Bầu trời xanh lam ngập tràn hoa tươi, từ
xa nhìn lại thấy cảnh này đẹp như mộng như ảo, trong không khí ngập nồng nặc mùi hương hoa, độc tố kịch liệt đó chỗ nào cũng có, cho dù tư mặc
ly có phóng thích toàn bộ ma khí ra, vẫn không cách nào ngăn được những
độc tố kia ăn mòn.
Cảm giác công pháp vận chuyển trong người dần dần cứng lại, gương mặt tuấn tú của tư mặc ly thay đổi liên tục,
vẫn thật không cam lòng nhìn Lâm nguyệt một cái, bóng dáng đó hóa thành
một luồng sáng đen, trong nháy mắt bỏ chạy về hướng xa.
Hắn biết rõ, hắn thật sự vẫn còn xem
thường Lâm Nguyệt, đối phương chẳng những có thực lực chẳng kém hắn là
bao, hơn nữa còn có độc công cực kỳ quỷ dị.
Mà kịch độc, đúng là khắc tinh với ma
công thôn tính mà hắn tu luyện, nếu đấu pháp, hắn dĩ nhiên không sợ Lâm
Nguyệt, nhưng thủ đoạn hạ độc xuất thần nhập hóa của đối phương đó, lại
khiến hắn không thể không kiêng kỵ.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng Lâm Nguyệt, nàng
thực sự không phải là thủ pháp hạ độc bình thường, mà thuộc về pháp
thuật đứng đầu phát ra kịch độc.
Điều này chứng tỏ Lâm Nguyệt chẳng những là vị luyện đan sư cấp chín, mà còn là một độc tu có tu vi nguyên anh hậu kỳ nữa!
Vạn năm trước độc tu nổi tiếng khắp toàn
bộ giới tu chân Trung nguyên, lúc đó bá chủ của giới tu chân cũng không
phải Côn Lôn mà là một môn phái độc tu, có ghi chép liên quan tới độc tu để lại, cho dù hiện giờ đã qua vạn năm nhưng vẫn còn chút điển tịch vẫn để lại ít dấu vết.
Thủ đoạn độc tu quỷ dị ở chỗ không thu gì ma tu, thậm chí còn vượt xa và khủng bố hơn cả ma tu, một độc tu cao
cấp khi phóng thích ra kịch độc thì cực kỳ kinh người!
Tư mặc ly từng thấy một quyển điển tịch
cổ có liên quan tới một độc tu ghi lại thời kỳ thượng cổ, nói đã tận mắt thấy một độc tu cấp bậc hóa thần, lúc bị kẻ thù vây công, cuối cùng đã
tự bạo mà chết, sau khi tự bạo, đã phóng thích kịch độc, khiến cho trong mấy ngàn dặm trở thành một nơi chết. Như thế cũng đủ thấy độc tu cao
cấp lợi hại tới cỡ nào.
Chính bởi thế, lúc tư mặc ly đang suy
đoán Lâm Nguyệt có thể là độc tu đã quyết đoán rời đi. Hiện giờ hắn rời
đi không có nghĩa là hắn bỏ qua, mà trong lòng hắn hiểu rõ, với tu vi
hiện giờ của hắn, vốn không bắt được Lâm Nguyệt, nếu tiếp tục đấu nữa,
chỉ biết hai bên dẫn tới kết cục thiệt hại.
Kết quả thế, không phải là điều hắn muốn, hắn muốn là có được Lâm Nguyệt hoàn toàn, hơn nữa khống chế Lâm Nguyệt
để mặc hắn sử dụng!
Đứng đón gió rét, sắc mặt tư mặc ly trầm
mặc vô cùng. Thực lực nữ nhân kia càng mạnh hắn lại càng không cách nào
buông tay nổi, nghĩ phải lấy được nữ nhân đó, xem ra hắn cần phải nghĩ
ra kế sách thật hay mới được…
Nhớ tới dung nhan nghiêng nước nghiêng
thanh kia của Lâm Nguyệt, trong lòng tư mặc ly bất giác bốc lên trận
hừng hực, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một gương mặt quyến rũ mê
người khác.
“Diệp Khuynh Tuyết…”
Nhớ tới nữ nhân nào đó mà vẫn liên tục duy trì quan hệ thân mật với hắn, cánh môi mỏng của tư mặc ly khẽ cong lên cười giễu cợt.
Có lẽ, có thể lợi dụng nữ nhân kia chút,
dù nữ nhân Diệp Khuynh Tuyết này cũng không phải là dễ đối phó, nhưng
hắn tin vì để đối phó với Lâm Nguyệt, Diệp Khuynh tuyết không đồng ý cự
tuyệt mới là lạ!
Dù sao, với tính cách Diệp Khuynh Tuyết,
sẽ không cho phép thế giới này còn có nữ nhân nào xuất sắc, hấp dẫn hơn
nàng ta xuất hiện cả.
Dù gì cũng làm tình nhân bí mật của Diệp
Khuynh Tuyết hơn mười năm, không thể không nói, tính cách Diệp Khuynh
tuyết tư mặc ly là người hiểu rõ nhất.
Có lẽ là bởi duyên cớ Lâm Nguyệt con bươm bướm này xuất hiện, Diệp Khuynh Tuyết thân là nữ chính, ánh hào quan nữ chính cũng không mạnh mẽ bằng trong truyện, cứ việc nàng ta y vậy cũng
không thiếu nam nhân ái mộ, nhưng ở trong truyện, lại có mấy nam phụ
xuất sắc đồng thời yêu nàng ta tới chết đi sống lại tình tiết như thế
cũng chưa thấy xảy ra.
Hơn nữa trong mấy gã nam phụ, hiện tại
ngoài Tư mặc ly, Long Ngạo Thiên và Mộc Phi có tình cảm liên quan với
nàng ta ra, những nam phụ khác cũng không giống y như trong truyện đều
thích nàng ta.
Hơn nữa chuyển biến lớn nhất trong đó là, Diệp Khuynh Tuyết thân là nữ chính, đến giờ vẫn còn chưa có tinh cảm
cùng với nam chính Liên Thành, bởi vì nguyên nhân Lâm Nguyệt xuất hiện,
Diệp Khuynh Tuyết cũng không có được lòng của Quân Tử Huyền, mà ngược
lại vì lợi dụng tử Ngọc đạo quân áp bách, cưỡng chết mới lập thành hôn
ước với Quân Tử Huyền, điều đó càng khiến Quân Tử Huyền bất mãn với nàng ta vô cùng.
Nhưng cũng bởi vì những nguyên nhân phụ
này, không có nam phụ xuất sắc vây quanh, ngược lại quan hệ giữa Diệp
Khuynh Tuyết và tư Mặc ly lại càng trở nên thân mật hơn nhiều so với
trong truyện, tư mặc ly một lòng ái mộ Diệp Khuynh Tuyết, lại hoàn toàn
không đạt được sự đáp lại của Diệp Khuynh Tuyết, cuối cùng còn bị Diệp
Khuynh Tuyết lợi dụng, trở thành hòn đá kê chân cho Diệp Khuynh Tuyết
dẫm một bước lên đỉnh trong cuộc chiến Chính Ma.
Trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết lợi dụng
tư mặc ly có tình cảm với nàng ta, để cho hắn ám toán lão tổ ma cung,
cuối cùng cũng lấy đại diện cho môn phái chính đạo hành động để đánh bại ma đạo, đem Ma cung san bằng, còn tư mặc ly vị thiếu chủ Ma cung này
cũng hoàn toàn trở thành phản đồ của ma tu, cuối cùng bị ma giới phái
người bí ẩn xuống mang đi, trước khi rời đi còn nhớ mãi không quên Diệp
Khuynh Tuyết.
Mà giờ, có lẽ là đạt được quá mức dễ
đang, có lẽ là bởi vì không có đối thủ mạnh để cạnh tranh như Quân Tử
Huyền và Liên Thành ở đây, tình yêu ngầm phát triển giữa tư mặc ly và
Diệp Khuynh Tuyết lại càng cực kỳ thuận lợi, điều này cũng dẫn tới tình
cảm của tư mặc ly với Diệp Khuynh Tuyết cũng kém hơn nhiều so với trong
truyện, cho tới bây giờ, tư mặc ly với Diệp Khuynh Tuyết chẳng qua chỉ
là tâm tính lợi dụng nhau mà thôi.
Cũng bởi vì thế nên khi hắn nhìn thấy Lâm Nguyệt xuất sắc hơn Diệp Khuynh Tuyết lại khiến hắn động tâm, mới lập
tức thay lòng, nghĩ mọi cách lấy được Lâm Nguyệt.
Đương nhiên cái hắn gọi là thay lòng này
cũng chỉ vì lợi ích và lòng hư vinh của nam nhân là nhiều, phải nói là
hắn thích Lâm Nguyệt nhiều hơn, còn yêu thật thì không bao giờ.
Hắn phải lấy được Lâm Nguyệt chẳng qua là bởi Lâm Nguyệt đẹp hơn, mạnh hơn Diệp Khuynh Tuyết, xứng với thân phận
của hắn hơn mà thôi. Còn phần Diệp Khuynh Tuyết, đã có Lâm Nguyệt rồi
thì dĩ nhiên không cần nàng ta nữa.
Trong lòng tư mặc Ly cứ tính toán một hồi, trong nháy mắt điều chỉnh phương hướng, cấp tốc bay nhanh về hướng Côn Lôn!
Cùng lúc đó, trong mật thất ở Côn Lôn.
Một nữ tử có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mặc áo trắng khí chất như lan sắc mặt âm trầm cầm một truyền âm phù trong tay.
“Cô Anh Khiết… Nữ nhân kia lại muốn giở trò quỷ gì thế?’
Nhìn truyền âm phù trng tay lóe sáng, thần sắc Diệp Khuynh Tuyết lóe lên khó hiểu.
Năm đó nàng ta bị thuật nguyền rủa hồn
cắn trả, may có không gian hỗn độn mới nhặt được mạng về, nhưng dù thế
trong hơn mười năm nay nàng ta cũng chịu không ít khổ đau, chẳng những
thân thể gần như sụp đổ, mà tu vi cũng giảm xuống đến Kim Đan sơ kỳ.
Bởi vì thế, những năm gần đây nàng ta
cũng không cố phát triển thế lực của mình ở giới tu chân, không thể
không dưới dưới bóng Côn Lôn để bế quan lâu dài, đem tu vi tăng lên lần
nữa.
Giờ đã tới lúc xuất quan, qua hơn mười
năm, khổ tu điều dưỡng hơn mười năm, cuối cùng nàng ta cũng hoàn toàn
đem thương thế trong cơ thể chữa trị khỏi hẳn, tu vi lại lần nữa khôi
phục nguyên anh kỳ, hơn nữa những năm này mượn linh lực tích lũy, lại
lần nữa hành động phá tan bình cảnh Nguyên anh kỳ.
Hiện giờ tu vi nàng ta đã ở mức nguyên
anh kỳ ổn định, hôm nay đúng là ngày nàng ta muốn xuất quan, lại không
ngờ được đột nhiên nhận được truyền âm của Cô Anh Khiết.
Với Cô Anh Khiết, Diệp Khuynh Tuyết được
coi là quen, mặc dù nguyên nhân nàng ta được Tử Ngọc Đạo Quân thu làm đệ tử chân truyền, bối phận có cao hơn cô Anh Khiết, nhưng Cô Anh Khiết
này từ lúc nàng ta tiến vào Côn Lôn đã biết rồi.
Cô Anh khiết, Thiên tài Đại tiểu thư gia
tộc cô Anh, một trong tứ đại gia tộc của giới tu chân, chẳng những có
dung mạo tuyệt sắc, hơn nữa còn có thiên phú dị bẩm, nghe nói lúc vừa
sinh ra, đã được trời phú có kỹ năng huyễn thực mắt, có thể nhìn thấy
tương lai của người khác trong thời gian nửa nén hương.
Cô Anh Khiết đã từng là người mà nàng ta
ghen tị kiêng kỵ nhất, nhưng sau này khi Lâm nguyệt xuất thế ngang trời, chủ ý nàng ta với Cô Anh Khiết đã giảm, hai người ở côn Lôn cũng chưa
từng xảy ra xích mích gì.
Nói thật, trong lòng Diệp Khuynh Tuyết
hơi chướng mắt với bộ dáng cô Ánh Khiết lúc nào cũng cao ngạo lãnh diễm, thân là phụ nữ, thấy nữ nhân khác có dung mạo tuyệt sắc hơn mình, bao
giờ mà chẳng có địch ý khó hiểu.
Dung mạo bản thân Diệp Khuynh tuyết dù
không được coi là xuất sắc, nhiều nhất cũng chỉ thanh tú thôi, dù nàng
ta có một tay kỹ xảo trang điểm xuất thần nhập hóa, vốn gương mặt chỉ
được coi là thanh tú ấy đã được nàng ta làm đẹp lên vô số lần, nhưng
nàng ta không cách nào phủ nhận, nếu nói riêng về dung mạo thì đừng có
nói là so với Lâm Nguyệt mà cả Cô Anh Khiết nàng ta cũng kém hẳn.
Diệp Khuynh Tuyết thấy ghét những nữ nhân có dung mạo xuất sắc hơn mình, vì thế nàng ta cũng chẳng có cảm tình
nào với Cô Anh Khiết, chỉ là những năm gần đây, Cô Anh Khiết cũng coi
như an phận, thế lực đó ở đằng sau không nhỏ, nên nàng ta mới không ra
tay với nàng ta (Cô Anh Khiết) mà thôi.
Nhưng không đối phó với nàng ta thì cũng
không thể nói lên chuyện nàng có quan hệ gần gũi với nàng ta, trong mắt
Diệp Khuynh Tuyết, Cô Anh Khiết hiện giờ ngoài khuôn mặt ra thì những
thứ khác vốn chẳng đáng là gì, coi như Cô Anh Khiết có dung mạo cực kỳ
đáng kiêu ngạo thì sao, dưới ánh sáng khí chất thanh nhã như lan của
nàng thì trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Năm đó Tam tiên tử ở Côn Lôn, bất kể là
Cô Anh Khiết, hay Diệp Chân Chân, đều chìm đắm liên tục, hiện giờ Côn
Lôn chỉ còn có mình nàng ta là Tuyết tiên tử, hơn nữa còn là đệ nhất mỹ
nhân được người ta ca tụng nữa.
“Hừ, mặc kệ nàng ta có ý gì, với ta mà
nói, đều chỉ là một con kiến hôi mà thôi, thế mà nàng ta dám truyền âm
tới, ta lại muốn coi xem rốt cuộc nàng ta có ý gì!”
Thần sắc Diệp Khuynh Tuyết lóe lên nháy
mắt, rồi lại cười lạnh, cầm truyền âm phù trong tay khẽ dùng sức, trong
nháy mắt truyền âm phù hóa thành một luống sáng, khi luồng sáng xuất
hiện nháy mắt, đồng thời cũng truyền tới giọng lạnh lùng kia của Cô Anh
Khiết.
“Diệp sư thúc, có còn nhớ Lâm Nguyệt sư
muội không ạ? Tiểu muội ở phường thị Thiên Phượng có nhìn thấy Lâm
Nguyệt sư muội, hiện giờ Lâm Nguyệt sư muội thay đổi nhiều lắm, chẳng
những còn xinh đẹp hơn mười năm trước, mà tu vi cũng sâu không lường
được, còn nữa, muội ấy gần đây còn được giới tu chân truyền ồn ào huyên
náo là vị luyện đan sư cấp chín thần bí nữa đó..”
“Tiểu muội còn nhớ Diệp sư thúc từng có ý sâu xa với Lâm Nguyệt sư muội, thấy Lâm Nguyệt sư muội tái xuất ở giới
tu chân, dĩ nhiên là không nhịn được muốn bẩm báo Diệp sư thúc một câu,
tin rằng lâm Nguyệt sư muội sẽ rất thích nhìn thấy Diệp sư thúc, hơn nữa nếu tiểu muội đoán không nhầm, Diệp sư thúc cũng đang rất nhớ lâm
Nguyệt sư muội có phải không ạ?”
Giọng Cô Anh Khiết đến đây thì ngừng
chút, rồi ngay lúc Diệp Khuynh Tuyết tưởng truyền âm đã hết, lại nghe
tới tiếng cười khinh thường của cô Anh Khiết kia, “A, tiểu muội ngược
lại suýt quên mất, giờ Lâm Nguyệt sư muội không còn là tiểu muội muội
nữa, tiểu muội cần phải xưng hô với đối phương là Lâm Nguyệt tiên tử mới đúng, năm đó ở tiểu bí cảnh Hoàng Thiên, bởi vì Lâm Nguyệt tiên tử bất
cẩn phá hủy mặt Diệp sư thúc, đã bị Tử ngọc sư tổ trục xuất Côn Lôn,
không phải thế sao ạ?’
“Ai nha, xấu hổ quá, tiểu muội nhất thời
quên, nói tới chuyện cũ Diệp sư thúc không muốn nhắc tới, xem tiểu muội
có ý tốt, nói cho Diệp sư thúc tin này, mong Diệp sư thúc cũng đừng có
ngàn vạn lần trách tội tiểu muội nha…”
Tiếng cười giễu cợt của Cô Anh Khiết vừa
dứt, luồng sáng cũng biến mất, lại lần nữa hóa thành truyền âm phù rơi
vào trong tay Diệp Khuynh Tuyết. Sắc mặt Diệp Khuynh tuyết xanh mét, cầm truyền âm phù trong tay dùng sức bóp nát, bốp một cái, truyền âm phù đã bị nàng ta biến thành bột phấn!
“Tiện nhân! Nó là quái vật gì thế!”
Trong mật thất yên tĩnh, vang lên tiếng
mắng tức giận của Diệp Khuynh Tuyết, dung nhan nho nhã xinh đẹp kia giờ
phút này trông méo mó dữ tợn, bộ dáng nghiến rằng kèn kẹt ác độc không
nhắm được vào ai, đâu còn phong thái như thần tiên nhẹ nhàng không nhuốm chút bụi trần vừa nãy nữa.
“Cô Anh Khiết, ngươi thật to gan, chỉ bằng ngươi cũng dám khiểu khích ta sao? Quả thật không biết sống chết!”
Mặc dù tin tức Lâm Nguyệt tái hiện giới
tu chân khiến Diệp Khuynh tuyết oán hận mãi, nhưng giọng nói đầy giễu
cợt khinh miệt cao cao tại thượng của Cô Anh Khiết lại càng khiến nàng
ta phẫn nộ hơn!
Trong mắt nàng ta, Lâm Nguyệt cũng còn
được coi là đối thủ có thực lực ngang ngửa với nàng ta, mặc dù nàng ta
cực hận Lâm Nguyệt, nhưng trong lòng cũng hơi mơ hồ bội phục Lâm Nguyệt, dù sao thực lực đối phương không kém nàng ta, vì thế vị trí lâm Nguyệt
trong lòng nàng ta cũng chiếm tương đối.
Còn Cô Anh Khiết thì không thế, những năm gần đây, bởi vì danh tiếng nàng ta tăng mạnh, tu vi cũng càng ngày càng cường đại, lúc trước đứng tít trên cao quan sát Cô Ánh Khiết, thiên tài đệ tử của gia tộc tu tiên, hiện giờ đã bị nàng ta dẫm tít dưới chân,
trong mắt nàng ta, Cô Anh Khiết này cũng chỉ là nữ nhân có tu vi Kim Đan kỳ, giống một con kiến vậy, chỉ có nàng ta mới có thể bóp chết sự tồn
tại đó được thôi.
