“Được rồi, được rồi, Nguyệt Nhi đừng
khóc, ca ca đồng ý với bé là được chứ gì” thấy Lâm Nguyệt khóc lóc thật
đáng thương, dù trong lòng Diêm tinh Vân không nỡ buông tay, nhưng hắn
vẫn thỏa hiệp. Mặc dù hắn xảo trá nhiều kế đa đoan, nhưng Lâm Nguyệt
trong mắt hắn chỉ là một đứa bé, một đứa bé sáu tuổi biết cười mới là
bình thường, sao hắn lại nghĩ mình bị người ta tính toán chứ?
“Cám ơn Tinh Vân ca ca” Lâm Nguyệt nín khóc mỉm cười, lòng thấp thỏm cuối cùng cũng thả lỏng.
Thực ra nàng rất lo lắng nhỡ Diêm Tinh
VÂn trơ mặt dẫn thẳng nàng đi hoặc giam nàng lại, dù gì nàng cũng hiểu
rõ Diêm Tinh Vân mà, tên này không phải là người bình thường, ngoài lòng dạ độc ác ra, nếu nhận định chuyện gì thì theo tới cùng, như trong
truyện vậy, vì Bạch Như Nguyệt và Cô Anh Khiêt đắc tội với Diệp Khuynh
tuyết của hắn, nên hắn mới trả thù mạnh, hơn nữa còn trả gấp bội lần.
Nhớ tới kết cục của Bạch NHư Nguyệt và Cô Anh Khiết trong truyện bị hành hạ đến chết, trong lòng Lâm Nguyệt không cách nào bình tĩnh nổi.
“Ta tiễn Nguyệt Nhi trở về” Diêm Tinh Vân ôm lấy Lâm Nguyệt, thấy nàng vui vẻ thì trong lòng mất mát, khó chịu
với môn phái Côn Lôn vô cùng.
Hắn nhìn trúng bé con song bé lại không
thích ở cùng với hắn, như vậy sao được? Đám lão già phái Côn Lôn kia, cứ đợi đấy, sau này nếu dám làm bậy với bé con của hắn, hắn quyết san
phẳng côn Lôn là được chứ gì!
Dĩ nhiên Lâm Nguyệt không biết vì mình mà Diêm Tinh Vân ghi hận Côn Lôn, thấy đối phương không chấp nhất cố giữ
nàng lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, cũng không bài xích với hành động của
Diêm Tinh Vân với nàng, nhưng nàng vẫn cự tuyệt đề nghị đối phương tiễn
nàng.
“Không, không dám phiền Tinh Vân ca ca,
ta truyền âm cho sư huynh tới đón là được rồi” Nói xong, Lâm Nguyệt cũng không đợi Diêm Tinh VÂn đáp lại, lấy truyền âm phù từ trong túi đựng đồ gửi truyền âm cho Diệp Phàm.
Truyền âm vừa phát ra, LâM Nguyệt lần này thở phào nhẹ nhõm, lại không phát hiện ra trong mắt Diêm Tinh Vân lóe
lên tia mờ mịt và sắc mặt xám xịt.
“Bé con, nhìn bé rất thông minh đó chứ”
“Gì cơ?” trong lòng Lâm Nguyệt đập bịch, hơi ngẩng mạnh đầu lên, lại chạm phải đôi mắt tím đầy nguy hiểm.
Diêm Tinh Vân lẳng lặng nhìn Lâm Nguyệt,
đôi mắt tím ngập tràn tia sáng kỳ lạ, một lúc sau, đôi môi mỏng khẽ cười nhẹ, nói khẽ, “Bé con thật không hiểu hay là giả vờ không hiểu thế? Ta
nhớ ra, hình như ta chưa nói với bé chỗ này là chỗ nào mà, đã như vậy,
bé con sao biết đây là Vạn Bảo Lâu chứ? Hử?”
“Ta…” Trong lòng Lâm Nguyệt trầm xuống, cắn môi không nói.
Đáng chết! Nàng thế mà lại phạm phải sai
lầm chứ! Nàng biết mình ở Vạn Bảo laai, là vì nàng đã đọc truyện, nhưng
nàng lại quên mất Diêm Tinh Vân, mình bị hôn mê được hắn cứu về, vốn
không biết rõ tình hình chỗ mình ở, vì vừa rồi nóng lòng muốn liên lạc
với Diệp Phàm nàng thế mà quên mất điểm này, cứ thế truyền âm nói thẳng
cho Diệp Phàm biết nàng đang ở Vạn Bảo Lâu! Sơ hở lớn thế còn bị Diêm
Tinh Vân thấy, dẫn tới đối phương hoài nghi!
“Thế nào? Bé con không có gì nói sao? Mà
bé con lại cứ gạt ta liên tục nữa chứ?” Thấy Lâm Nguyệt trầm mặc không
nói, trong mắt Diêm Tinh Vân thoáng lóe lên tức giận, nhưng thấy sắc mặt Lâm Nguyệt cứ dần tái nhợt, tức giận dần lui, chỉ ôm lấy cánh tay Lâm
Nguyệt, siết chặt khiến Lâm Nguyệt không thở nổi.
“Đau quá, ngươi thả ta ra!” Bị Diêm Tinh
VÂn ôm chặt vào lòng, Lâm Nguyệt cảm giác xương cốt mình như sắp vỡ,
thân thể vốn yếu lại bị người ta ôm chặt tới đau nhức vậy, cũng không
kìm được giằng co.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT