Cuối cùng vẫn phải chết ư? Lâm Nguyệt gần như sắp chết, giờ phút này trong lòng không cam tâm, tâm tình oán hận chợt lóe qua, cuối cùng biến thành giải thoát.

Nhớ tới sau khi mình đi vào thế giới này, tính toán kỹ càng, cẩn thận, tốn hết tâm tư đi thay đổi nội dung vở kịch, tới cuối cùng cũng tốn công vô ích, đột nhiên cảm thấy mình buồn cười vô cùng.

Ông trời đã để cho nàng sống lại ở cái thế giới này, đến cùng có ý nghĩa gì chứ? Nàng vốn không cách nào thoát khỏi trói buộc của ý trời, không cách nào thoát khỏi thay đổi của vận mệnh.

Từ đó và sau này trở thành đá kê chân của nữ chính, chẳng bằng hiện giờ chết dứt khoát tốt hơn.

Nhưng mà…

Lâm Nguyệt hai mắt vốn vô thần chỉ trong nháy mắt lóe lên tàn khốc! Dù phải chết, nàng cũng muốn kéo đệm lưng theo cùng!

Sống làm con gái, khung Lâm Nguyệt lại giống như một nam nhân mạnh mẽ vô cùng, tính cách thà nát cũng không muốn ăn cong, cho dù đối mặt với cái chết, nàng cũng không lùi bước chút nào!

Cho dù là chết, nàng cũng khiến đối phương sống chẳng được yên đâu! Đợi sau khi nàng chết rồi, không còn linh lực trói buộc, hương độc kia bộc phát ra, tới lúc đó ma tu này không chết cũng bị lột da!

Mọi ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, gần như lúc ma tu đánh mạnh trong nháy mắt, Lâm Nguyệt vận công nội công tâm pháp, linh khí trong đan điền trong nháy mắt điên cuồng.

Tự nổ!

Giờ phút này đây là ý nghĩ duy nhất của Lâm Nguyệt. Thay đổi của Lâm Nguyệt dĩ nhiên không thể lừa được ma tu, hắn cười lạnh một tiếng, lại không chút ngăn cản, chỉ có đôi mắt âm độc chợt lóe lên tia mỉa mai.

Như tiểu tu sĩ con kiến hôi này, tính tự nổ thì đã sao nào? Cho dù là tự nổ, cũng chẳng gây thương tổn cho gã tý nào!

Trong cơ thể Lâm Nguyệt càng phát ra bạo ngược cuồng loạn, mắt thấy sinh mạng sắp rớt xuống lòng bàn tay ma tu, nhưng đang trong thời khắc mành chỉ treo chuông, một luồng ánh sáng tựa như tia chớp đánh về phía ma tu!

“Ai…”

Ma tu cả kinh, nói chưa hết câu, đã thấy luồng máu đỏ trước mắt, đầu ma tu bốc lên cao, xoẹt qua tai Lâm Nguyệt, lăn xuống thảm cỏ.

Chết rồi?

Lâm Nguyệt cả kinh, tiện đà gánh nặng trong lòng được gỡ, hơi thở trong cơ thể cũng dần chậm lại, nàng còn chưa kịp nhìn thấy rõ người nào giết ma tu, đã phun một ngụm máu bắn ra, thân thể nho nhỏ mềm mại ngã xuống đất, ngất đi!

Ngay sau khi Lâm Nguyệt bất tỉnh, vài luống sáng độn từ không trung rơi xuống, cầm đầu là một thanh niên mặc bộ trường bào màu vàng khảm những phù văn màu đen, người này thoạt nhìn chừng hơn hai mươi tuổi, tóc đen dài được buộc bằng sợi vải màu đen, dung mạo tuấn mỹ như ngọc, đôi mắt phượng trong veo như nước, môi hồng nhếch lại cùng thân thể tao nhã, chỉ tiếc, bề ngoài nhìn nghiêng thành, song lại do toàn thân phủ hơi thở lạnh băng khiến người ta nhìn mà e sợ, chỉ dám đứng xa nhìn, không dám tới gần nửa bước.

Đằng sau nam tử, còn có mấy vị nam nữ, mặc trên người áo xanh, tà áo thêu dùng chỉ kim tuyến thêu ký hiệu là một thanh kiếm bay, rõ ràng là trang phục của đệ tử côn Lôn.

“Sư thúc, tên này là ma tu” Một trong những đệ tử Côn Lôn đó sau khi kiểm tra túi đựng đồ của ma tu một lượt, rồi đưa cho nam tử áo đen kia.

“Xem chừng tên này có tu vi trúc cơ, vật của gã chẳng ích gì với ta, ngươi đem chia đều đi!”

“Đa tạ Quân sư thúc!”

Nghe thấy lời nam tử áo đen nói, trên mặt mấy đệ tử Côn Lôn đều lộ ra mấy phần vui mừng. Nhất là vị đệ tử Côn Lôn kiểm tra túi đựng đồ kia, trong túi đựng đồ của ma tu có không ít đồ tốt, dù không có pháp bảo hay các loại bảo vật gì, nhưng linh thạch trong đó có chừng mấy trăm, những này với đệ tử nội môn Côn Lôn bình thường như họ mà nói, coi như thêm chút của cải rồi.

Quân Tử Huyền đưa cánh tay thon dài vung lên, thu Lâm Nguyệt hôn mê vào trong tay, lập tức bấm cổ tay nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play