Hiện giờ bị con kiến hôi Cô Anh Khiết khiêu khích cười nhạo mình, dĩ nhiên nàng ta thấy phẫn nộ vô cùng.
“Tạm thời cứ để cho ngươi đắc ý mấy ngày
đã, con tiện nhân chết tiệt, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ khiến ngươi
sống không bằng chết!” Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết bốc mù, toàn thân tỏa
ra sát khí lạnh mạnh, cười lạnh nói câu cuối, “Tứ đại gia tộc tu tiên
thì sao chứ? Diệp gia đã suy sụp rồi, nhanh thôi, sẽ tới lượt nhà Cô
Anh, nhưng trước tiên ta phải nghĩ ra cách loại trừ con tiện nhân Lâm
Nguyệt kia đã…”
Giọng Diệp Khuynh Tuyết lạnh băng vang lên trong mật thất kia, giọng nói lãnh khốc ấy khiến người ta nghe mà thấy kinh hãi.
Ầm!
Diệp Khuynh Tuyết đánh một chưởng đập tan bàn đá trong mật thất, thu lại sắc mặt dữ tợn, sau đó từ từ đi ra
ngoài, lúc rời khỏi mật thất, vẻ dữ tợn méo mó mờ mịt chợt biến mất
không thấy đâu nữa, vẻ xinh đẹp nho nhã trên mặt như có như không lại
trở lại, biến về lần nữa một Tuyết tiên tử có khí chất thanh nhã như
lan.
Đệ tử đợi bên ngoài làm việc vặt thấy nụ
cười dịu dàng nhẹ nhàng của Diệp Khuynh Tuyết, trên gương mặt thiếu niên trẻ trung chợt hồng lên, nói lắp bắp, “Diệp sư thúc, người xuất quan
rồi ạ?”
“Ừ..”
Trong mắt người ngoài, Diệp Khuynh Tuyết
lúc nào cũng biểu hiện như một đóa hoa trắng nhỏ đầy yếu ớt thiện lương, lòng dạ nàng ta sâu đậm cho tới giờ sẽ không bỏ qua cơ hội để thể hiện
mình, lập tức khẽ mỉm cười nói với đệ tử sai vặt kia dịu dàng, “Vất vả
cho ngươi rồi, ngươi đi tu luyện đi, chuyên ở đây không cần ngươi hầu hạ nữa”
“Đệ, đệ tử không thấy khổ, điều này, điều này là chuyện đệ tử cần phải làm ạ” Đệ tử sai vặt mặt đỏ lên, bị nụ
cười dịu dàng của Diệp Khuynh Tuyết mê hoặc tới mức đầu óc choáng váng,
nói lắp bắp một câu, rồi cả người nhìn ngơ ngẩn vô cùng.
Diệp Khuynh Tuyết cười khẽ một câu, giọng thánh thót như chuông bạ, sau đó lướt nhẹ đi, chỉ để lại một mùi thơm thoang thoảng.
“Diệp sư thúc thật sự là người dịu dàng quá…”
Đệ tử sai vặt cứ si ngốc nhìn theo bóng
lưng thon thả của Diệp Khuynh Tuyết, mãi cho tới khi bóng Diệp Khuynh
tuyết biến mất, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, sau đó đè chặt trái
tim đập kịch liệt lại, chậm dần rồi trở về tu luyện.
Cảm ứng được ánh mắt của đệ tử sai vặt
biến mất, trên mặt Diệp Khuynh Tuyết lộ ra nụ cười đắc ý. Ở Côn Lôn, dù
là đệ tử sai vặt cũng chỉ tồn tại như con kiến mà thôi, nhưng những kẻ
này nếu lợi dụng được, thì vào thời điểm mấu chốt biết đâu cũng có thể
gỡ được chút ít.
Tựa như nàng ta, những năm này nàng ta có thể dẫm những thiên tài như Cô Anh Khiết, Diệp Chân Chân dưới chân,
ngoài sau lưng nàng ta có tử ngọc Đạo quân làm chỗ dựa vững chắc, thì
còn có không ít người trong lúc lơ đãng đã bị nàng ta thu phục, mặc kệ ở thế giới kia, dư luận đều là vũ khí giết người sắc bén khủng bố nhất
không phải đó sao! Tâm cơ chơi đùa lần lượt, những người cổ đại này sao
là đối thủ của nàng ta chứ?
Với thủ đoạn mê hoặc lòng người, Diệp
Khuynh Tuyết tự tin vô cùng, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, nhưng
nhanh chóng nàng ta chợt nhớ ra gì đó, dần thu lại nụ cười trên mặt,
thần sắc cũng thay đổi âm trầm theo. Lâm Nguyệt, thế mà không chết!
Thật không ngờ được, lúc trước cùng liên
thủ với sư phụ, bày ra sát khí tầng tầng lớp lớp, đến cuối cùng cũng bị
con tiện nhân kia đào thoát!
Hơn nữa con tiện nhân ấy chẳng những
không chết, mà lại trở lại La Châu lần nữa! Còn nàng ta và sư phụ, lại
bởi vì trận chiến năm đó, bị thương nặng, bị ép không thể không bế quan
những hơn mười năm!
Hiện giờ tu vi nàng ta đã khôi phục, thương thế trong người cũng khỏi hẳn hoàn toàn, chắc không có gì đáng ngại nữa.
Chỉ là trận chiến năm đó, không rõ con
tiện nhân Lâm Nguyệt kia dùng thủ đoạn gì, thế mà lại khiến tử ngọc đạo
quân bị thương rất nặng, hiện giờ đã nhắm mắt bế quan, đoán chắc phải
mười năm hoặc trên trăm năm chắc ông ta cũng không xuất quan được…
Nghĩ đến đây, Diệp Khuynh Tuyết bất giác cau mày, thần sắc chợt thoáng lóe lên không vui.
Hiện giờ nàng đã đột phá nguyên anh trung kỳ, địa vị cũng được củng cố vững chắc ở côn Lôn, cho dù không có tử
ngọc đạo quân ở đây, những lão già côn lôn kia cũng không dám động vào
nàng ta, mà ngược lại nàng ta muốn đối phó lâm Nguyệt nếu không có tử
ngọc đạo quân ở đây cũng sẽ hơi khó giải quyết một chút.
Nàng ta cũng không sai khi biết tin tức
Cô Ánh Khiết truyền tới, dù nàng ta không rõ Cô Anh Khiết nói cho nàng
ta biết những điều này là có tính toán gì, nhưng từ trong tin tức truyền đến nàng ta thấy rõ ràng lâm nguyệt bây giờ cũng giống năm đó, đã có
thay đổi cực lớn.
Huống chi, nàng ta còn biết được từ miệng cô anh Khiết biết Lâm Nguyệt là luyện đan sư cấp chín!
Luyện đan sư cấp chín…Trước mắt trong
giới tu chân luyện đan sư là cấp bậc cao nhất, cả nàng ta cũng không thể đạt tới trình độ cao thế!
Nghĩ đến đây, Diệp Khuynh Tuyết vô thức
nắm chặt hai tay, trên mặt không khống chế nổi thần sắc ghen ghét. Luyện đan sư cấp chính, thực lực cường đại… Có lẽ nàng ta cần phải đi tìm nữ
nhân Cô Anh Khiết kia mới được…
Diệp Khuynh Tuyết trầm tư một lát, trong nháy mắt quay mạnh người lại, bay về phía đỉnh núi Đan Hoa mà Cô Anh Khiết đang ở.
Năm đó Cô Anh khiết bởi vì có linh căn
Mộc hỏa thượng phẩm, trực tiếp được phân tới làm đệ tử nội môn của núi
Đan Hoa, cùng một ngọn núi với Diệp Khuynh Tuyết và Lâm Nguyệt, sau này
Diệp Khuynh Tuyết được Tử ngọc đạo quân thu làm đệ tử chân truyền, rời
khỏi núi Đan Hoa, những năm này cũng chưa từng đi tới núi Đan Hoa, vì
thế mới cực ít gặp đám người Cô Anh Khiết.
Diệp Khuynh Tuyết va]f bước lên phi kiếm, đột nhiên thân hình dừng lại, ngón tay vừa động, một quả linh phù xuất
hiện trong tay nàng.
Nàng ta ngưng thần cảm ứng một chút, trên mặt chợt lóe lên thần sắc mờ mịt, lóe xong, trên mặt lại khôi phục lại
bộ dáng thanh nhã tuyệt trần như cũ, sau đó bước lên phi kiếm, bay về
phía trước.
Nhưng lần này hướng nàng ta đi không phải là núi Đan Hoa nữa, mà bay nhanh đi hướng về sau núi Côn Lôn. Lát sau,
bóng Diệp Khuynh Tuyết đã đứng tại một rừng cây nhỏ ở sau núi.
“Tư Mặc ca ca…”
Diệp Khuynh Tuyết cau mày nhìn cả rừng
cây không bóng người, không nhịn được kêu lên, nhưng nàng ta vừa mở
miệng, đã cảm thấy eo thon căng thẳng, được người ta ôm chặt lấy.
Là hơi thở nồng đậm thuộc về giống đực ập tới, thân hình mềm mại của Diệp Khuynh Tuyết trở nên mềm nhũn, nàng ta
kêu lên mấy tiếng yêu kiều, sau đó cả người nhũn ra nằm trong lòng người ta.
“Tư mặc ca ca, sao huynh lại tới đây thế?’ Diệp Khuynh Tuyết để mặc mình tựa vào lòng Tư Mặc ly, nũng nịu hỏi.
“Nhớ nàng, dĩ nhiên là tới rồi” Tư Mặc Ly áp sát lên cần cổ thon dài trắng như tuyết của Diệp Khuynh Tuyết hôn
nhẹ, giọng trầm thấp, khàn khàn như ẩn chứa thâm tình vô hạn.
“Đáng ghét, tư mặc ca ca lúc nào cũng
thích trêu chọc Tuyết Nhi, nếu tư mặc ca ca nhớ Tuyết Nhi thật, vì sao
Tuyết Nhi bế quan lâu vậy, huynh cũng không có tìm tới Tuyết Nhi vậy?’
Diệp Khuynh Tuyết gắt giọng.
“Ta chẳng phải là sợ quấy rầy nàng bế
quan đó sao? Tuyết Nhi ngoan, đừng giận, Tư Mặc ca ca thật sự rất nhớ
nàng đó…” Nói xong, Tư mặc ly dùng sức xoay “Diệp Khuynh Tuyết lại, cúi
đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Diệp Khuynh Tuyết, hơn nữa vừa hôn Diệp
Khuynh Tuyết nóng bỏng, vừa dìu nàng ta tới chỗ sâu trong rừng cây, tay
còn lại lần dò xuống phía dưới bụng nàng ta, thở hổn hển nói, “Tuyết Nhi ngoan, nàng xem kìa, chẳng phải ca ca đang nhớ tới nàng đó sao? Tiểu ca ca của nàng đang nhớ tới nàng đến phát đau đây nè…”
“Tư Mặc ca ca, huynh, huynh đừng có như vậy mà…”
“Thẹn thùng gì chứ, nàng chẳng phải sớm đã là người của ta rồi đó sao…”
“Vâng, vâng, a…”
“Tuyết Nhi, tiểu yêu tinh này…”
Tận sâu trong rừng cây, lại không ngừng
vang lên tiếng thì thào đầy ái muội, tiếp đó là tiếng thịt va chạm không ngừng cùng giọng rên rỉ đứt quãng khiến người ta mặt đỏ tim đập, trẻ em không nên nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT