trận đánh sau núi, nàng biết rõ
Lâm Nguyệt đang giấu tu vi thật của mình, nàng tuyệt đối không tin hiện
giờ tu vi Lâm Nguyệt lại có thể vượt qua nàng!
Diệp Khuynh Tuyết bên này trong lòng thầm tính toán, Lâm nguyệt lại hoàn toàn không biết gì, giờ phút này nàng
chỉ cúi đầu thập thấp, lắng nghe những lời xì xào bàn tán của những nữ
đệ tử kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT