Trên sa mạc hoang vu, truyền đến từng đợt nổ ầm ầm, trong nháy mắt trên sa mạc xuất hiện một biển lửa, trong biển lửa ấy, vô số bọ cạp độc đang giãy giụa gào thét, có cong bọ cạp độc chưa bị biển lửa liếm vào vội vã sợ hãi lui ra, nhưng vẫn không cam lòng rời đi, vẫn lùi lại ở gần biên giới biển lửa nhìn chằm chằm vào đám người trong thương đội.

Tử vũ thấy những bọ cạp độc đó vẫn chưa chịu rút đi, bất giác cau mày. Lâm Nguyệt hơi suy nghĩ, nhìn thoáng qua con bọ cạp màu lam tím khổng lồ ở phía xa, bọ cạp đó dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, ánh sáng tím lam quỷ dị lấp lánh, không rõ có phải bị ảo giác hay không, Lâm Nguyệt tự cảm thấy con bọ cạp đó đang lạnh lùng nhìn nàng, trong cặp mắt lạnh lẽo sâu hoắm ấy bắn ra tia sáng oán độc.

Thấy cảnh như thế, trong lòng Lâm Nguyệt hơi chột dạ. Bò cạp độc vương chẳng lẽ đã có linh trí rồi ư? Nếu là vậy, chỉ sợ chẳng dễ chút nào!

Vì trong trí nhớ của Nguyệt Thần Tôn, cũng không có tư liệu nào liên quan đến những yêu thú cấp thấp này cả, vì thế Lâm Nguyệt cũng không thể nào hiểu rõ với bọ cạp độc tý nào.

NHưng trước đó toàn bộ cuộc nói chuyện của Trương sư thúc và Tử Vũ nàng lại nghe thấy hết, vì thế đối với tập tính những bọ cạp độc – những yêu thú trùng loại cấp thấp này đại khái cũng biết chút ít, biết rõ loại trùng thú này thường không có linh trí gì, toàn bộ đều dựa vào bản năng làm việc, ngoài tập tính mang thù ra thì cũng tương đối đối phó được.

Nhưng đây chỉ là dưới tình hình chúng không có linh trí thôi, nếu những trùng thú này có linh trí thì chỉ sợ chẳng dễ đối phó chút nào, chỉ sợ những linh hỏa phù trong tay họ cũng thế.

Quả nhiên, Lâm Nguyệt lo lắng không sai, gần như trong lòng nàng nẩy lên ỹ nghĩ này trong nháy mắt thì đã nghe thấy bò cạp độc vương lam tím kia phát ra từng đợt rít đầy chói tai quái dị.

Mà nghe được tiếng rít của bọ cạp độc vương, đám bọ cạp đang bị hoảng loạn giãy giụa khi bị linh hỏa phù nện xuống chạy trốn trong nháy mắt ngừng lại, sau đó như tiếp thu được mệnh lệnh gì đó vậy, cứ chậm chạp từng chút một, từng con, từng con không xa không gần tản ra bốn phía, sau đó vòng qua biển lửa nhanh chóng vây thương đội lại!

Lâm Nguyệt đưa cho Tử Vũ khoảng mấy chục tấm linh hỏa phù, vốn là để diệt những bọ cạp độc này là đủ, nhưng đó là lúc đám bọ cạp này tụ tập thành đám, hiện giờ những trùng thú này lại vội vã tản ra, khoảng cách mỗi con không xa không gần, vừa vặn tránh được phạm vi linh hỏa phù liên lụy, mà khoảng cách vậy lại không đủ để thương đội xông tới, từ đó uy lực linh hỏa phù có đánh tới cũng không đủ để dùng.

Dù sao lúc trước cũng tung linh hỏa phù ra rồi, có thể làm chết cháy bảy tám con bọ cạp độc, hiện tại sau khi những trùng thú này phân tán ra, tung linh hỏa phù thì chỉ diệt được từng con một, từ đó thật sự quá lãng phí tài nguyên.

Hơn nữa, qua tiếng rít vừa rồi của bọ cạp độc vương, xa xa có không ít bọ cạp độc lục tục kéo tới, chỉ bằng chút linh hỏa phù này vốn chẳng cách nào giết chết toàn bộ đám bọ cạp độc này được.

Bò cạp độc xuất hiện dị thương như thế, đám người Tử Vũ dĩ nhiên cũng nhìn ra, những người khác thì không sao, nhưng sắc mặt Trương thúc thì biến sắc.

“Không ổn rồi! Cửu thiếu gia, nếu lão phu không đoán sai, bọ cạp độc vương kia chỉ e đã mở ra linh trí rồi!”

Thanh âm Trương thúc chứa bên trong chút tia run rẩy, trong mắt ngập tràn sợ hãi.

“Trương thúc, thúc nói những đám sâu này như thế, là chỉ con bọ cạp độc vương lam tím kia sao?”

“Đúng thế, vốn Tử Nguyệt cô nương có thần hỏa phù, những bò cạp độc này cũng không khó đối phó lắm, nhưng lão phu lại không ngờ được, con bọ cạp độc vương này thế mà đã mở linh trí, như vậy chỉ sợ lúc này chúng ta cũng không thuận lợi vượt qua được rồi”

Trương thúc cuối cùng cũng coi như người già có kiến thức, sau khi ổn định tinh thần, trầm giọng mở miệng nói, giọng nói không còn hoảng loạn sợ hãi như lúc đầu nữa.

Nghe Trương thúc nói, mọi người lại lâm vào trầm mặc, vẻ mặt Tử Vũ cũng lo lắng, họ cũng biết đối mặt với trùng thú có linh trí thì có mùi vị thế nào rồi.

“Trùng thú mở ra linh trí quả thực rất khó đối phó, nhưng mặc dù đám bọ cạp độc này nhiều, lại không phải tất cả đều có linh trí cả, chỉ đánh nghĩ cách giết chết bò cạp độc vương, đến lúc đó đám trùng không đầu, chỉ còn lại đám bọ cạp độc không thì dễ đối phó hơn.

Lâm Nguyệt do dự một chút, chậm rãi mở miệng nói ra. Thấy Lâm Nguyệt mở lời, hai mắt Tử vũ sáng ngời, hỏi, “Tử Nguyệt cô nương, cô có cách sao?”

Những người khác thấy vậy cũng vội vã dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn về phía Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt hơi do dự chút, cũng vẫn động đầu ngón tay, lấy ra một linh phù tỏa ra ánh sáng tím đưa cho Tử Vũ, nói, ‘Ta cũng không có cách nào, nhưng khối thiên lôi phù này cũng có thể đối phó được với bò cạp độc vương, song nghĩ muốn giết chết con bọ cạp độc vương này, chỉ sợ phải phiền Cửu thiếu gia tự mình ra tay rồi”

“thiên lôi phù ư?” Thần sắc Tử vũy hơi nghi hoặc, đưa tay nhận lấy linh phù của Lâm Nguyệt, lúc linh phù vào trong tay trong nháy mắt, hắn rõ ràng cảm giác được lực lượng khổng lồ có khả năng phá hủy hết thảy được phong ấn trong linh phù, lập tức bất giác lộ ra kinh ngạc.

“UY lực của thần phù quá mạnh mẽ ! Tử Nguyệt cô nương, thần phù này là do cô luyện chế ra ư?”

Lâm Nguyệt không phủ nhận khẽ gật đầu, sau đó hỏi, “Cửu thiếu gia, mặc dù phù này là do tự ta luyện chế, nhưng mà cũng cực kỳ không dễ, trong tay tay cũng chỉ có một khối này thôi, chẳng biết phù này có khả năng đối phó với bọ cạp độc vương kia không nữa?”

“Dùng uy lực của phù, giết chết bọ cạp độc vương thì thừa sức”

TRên mặt Tử Vũ thoáng lóe lên tia vui mừng, giọng nói ngập tràn khẳng định. Mặc dù hắn không phải là thần tu, bình thường cơ hội tiếp xúc với thần phú là cực ít, nhưng cũng không biểu hiện là hắn không biết gì cả, Lâm Nguyệt đưa cho hắn thiên lôi phù này bên trong hàm chứa một lực lượng kinh khủng, uy lực khổng lồ như thế đừng có nói là giết chết một con bọ cạp độc vương, mà kể cả những yêu thú cao cấp khác nữa cũng có thể biến đối phương nổ banh xác.

Mà càng khiến Tử Vũ thêm vui mừng là, thần phù có uy lực khổng lồ như thế dĩ nhiên lại do chính tay Lâm Nguyệt tự chế ra, nên biết rằng, địa vị thần phù sư ở thần giới cực cao, thần phù sư bình thường đều bị các gia tộc lớn tranh đoạt, chỉ cần có một thần phu sư cao cấp chút, thì quả thực có thể gặp song không thể cầu, mà hắn trong lúc vô tình cứu, vốn tưởng Lâm Nguyệt là người bình thường ai ngờ lại là một vị thần phù sư, điều này khiến cho hắn vui sướng đến mức sợ hãi.

Hơn thế, hiện Lâm Nguyệt đang đưa cho hắn khối thiên lôi phù này rõ ràng là một thần phù cao cấp, mặc dù Lâm Nguyệt nói nàng chỉ có thế, nhưng dù là thế đây cũng là do chính Lâm Nguyệt tự mình luyện chế ra, điểm này giải thích rõ, Lâm Nguyệt chẳng những là thần phù sư, hơn nữa còn là một thần phù sư cao cấp, lúc này đây hắn chắc chắn mình nhặt được báu vật rồi!

Lâm Nguyệt là hắn tự mình ký chế ước, vì thế Lâm Nguyệt là người của hắn, mà có được một thần phù sư cao cấp, có thể khiến cho địa vị của hắn trong gia tộc tiến thêm một bước xa!

Lâm Nguyệt dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong lòng tử Vũ, dù có biết cũng chắc không để ý lắm.

Nếu nàng đã chọn tạm thời ẩn mình trong thương đội Tử Vũ, dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị xong tinh thần làm việc cho tử Vũ, vì thế chút tính toán kia của Tử Vũ với nàng mà nói không vấn đề gì.

Thực ra nàng cũng không phải là thần phù sư thực sự, thậm chí lúc ở giới tu chân, cũng không có luyện tập qua cách chế tạo phù đạo, vì thế nàng có được những thứ linh phù có uy lực cường đại thế này chẳng qua chỉ là vì trong đầu có ký ức của Nguyệt Thần tôn mà thôi.

Chiếm được ký ức của Nguyệt Thần Tôn, hơn nữa bản thân cũng có cả thần cách vả huyết mạch hoàng tộc của tộc nguyệt, vì thế việc luyện những thứ linh phù như thế này với nàng mà nói cực kỳ đơn giản.

Lúc trước nàng đưa cho chút ít linh phù cho Tử Vũ cũng là những năm đó nàng ở giới tu chân, lúc nhàm chán mà luyện ra, còn quả thiên lôi phù kia quả thực là nàng phải mất chút tâm tư, nhưng so với những thứ có uy lực sâu như linh phù trong nhẫn không gian ra mà nói thì vốn chẳng là gì hết.

Thực ra Lâm Nguyệt vốn có thể mặc kệ những người này, song nàng nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình, vì thế mới đem lấy những linh phù này ra.

Dù sao hiện giờ tu vi của nàng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, trước khi tu vi nàng khôi phục hoàn toàn, nàng nhất định phải dựa vào thương đội này, vì thế nàng không muốn thương đội xảy ra chuyện gì, hơn nữa nếu nàng đã chọn cách ẩn nấp thân thận của mình, nhất định phải có một thân phận nhất định thích hợp tiếp tục ở lại trong thương đội.

Nàng vốn muốn mình ngụy trang thành một người bình thường, nhưng sau đó nghĩ lại, địa vị người thường ở Thần giới quá mức hèn mọn, nếu nàng ngụy trang thành người bình thường thì chỉ sợ sau này bất cứ lúc nào cũng bị người ta sai khiến, khắp nơi phải nhìn mặt người ta sống qua ngày, từ đó dù nàng không ngại, nhưng cũng lại chẳng tiện chút nào.

Vì thế sau khi nàng suy tính thật kỹ, mới quyết định đổi một thân phận, nàng nghĩ lấy thân phận thần đan sư tiến vào thương đội, dù sao do về phương diện luyện đan nàng xem như đại sư khác, dù cho cùng thần đan sư chân chính ở thần giới cũng có sự khác nhau, song với ký ức tiếp nhận được của Nguyệt Thần tôn thì khác nhau chút ấy có thể chẳng là gì cả.

Song kế hoạch lại biến hóa khó lường, nàng vốn muốn đợi ổn định rồi mới tuyên bố mình là thân phận Thần Đan Sư, ai ngờ giữa đường thương đội lại gặp phải đám bọ cạp, bởi thế, vì không muốn để thương đội xảy ra sơ xuất, nàng không thể không thay đổi ước nguyện ban đầu của mình, lấy linh phù ra đối phó với những đám bọ cạp kia, còn thân phận của tự nhiên cũng biến thành thần phù sư một cách trôi chảy.

Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt bất giác cười khổ trong lòng một cái.

Tính ra, bất kể là thần đan sư hay thần phù sư, chỉ cần có ký ức của Nguyệt Thần tôn ở đây, thân phận của nàng cũng không thể nào bại lộ được, trước mắt chỉ đành tạm thời làm vậy.

NHưng người khác trong thương đội giờ phút này nhìn về Lâm Nguyệt với ánh mắt không dễ thấy kinh sợ, dù sao với họ những thể tu bình thường này mà nói, địa vị thần phú sư cực kỳ cao quý ở tại Thần giới, thể tu và thần tu, địa vị ở thấp hơn, vào thời điểm hai bên đối chiến, chẳng cách nào dùng thần thuật nên thể tu dễ bị thua thiệt, vì thế bình thường thể tu cũng đem thần phù trở thành một thủ đoạn công kích phòng ngự, từ đó đánh đấu với Thần tu mới không bị động tới.

Chính bởi thế, nên ở tại Thần giới, địa vị Thần Phù sư mới cao đến thế, dù sao một thần phù cao cấp so với thể tu mà nói có thể gặp nhưng không cầu được, nếu có thể quan hệ tốt với một thần phù sư cao cấp, vậy thì ý nghĩa chính là họ sắp có được thủ đoạn công kích liên tục, thậm chí cả thủ đoạn phòng ngự nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play