Sư phụ có công nuôi dưỡng hắn, Côn Lôn
chẳng khác nào là nhà của hắn, hắn thân là thủ tịch đại đệ tử Côn Lôn,
được sư phụ hao tốn biết bao tâm huyết mới bồi dưỡng ra người thừa kế,
hắn có chức trách của hắn, sao lại có ý nghĩ thế này chứ?
Trách nhiệm của hắn là thủ hộ Côn Lôn, sư phụ kỳ vọng hoàn toàn vào hắn, còn phần khác, hắn vốn chẳng có tư cách
hy vọng xa vời, đến cả nghĩ không nên có cũng không thể. Hơn thế người
con gái trước mắt này cũng không phải là hy vọng xa vời của hắn…
Nghĩ tới đây, trong lòng Liên Thành thấy mất mát, không cam lòng, song lại càng thấy thoải mái hơn nhiều.
Hắn thân là thủ tịch đại sư huynh Côn
Lôn, trên người hắn vẫn gánh chịu trách nhiệm với hưng suy của Côn Lôn,
hắn không nên vọng tưởng tới điều khác, dù sao hắn đạt được cũng đã rất
nhiều…
Lúc này gặp gỡ Lâm Nguyệt, cảm giác khác
thường trong lòng hắn là bất ngờ, nhưng may mắn, hắn tỉnh ngộ kịp thời,
như vậy mới không lâm vào tâm ma…
“Liên Thành sư huynh, ta còn một số việc vẫn còn phải ở lại đây một thời gian, huynh đi với ta hay là rời nơi này trước?”
Giọng Lâm Nguyệt trong veo lạnh lùng cắt
ngang suy nghĩ Liên Thành khiến cho hắn bỗng tỉnh táo lại. Ánh mắt Liên
Thành nhìn Lâm Nguyệt phức tạp, chuyên chú thâm trầm, phảng phất cứ như
cố khắc sâu nàng tận đáy lòng vậy, trầm mặc một lát, lại nói giọng khàn
khàn, “Sư muội Lâm Nguyệt, sư huynh chỉ sợ không thể đồng hành cùng muội được, ta còn phải về Côn Lôn, muốn vạch trần chuyện Diệp Khuynh Tuyết
cấu kết với ma tu cho Chưởng môn nữa…”
“Được, vậy huynh ta từ biệt ở đây là
được! Liên Thành sư huynh, Diệp Khuynh Tuyết không phải là người bình
thường, huynh ta chậm trễ lâu ở chỗ này như thế, chỉ sợ Diệp Khuynh
Tuyết đã trở lại Côn Lôn rồi, huynh cũng phải cẩn thận đó”
Lâm Nguyệt không thấy bất ngờ với lựa
chọn của Liên Thành, ở trong truyện Liên Thành chính là một nam nhân có
trách nhiệm vô cùng, mặc dù sau này hắn vì Diệp Khuynh Tuyết mà cự tuyệt chuyện cử hành đại điển song tu với Cô Anh Khiết, nhưng hắn lựa chọn
làm vậy cũng không phải hắn yêu Diệp Khuynh Tuyết, hơn nữa là bởi vì
cùng Diệp Khyunh Tuyết mới có lợi cho Côn Lôn tăng cao thực lực.
Có thể nói, trong truyện, mặc dù Liên
Thành là nam chính, nhưng cũng chỉ là một trong những nam nhân ái mộ
Diệp Khuynh Tuyết mà thôi, một người duy nhất cũng không phải là tình
yêu duy nhất với nam nhân.
“Đa tạ sư muội Lâm Nguyệt quan tâm” Nhìn
khuôn mặt nhỏ như ngọc lạnh lùng trong trẻo của Lâm Nguyệt, trong lòng
Liên Thành thấy ấm áp, cũng không kìm được cất lời, “Sư muội Lâm Nguyệt, địa ngục ma hải này chẳng phải vùng đất tốt gì, sư muội phải cẩn thận
đó!”
“Tiểu muội hiểu rồi” Lâm Nguyệt trầm ngâm chút, đầu ngón tay động, lấy ra một bình đan dược đưa cho Liên Thành
dặn, “Thương thế Liên Thành sư huynh vẫn còn chưa khỏi hẳn, bình đan
dược này có hiệu quả chữa thương tốt lắm, coi như đây là chút tâm ý của
tiểu muội. Sương mù dày đặc nơi đây hơi quỷ dị, sư huynh đeo hạt châu
trắng trên người có thể tạm thời ngăn cản sương mù dày đặc xâm lấn, cũng có thể bảo vệ sư huynh bình an rời đây đi”
Thần sắc Liên Thành nặng nề gật gật đầu,
hắn biết rõ Lâm Nguyệt có ý tốt, vì thế cũng không có ý cự tuyệt, tiếp
nhận bình ngọc cất kỹ, sau đó hai tay ôm quyền với Lâm Nguyệt, mũi chân
điểm nhẹ, hướng trên không bay đi.
Lâm Nguyệt ngưng mắt nhìn theo bóng Liên
Thành đi xa dần, thấy dưới sự bảo vệ của hạt châu trắng, đối phương vẫn
bình yên vô sự tránh được màn sương mù xám dày đặc kia, nhưng vì có
chuyện quan trọng khác, dĩ nhiên bản thân không thể nào tự mình đưa Liên Thành ra ngoài được. Hiện giờ thấy Liên Thành có thể tự mình rời đi
được dĩ nhiên cũng thấy yên lòng.
Nàng ở lại trong này là vì tìm kiếm mảnh
vụn tiên khí, hơn nữa bởi vì lúc trước bị thương hôn mê, sau đó Liên
Thành cứ bất tỉnh liên tục, đã chậm trễ thời gian quá nhiều ở đây rồi,
hiện tại Liên Thành đã tỉnh lại, dĩ nhiên là chạy về côn Lôn trước, còn
nàng, cũng cần dốc toàn lực đi tìm mảnh vụn tiên khí. Thu tầm mắt lại,
Lâm Nguyệt hít sâu một hơi bước nhanh về phía trước.
Ba năm sau.
Tận sâu trong địa ngục Ma Hải, Lâm Nguyệt lẳng lặng đứng trước một quầng sáng khổng lồ, nhìn trong màn sáng cổ
xưa đó, chính là một đàn tế có ký hiệu điêu khắc quỷ dị thần bí.
Trải qua ba năm tìm kiếm khổ sở, cuối
cùng Lâm Nguyệt cũng tìm được nơi mà trên miếng sắt thượng cổ có ghi, mà ở trong đó, chính là nơi sâu nhất trong địa ngục ma hải.
Thời gian ba năm nay, Lâm Nguyệt liên tục ở lại trong biển địa ngục ma hải, mà bởi vì nơi này cách bên ngoài cực
xa, nên sau khi nàng từ biệt với Liên Thành, cứ liên tục đi theo hướng
này, đi thời gian mất ba năm mới đến được đích.
Trong ba năm nay, nàng gặp vô số nguy
hiểm trong biển địa ngục ma hải, cùng nhau đi tới, càng xâm nhập sâu thì những thứ sương mù quái lạ kia càng thêm cực mạnh, đến cuối cùng, thậm
chí còn xuất hiện không ít Mị ảnh quỷ dị.
NHững thứ quỷ dị đó, Lâm Nguyệt cũng
không rõ là gì, nhưng nhứng thứ đó khó đối phó hơn cả đám sương mù quái, nàng còn nhớ lần đầu tiên nàng gặp được những mị ảnh kia, gần như suýt
nữa thì mất mạng, sau này nàng phát hiện ra những thứ đó e ngại độc tố,
lúc này mới có thể đủ sức lên đường bình an tới tận đây.
Nếu không phải những thứ đó kiêng kỵ kịch độc trên người nàng, chỉ e nàng không thong dong đi trong biển địa ngục ma hải này như thế được mà cũng bị những thứ đó xé thành từng mảnh nhỏ
rồi.
Nên biết những thứ đó mặc dù thoạt nhìn
có bóng dáng cổ quái, song cũng chẳng có thực thể gì, mà số lượng lại
quá nhiều, thêm nữa người nào người nấy có thực lực chẳng thua gì tu sĩ
nguyên anh kỳ, thậm chí có một số ít còn trên cả nguyên anh kỳ nữa.
Lúc trước khi nàng gặp phải, cũng sợ hết
cả hồn, thậm chí suýt nữa bị chết trong tay những thứ đó, sau này nguyên nhân có hương độc thượng cổ, nàng mới tránh được một kiếp.
Điều này nhờ có nàng là độc tu, nếu đổi
lại là tu sĩ khác chỉ e có một con đường là chết. Chẳng trách mà địa
ngục ma hải xuất hiện ở giới tu chân nhiều năm vậy chưa từng có tu sĩ
nào sống sót ra ngoài.
Cần gì là tu sĩ hóa thần hậu kỳ, lúc gặp phải ngàn vạn những quái vật có cấp bậc nguyên anh này chỉ sợ cũng không ngăn nổi.
Nghĩ tới đây, Lâm Nguyệt không những thấy vận khí mình may mắn rất tốt, nếu như nàng không phải có thần cách
trong người, nếu như nàng không phải là độc tu, thì sợ rằng dù nàng có
tất cả bản lãnh, cũng đừng mơ mà rời khỏi địa ngục ma hải này, đừng có
nói tới chuyện tiến vào sâu trong địa ngục ma hải để tìm mảnh vụn tiên
khí.
Nhìn đàn tế được màn sáng bao phủ ở trước mắt, với những vật phẩm thờ phụng trên tế đài, trong mắt Lâm Nguyệt
chợt lóe lên tia nóng rực.
Nếu đúng như những gì trên miếng sắt ghi
lại, vậy mảnh vụn tiên khí cuối cùng chẳng phải là một trong những vật
phẩm cung phụng trên tế đài sao, chỉ cần nàng phá được màn sáng này, có
thể chiếm được một món tiên khí đầy đủ rồi!
Mà chuyện có liên quan tới tế đàn này,
Lâm Nguyệt đã từng đọc truyện dĩ nhiên biết rất rõ. Trong truyện, khối
tiên khí được ghi lại trên miếng sắt ở trên người Bạch Như Nguyệt sau
khi đã chết, rồi lọt vào tay Diệp Khuynh Tuyết, Diệp Khuynh Tuyết căn cứ vào manh mối ghi trên đó, gom đủ năm khối vụn tiên khí, mà mảnh tiên
khí cuối cùng lại chính là lấy được trên tế đài ở địa ngục Ma hải.
Lúc ấy trong sách cường điệu kinh nghiệm
Diệp Khuynh Tuyết chiếm được mảnh vụn tiên khí ấy, mà tế đàn này cũng
được miêu tả trong truyện.
Ở trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết dựa vào sự bảo vệ của không gian hỗn độn, thuận lợi tìm được địa điểm tế đàn,
rồi lợi dụng thuật ngũ hành mở cửa quầng sáng thành công đi vào, chiếm
được đồ vật trên tế đàn, sau đó trong lúc vô tình phá giải được ký hiệu
thần bí trên đài tế điện, biết rõ đàn tế này là tiên đài bị phong ấn.
Cũng chính là tu sĩ sau khi đột phá hóa
thần hậu kỳ, chỉ cần khởi động tế đàn là có thể được thần quang dẫn tới
Cửu Trùng Thiên, là nơi tiếp dẫn cho tu sĩ hạ giới thành công lên Cửu
Trùng Thiên.
Trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết sở dĩ cuối cùng có thể song hành cùng Liên Thành phi thăng cũng là nguyên nhân bởi tế đàn này.
Miêu tả trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết
và Liên Thành mặc dù cùng song song vượt qua lôi kiếp hóa thần hậu kỳ,
thành công đem linh lực trong cơ thể chuyển hóa thành thần lực, nhưng
bởi vì giới này đã sớm bị liên quan tới phong ấn, cả hai người họ cũng
không trực tiếp phi thăng sau khi độ kiếp, chính là bởi thế, cuối cùng
Diệp Khuynh Tuyết mới dẫn theo Liên Thành tới nơi này, sau đó hai người
thành công mượn ánh sáng tiếp dẫn, phi thăng.
Trong đầu Lâm Nguyệt nhớ lại kỹ đoạn nội
dung kịch này, tự nhiên cũng biết được Diệp Khuynh Tuyết trong truyện
lợi dụng thuật ngũ hành để phá vỡ quầng sáng.
Thuật ngũ hành, nếu đổi lại là các tu sĩ
khác thì hơi khó, dù sao thuộc tính linh căn tu sĩ chỉ có một, thì đã
đại diện cho tư chất càng tốt rồi, nếu thuộc tính linh căn càng phức
tạp, thì tư chất đó lại thấp kém, vì thế ớ giới tu chân, người có linh
căn ngũ hành được người ta gọi là phế vật.
Trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết dựa vào
thần khí hồn lão không gian hỗn độn mới thành công phá vỡ quầng sáng,
còn Lâm Nguyệt, thì lại đơn giản hơn nhiều, nàng tu luyện là bí quyết
thiên cổ Lưu Hương, mặc dù là độc công nhưng công pháp này lại có một
chỗ tốt, đó chính là lúc đang tu luyện thành công, có thể đem linh lực
bản thân chuyển hóa thành linh lực có thuộc tính khác, cũng không ảnh
hưởng gì tới bản thân nàng.
Vì thế nàng chỉ cần vận chuyển công pháp, đem linh lực thuộc tính băng của mình chuyển hóa thành Kim, Mộc, Thủy,
Hỏa, Thổ, là năm thuộc tính ngũ hành thì được rồi.
Nói là làm ngay, sau khi Lâm Nguyệt điều
tức một lát, hai tay chầm chậm đặt lên quầng sáng, chậm rãi đem linh lực chuyển hóa thành thuộc tính ngũ hành phát ra.
Quả nhiên sau khi dựa vào linh lực có
thuộc tính ngũ hành, quầng sáng vốn chắc chắn xuất hiện một trận sóng
nước nhộn nhạo, sau đó dần dần bị ặn mòn mở ra một miệng nhỏ.
Theo việc Lâm Nguyệt rót linh lực càng
ngày càng nhiều, quầng sáng nhanh chóng xuất hiện một lỗ hổng to bằng
hình người, Lâm Nguyệt thấy đã tới lúc, liền thu lại linh lực trong tay
sau đó lắc mình đi vào.
Vừa tiến vào, một luồng tiên khí nồng nặc xộc vào mũi, khiến cho Lâm Nguyệt bị vây mấy năm trong địa ngục ma hải
cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, mọi khí ủ dột bị quét sạch.
Mà ở đằng sau nàng, vì mất đi linh lực
ngũ hành ăn mòn, lỗ hổng ở quầng sáng cũng dần thu nhỏ lại, cuối cùng
khôi phục lại bộ dáng như cũ hoàn toàn, cứ như trước giờ chưa từng có lỗ hổng nào xuất hiện vậy.
Lâm Nguyệt với chút ít điều này không
thèm để ý, nếu nàng có thể tiến vào, dĩ nhiên có thể ra ngoài, rồi nhìn
lại mình, biết rõ ở đây không có bất kỳ nguy hiểm nào, vì thế nàng sau
khi thành công bước vào quầng sáng, bước nhanh tới tế đàn.
Lai lịch liên quan tới tế đàn nàng đã sớm biết, dĩ nhiên cũng không muốn tốn tâm sức đi nghiên cứu ký hiệu trên
tế đàn làm gì, mà trực tiếp đưa mắt lên vật phẩm cung phụng trên tế đàn.
Trên tế đàn tổn cộng có ba vật phẩm cung
phụng, một là một quả ngọc giản cổ xưa, nhìn thì thấy có một thứ có vẻ
giống như pháp khí thuộc tính kim loại, một là một bình ngọc có dòng
sáng màu xanh đang chuyển động.
Ba thứ này, trong truyện là Diệp Khuynh
Tuyết chiếm được, miếng ngọc giản kia là một thứ tâm đắc do tu sĩ thượng cổ hóa thần đại thần tu luyện được, mảnh vụn kia dĩ nhiên là đích nàng
đi của chuyến này, mảnh vụn tiên khí, còn bình ngọc màu xanh kia, bên
trong ngập tràn linh tủy vạn năm.
Trong truyện, sở dĩ sau khi Diệp Khuynh
Tuyết có thể thuận lợi hóa thần, hoàn toàn là vì chiếm được ba bảo vật
nay, hay nói chính xác hẳn là miếng ngọc giản và bình linh tủy vạn năm
kia.
Nhưng hiện giờ những vật này toàn bộ đều
thuộc về Lâm Nguyệt, mà mục đích nàng tới đây, ngoài việc lấy được mảnh
vụn tiên khí ra, thì chính là vì cái ngọc giản và bình linh tủy vạn năm
này.
Đương nhiên, với thể chất hiện giờ của
nàng, linh tủy vạn năm cũng chẳng có tác dụng lớn mấy, nhưng miếng ngọc
giản kia lại không giống bình thường, bởi vì bên trong ghi lại những gì
tâm đắc của đại năng hóa thần thượng cổ.
Những vật này cũng là do vị đại năng hóa
thần thượng cổ để lại, là ông ta trước khi phi thăng có để lại cho người có duyên nào đó.
Còn phần tế đàn và quầng sáng này đến
cùng là do ai để lại, vị đại năng hóa thần kia cũng không biết, hơn nữa
từ thời thượng cổ cho tới giờ, vị đại năng hóa thần đó cũng là người
cuối cùng từ nơi này thành công phi thăng lên tu sĩ thượng giới.
Nửa tháng sau, Lâm Nguyệt rời khỏi nơi
đây. Trong nửa tháng này, Lâm Nguyệt liên tục ở lại trong quầng sáng,
đây cũng không phải là gặp phải vấn đề khó khăn gì, mà vì nàng ở lại đây đem năm khối mảnh vụn tiên khí dung hợp hoàn toàn, chữa trị hoàn toàn
tiên khí này, hơn nữa nàng vẫn nhớ trong truyện, sau khi Diệp Khuynh
Tuyết dung hợp năm khối mảnh vụn tiên khí này, trong trời đất xuất hiện
một dị tượng, lúc ấy kinh động không ít cao thủ giới tu chân, cũng khiến cho chuyện Diệp Khuynh Tuyết chiếm được tiên khí bại lộ, cuối cùng dẫn
đến mọi người truy sát.
Lâm Nguyệt biết rõ tiên khí là thần vật,
lúc xuất thế dĩ nhiên sẽ khiến cho trời đất có dị thượng, vì thế nàng
quyết định ở lại trong quầng sáng để dung hợp mảnh vụn. Dù sao ở chỗ
này, cho dù có phát sinh dị tượng trời đất gì thì cũng không ai phát
hiện ra được.
Mọi chuyện quả nhiên đúng như Lâm Nguyệt
suy nghĩ, sau khi năm khối mảnh vụn tiên khí dung hợp, trong nháy mắt
bộc phát ra năm luồng sáng ngũ sắc, nhưng chẳng biết có phải nguyên nhân bới quầng sáng không, cái gì mà trời đất u ám, sấm sét vang dội, trời
đất chấn động, những thứ đó được miêu tả kinh thiên động địa trong
truyện thì lại hoàn toàn không thấy phát sinh.
Mặc dù Lâm Nguyệt hơi kinh ngạc, nhưng
cũng không nghĩ quá nhiều, không thấy xuất hiện những dị tượng đó, với
nàng mà nói dù sao cũng là chuyện tốt.
Tiên khí có linh vật, có thể thay đổi
biến hóa theo ý niệm của chủ nhân, bản thể tiên khí này là một bảo kiếm
tỏa ra năm tia sáng lấp lánh, trên thân kiếm có khắc lưỡi đao phượng
hoàng và mấy chữ nhỏ, nhưng sau khi Lâm Nguyệt thành công luyện tế nhận
chủ, đã dùng ý niệm đem kiếm đổi thành giống y chang Hương lưỡi đao,
cuối cùng hóa thành một loan đao khắc trên mu bàn tay nàng.
Lâm Nguyệt làm vậy dĩ nhiên là vì bề
ngoài phượng hoàng đao quá mức chọc người, nàng cũng không muốn giống
như Diệp Khuynh Tuyết trong truyện, bởi vì khối tiên khí này mà bị người ta đuổi giết.
Sau khi giải quyết triệt để tiên khí, Lâm Nguyệt cũng không rời ngay đi, mà bắt đầu nghiên cứu tới miếng ngọc giản.
Trước đó không cách nào giết chết được
Diệp khuynh Tuyết, trong lòng nàng thấy hơi tiếc, nhưng cũng biết, những chuyện đó không thể vội được, nói cho cùng, nàng không thể đủ sức giết
chết Diệp Khuynh Tuyết cũng là bởi thực lực nàng chưa đủ mạnh, vì thế
hiện giờ điều nàng cần làm là làm cách nào để cho mình đạt tới hóa thần
kỳ!
Hóa thần kỳ, là thực lực cấp bậc cao nhất trong giới tu chân, cũng là đỉnh cao mà phần đông các tu sĩ nguyên anh
dùng cả đời để cố đạt được, ở giới tu chân, có thể luyện từ Luyện khí kỳ lên tới Trúc cơ kỳ trongt một trăm người, đoán chừng chỉ có hai mươi
người, mà từ Trúc cơ kỳ đột phá tới Kim Đan, đoán chắc trong một ngàn
người, cũng chỉ có mười người, mà từ Kim đan đột phá thành công lên
nguyên anh, trong một vạn đoán chừng cũng chỉ có năm sáu người, mà thành công từ nguyên anh đột phá lên hóa thần, trên vạn người cũng chưa từng
thấy có một người nào có thể thành công!
Bởi vậy có thể thấy được, muốn thành công hóa thần rất khó khăn, nếu không phải lớn bình thường, thì biết trước
mắt toàn bộ giới tu chân, ngàn vạn tu sĩ tồn tại, tu sĩ hóa thần chân
chính cũng chưa tới mười người, bấm tay thì có thể ra hết.
Tỷ lệ như vậy cũng đủ để giải thích rõ
đột phá lên hóa thần khó khăn tới mức nào. Lâm Nguyệt cực kỳ khát vọng
tăng cao thực lực bản thân, dù sao tu vi nàng mặc dù cắm trên đỉnh
nguyên anh hậu kỳ thời gian chưa dài, nhưng nàng cũng không muốn đợi mấy trăm năm nữa mới có thể thành công hóa thần, dù sao kẻ địch cường đại
đang nhìn chằm chằm, nàng chẳng có nhiều thời gian để đi từng bước như
thế.
Chính bởi thế nên nàng mới có thể sau khi dung hợp thành công tiên khí, cũng chưa rời đi ngay, mà bắt đầu nghiên
cứu miếng ngọc giản kia.
Tốn mất thời gian ba ngày, cuối cùng Lâm
Nguyệt cũng tiêu hóa hết toàn bộ những gì ghi trong ngọc giản, trên ngọc giản có ghi lại cách đột phá hóa thần cũng gần giống với suy nghĩ vốn
có của nàng, cũng không phải cứ có linh khí sung túc thì có thể đột phá, mà phải dưạ vào tâm tình, chỉ có tâm tình đạt được, mới có thể đột phá
nguyên anh, triệt để hóa đi phàm trần, thành tựu sơ bộ tu luyện thần lực thân thể.
Mà căn cứ vào những gì ghi trên ngọc
giản, mỗi tu sĩ hóa thần cách tâm tình đột phá cũng khác nhau, có người
thì tự động bế quan tìm hiểu, có người thì đột nhiên chứng kiến chút gì
đó xúc động khiến tâm tình tự động nhập định, còn có người thì tiến vào
trong thế gian phàm trần, mò từ từ, đi hiểu rõ, đợt khi hiểu hết thảy tự nhiên thuận lợi đột phá thành công.
Vì cách đột phá của mỗi người khác nhau
nên cũng không có cách nào tham chiếu với cách của tiền nhân (người đi
trước), nhìn đến đây Lâm nguyệt bất giác thấy hơi thất vọng. Nhưng nàng
lại nhanh chóng bình thường trở lại.
Tu luyện vốn dựa vào người, bế quan tìm
hiểu gì gì đó nàng dĩ nhiên không làm, bởi vì không thích hợp với nàng,
còn cách thứ hai, đợi tâm tình xúc động rồi tiến hành nhập định, đoán
chắc nàng chẳng có vận khí tốt đến vậy, vì thế nàng có thể chọn cách của người thứ ba.
Nàng còn nhớ trong truyện, Diệp Khuynh
tuyết ở trên chiến cuộc Chính _Ma, lấy giết chóc để tăng tâm tình, nhưng nàng lại chọn con đường khác Diệp khuynh Tuyết, vì thế không thể làm
như cách Diệp Khuynh tuyết là giết chóc để hóa thần, nàng đành chọn cách bình thường nhất, đó là đi vào thế gian, tẩy đi phàm trần.
Cách này với nàng chẳng khác mấy lúc
trước nàng đi vào luân hồi là mấy, lại thích hợp với nàng. Nói là làm,
trước tiên định phương hướng, Lâm Nguyệt không chậm trễ nữa, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Một năm sau, là trong cảnh nhân gian
thuộc về Châu Hoa, là giao giới giữa nước Tây Quốc và Đông Hoa Quốc, là
một thành thị cổ xưa tọa lạc bình yên, Thành Mạc Dương.
Có một ngày, ước chừng cách thành Mạc
Dương chừng ba bốn dặm trên đường đi, có một thiếu nữ dung mạo thanh tú, tầm thường đang đi tới.
Lâm Nguyệt mặc một bộ áo vải, tóc đen cắm một cây trâm gỗ đơn giản, trên tay đeo một bọc đồ nhỏ, thoạt nhìn chẳng khác gì người phàm cả.
TRên đường đi này, ngoài thiếu nữ ra, còn có những người khác đi nữa, những người đi đường này ai cũng đều đeo
hành lý, phần lớn cảnh tượng khá vội, trong những người này, người già
trẻ nhỏ chiếm đại đa số, thỉnh thoảng có mấy phụ nhân (phụ nữ có chồng,
lớn tuổi), nhưng đều là những phụ nhân lớn tuổi, như nàng một thiếu nữ
trẻ tuổi đi trên đường bị khá nhiều người để ý.
Lâm Nguyệt cảm giác được ánh mắt của
những người đó đang quan sát, trầm ngâm một lát, đi tới một chỗ vắng vẻ, đầu ngón tay vừa động, một sọt thuốc trong nháy mắt xuất hiện, trong
sọt có thể mấy thứ thảo dược thượng vàng hạ cám, nàng đeo tùy tiện sau
lưng, cũng tiện bỏ gói đồ nhỏ vào trong đó.
Sau khi giả dạng như thế, quả nhiên sau
khi gặp người, ánh mắt người ta cũng không còn nhìn nàng kỳ quái nữa, dù sao Đông Hoa Quốc cũng không hà khắc quá mức với các cô gái khuê nữ trẻ tuổi, con gái người ta khổ chút, vì để giúp gia đình, cũng thường lên
núi hái thuốc.
Người khác thấy Lâm Nguyệt đeo trên lưng
cái sọt, dĩ nhiên cũng coi nàng như thiếu nữ cùng khổ của người ta lên
núi hái thuốc vậy.
Lâm Nguyệt đi chầm chậm trên đường cái,
chẳng khác gì một người phàm, nếu nàng đã chọn con đường này, dĩ nhiên
nàng cũng tự coi mình như người phàm thật sự, mà chẳng phải người tu
chân cao cao tại thượng.
Chỉ là Lâm Nguyệt ở lại giới tu chân thời gian quá lâu, nên quên mất, bất kể là ở đâu cũng đều xuất hiện chuyện
mạnh hiếp yếu, mặc dù nhân gian không có đấu tranh ngập tràn mưa gió như giới tu chân, nhưng ở đây vẫn là nơi tôn kẻ mạnh lên trên hết.
Dù sao ở đây cũng khác hẳn thế giới công
nghệ cao kiếp trước của nàng, nơi này là cổ đại. Ở cổ đại, cường quyền
đại diện tất cả, mà hoàng gia thì chính là thiên hạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT