Bên kia, Nguyệt Thư bị Diêm Sát đem về
Diêm Viện làm việc thường ngày, cũng không nói gì thêm, chỉ giao Nguyệt
Thư cho Cảnh Vân, nói mấy câu rồi rời đi.
Nguyệt Thư đi theo Cảnh Vân vào trong
Diêm Viện đi một lượt, Cảnh Vân nói cho nàng biết quy củ hầu hạ trong
thư phòng, cũng nhắc nhở nàng lúc nào thì có thể vào, lúc nào thì không
thể vào, còn có lúc Vương gia đang làm việc, nhất định phải đợi ở bên
ngoài không thể rời đi.
Đem những quy củ này dạy một lượt xong
Cảnh Vân liền dẫn nàng tới một phòng ở cạnh thư phòng, bảo nàng dọn dẹp
chút, rồi bảo sau này nàng ở đây, cũng dặn dò nàng ban đêm phải nhớ tỉnh ngủ, nghe thấy Vương gia có gì sai bảo thì phải đi xử lý ngay, không
thể ngủ say như chết, chủ nhân gọi cũng không biết.
Trong lòng Nguyệt thư thấp thỏm bất an,
nhưng chuyện cho tới bây giờ, đã không để nàng được chọn rồi, chỉ đành
kiên trì học quy củ, đỡ phải tới lúc đó cũng không biết lại làm sai.
Một đêm nay Nguyệt Thư ngủ rất bất an,
hơn nữa đã nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ, nàng dường như còn trở
thành một cô gái tên Lâm Nguyệt, nàng đang ở một thế giới rất kỳ lạ, ở
đó người có thể tu luyện, có thể bay lên trời hoặc độn thổ, không gì
không làm được…
Trong mộng, còn có rất nhiều người khác
xuất hiện, tiếc là nàng lúc nào cũng không nhìn thấy rõ bộ dạng những
người đó, ngay lúc trong lòng nàng đang sốt ruột, lại đột nhiên bị người ta đánh thức!
Mở hai mắt ra, sắc trời bên ngoài đã sáng mờ mờ, ngoài cửa truyền tới tiếng chân Cảnh Vân đang vội vã đập cửa và
kêu gào, “Nguyệt Thư, cô đã dậy chưa?”
“Ngươi còn không nhanh đi thư phòng, hôm
qua ta không phải nói với ngươi rồi sao? Vương gia sáng nào cũng sẽ tới
thư phòng, ngươi đã quên rồi sao?”
Cảnh Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lên tiếng quở trách.
“Ta biết rồi, ta sẽ đi ngay” Thư Nguyệt
sững sờ chút, rồi vội vã nói. Cảnh Vân thấy nàng có vẻ hốt hoảng, cũng
không nói nữa, bảo vài câu, rồi vội vàng rời đi. Nguyệt Thư không dám
thất lễ, tắm nhanh một cái, rồi phải đi tới cửa thư phòng hầu.
Chừng khoảng một nén hương, Diêm SÁt đã
tới, hắn nhìn Nguyệt Thư một cái, thấy Nguyệt Thư mặt lạnh nhăn lại,
nhíu nhíu mày mở miệng hỏi, “Sao lại mặc ít thế hả?”
Trong lòng Nguyệt thư thấy là lạ, cúi
thấp đầu không lên tiếng. Diêm Sát có chút không vui, song vẫn nói ra,
“Vào trong phòng hầu hạ”
Nói xong, thì tiến vào trong thư phòng. Nguyệt thư do dự một lát, trong lòng cũng không nguyện ý, nhưng vẫn bước vào phòng.
Lúc này đang là ngày đông giá rét, bên
ngoài trời đã có tuyết rơi, buổi sớm tinh mơ, quả thật lạnh tới kinh
người, thân thể nàng mỏng manh, mặc lại ít, đúng thật là thấy rất lạnh.
Trong thư phòng, bốn góc thư phòng đã được nhóm lửa, lửa cháy rất to, màu lửa vàng sáng rọi vào người thật ấm áp.
Diêm SÁt ngồi sau bàn, nhìn sổ con,
Nguyệt Thư đứng một bên mài mực, không dám thở mạnh. Chẳng hiểu vì sao,
nàng có chút sợ Diêm Sát, rất không muốn đứng một mình cùng hắn trong
một phòng, nhưng giờ thân bất do kỷ, lại đành phải tiếp tục chịu đựng.
Không rõ qua bao lâu, cuối cùng Diêm Sát
cũng thả sách trong tay xuống, hơi mệt mỏi day day trán, Nguyệt thư vội
vã rót một chén trà nóng cho hắn.
“Ngươi rất sợ ta sao?” Diêm Sát nhấc chén trà lên nhấp môi, thấy Nguyệt thư câu nệ đứng cạnh, không hé môi, trong đôi mắt tối đen như mực chợt lóe sáng khác thường, nhàn nhạt mở miệng.
Nguyệt thư không nói gì, nàng có bản năng kháng cự với nam nhân này.
“Hử? Tại sao không nói?” Giọng Diêm SÁt
bỗng gần sát, Nguyệt Thư sợ hết hồn, vô thức ngẩng đầu lên, thấy Diêm
SÁt không hiểu sao đã đứng dậy. hai tay chống lên bàn, mắt nhìn xuống
nàng.
Mặc hắn rất gần nàng, đôi mắt đen lợi hại kia cứ nhìn thẳng vào nàng, dường như có thể nhìn thấu nội tâm nàng
vậy, thậm chí nàng còn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phà lên
mặt nàng.
“không có…” Nguyệt thư hơi mất tự nhiên xoay mặt đi, rất tức giận với hành động của Diêm SÁt.
“Ha…” Diêm SÁt đột nhiên nở nụ cười,
giọng càng ngày càng lạnh nhạt không rõ ý tứ, hắn nhìn thẳng mặt Nguyệt
Thư rất lâu, cứ thấy mặt Nguyệt Thư đỏ bừng liên tục, gần như không nhịn được thẹn quá hóa giận, mới tha cho nàng.
Đợi lúc Diêm SÁt rời khỏi thư phòng đi hậu viện, Nguyệt Thư cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thu dọn thư phòng.
ở phủ Đông Vương, chỗ làm việc của Đông
Vương Diêm Sát được coi là cấm địa trong phủ, trong phủ không có kẻ hầu
nào khác được tiến gần, đi qua chỉ vẫn có mình gã sai vặt Cảnh Vân bên
cạnh Diêm SÁt hầu hạ quét dọn ở hậu viện, giờ ở đây đổi thành Nguyệt
Thư, Cảnh Vân dĩ nhiên bị sai ra ngoài viện làm.
Trong thư phòng thực ra việc rất nhẹ
nhàng, ít nhất so với chỗ Chu Nhã đó thì thoải mái rất nhiều, bình
thường lúc Diêm Sát không ở đây, cũng chỉ cần đơn giản thu dọn quét tước chút là ổn, nhưng lúc khác đều ở hầu, nếu không phải nàng khó chịu khi
thấy Diêm Sát thì Nguyệt Thư rất thích sống ở đây.
Hôm đó, Nguyệt Thư đang quét dọn trong
thư phòng, đột nhiên từ bên ngoài có một nam nhân tướng mạo tuấn mỹ cao
lớn đi tới, nam nhân này Nguyệt Thư từng thấy vài lần, hắn tên Mộc Dạ,
là phó tướng thuộc hạ của Diêm Sát, trước kia cũng thường tới Đông Vương phủ.
Mộc Dạ lúc thấy Nguyệt Thư thần sắc hơi nóng lòng, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, hỏi, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Nô tì bái kiến Mộc công tử, Mộc công tử
đã quên rồi sao? Nô tỳ là người hầu ở đây ạ” Nguyệt Thư hơi ngẩn ra, cất tiếng giòn giã đáp.
Nghe thấy Nguyệt Thư nói, Mộc Dạ ngẩn ngơ một chút, sau đó đi thẳng tới Nguyệt thư, mắt nhìn xuống nàng, trên
khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười quyến rũ mê người, bảo, “Ngược lại ta quên
mất, nhưng Vương gia không có nói cho ngươi biết, thư phòng này là nơi
quan trọng sao? Ngươi mặc dù làm người hầu ở đây, ngày thường vương gia
không ở đây, ngươi cũng không thể tùy tiện tiến vào”
“Nô tỳ không biết ạ, vương gia ngài ấy
cũng không nói” Trên mặt Nguyệt Thư lộ ra sợ hãi, bộ dáng yếu ớt ấy nhìn thấy Mộc Dạ thì nuôt nước bọt đánh ực một cái.
Sắc mặt Mộc Dạ trở nên dịu dàng, lại càng tiến gần Nguyệt Thư hơn, gần như áp sát mặt nàng, nói nhỏ, “Mặc dù
Vương gia không nói, nhưng ngươi cũng không thể phá hỏng quy củ. Dược
rồi, lần này ta sẽ không nói cho Vương gia biết, ngươi chính mình cũng
đừng có nói linh tinh, hiểu chưa?”
Thấy bộ dạng Nguyệt Thư sợ hãi mãi, Mộc
Dạ hài lòng cười cười, đột nhiên thò tay sờ soạng chút gương mặt nhỏ
nhắn của nàng, cười bảo, “Rất ngoan, sau này ngươi đi theo ta được
không? Ta sẽ nói với Vương gia xin ngươi”
Nguyệt Thư không chịu nổi đẩy mạnh hắn
ra, sau đó chạy nhanh đi, nhưng mới chạy ra tới cửa đã bị Mộc Dạ đuổi
kịp giữ chặt lấy, dùng sức ấn mạnh vào tường, “Tiểu Thư Nhi, ngươi ghét
ta sao? Hay ngươi thích vương gia hơn?”
Nguyệt thư không nói gì, chỉ ra sức giãy
dụa, muốn thoát khỏi dây dưa của Mộc Dạ, hạ thấp giọng giận dữ nói, “Xin Mộc công tử tự trọng cho”
“Chậc chậc, thật xinh đẹp, chẳng trách
Vươn gia mang ngươi tới chỗ này, xem ra Vương gia đối với người chẳng
tầm thường tý nào, tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vầy, cả ta nhìn cũng không
kìm được động lòng rồi” Giọng Mộc Dạ mang theo vài phần khàn khàn, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn Nguyệt Thư chằm chằm, như muốn cắn nuốt nàng vậy.
“Thả ta ra!” Thấy Mộc Dạ càng ngày càng làm càn, trong lòng Nguyệt thư tức giận, tức giận trách mắng.
“Bản công tử có gì không tốt chứ? Ngươi ở Đông Vương phủ chẳng qua chỉ là một nô tì, chỉ cần ngươi đi theo bản
công tử, bản công tử nhất định sẽ cho ngươi thân phận tôn quý và tận
hưởng vinh hoa phú quý vô tận….” Nói xong, hai tay Mộc Dạ túm chặt hai
vai Nguyệt Thư ép nàng vào trong lòng.
“Ta không cần!” Nguyệt Thư không thể chịu được nữa, giãy giụa kêu to một câu.
“Đừng kêu nữa…” Thấy Nguyệt Thư gào to, Mộc Dạ vô thức dùng tay bịt miệng nàng.
“Ngài buông tay ra, ô….”
Trong lòng Nguyệt Thư sốt ruột, ngay
thường nàng cũng đã gặp Mộc Dạ vài lần, lần nào thấy hắn cũng có bộ dạng khiêm tốn, nàng không sao ngờ được, đối phương lại ở chỗ này động tay
động chân với nàng.
Mộc Dạ bịt kín miệng Nguyệt Thư lại,
không để nàng gào thét, hắn vốn chỉ muốn dọa tiểu tỳ nữ này, nhưng giờ
tiểu mỹ nhân đang trong lòng, đột nhiên hắn có chút không thả lỏng tay
ra được, mà ngược lại vô thức ôm Nguyệt thư chặt hơn, mặt lại từ từ cúi
xuống, trước mắt môi hắn sẽ rơi xuống mặt Nguyệt Thư, nhưng đúng lúc
này, một tiếng gầm lạnh thấu xương truyền đến, “Các ngươi đang làm gì
đó?”
Thân thể Mộc Dạ cứng đờ lại, nhưng nhanh
chóng khôi phục lại như cũ, hắn buông Nguyệt Thư ra, xoay người nhìn sắc mặt hơi âm trầm của Diêm Sát, cười nói, “Vương gia, ngài đến rồi”
Nguyệt Thư thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ngoài mặt lại giả vờ sợ hãi, co rúm người lại thành một dúm.
“Không có gì, chẳng qua chỉ trêu chọc nàng ấy chút thôi, Vương gia sẽ không trách ta đó chứ?” Mộc Dạ cười khẽ cất giọng bất mãn.
“Đừng có động tới nàng ấy, thêm nữa, sau
này ngươi tốt nhất đừng có làm những chuyện như vừa rồi để bản vương
thấy” Sắc mặt Diêm Sát hơi khó chịu, lạnh lùng cảnh cáo.
Mộc Dạ đi theo hắn cũng hơn một năm, Diêm Sát đối với tính tình thuộc hạ này hiểu rất rõ, Mộc Dạ này làm người
rất khôn khéo, cũng coi như trợ thủ đắc lực của hắn, trong ngày cũng
được coi là có quy củ, nhưng hơi háo sắc chút. Nếu trong phủ là những tỳ nữ khác thì thôi, song là Nguyệt Thư thì không được.
Cũng không rõ vì sao Diêm SÁt chợt nhớ
cảnh cảnh Nguyệt Thư bị Mộc Dạ ôm vào lòng vừa rồi, trong lòng hắn cũng
hơi khó chịu, cảm thấy cảnh vừa rồi thật chướng mắt vô cùng.
“Vâng, Vương gia, thuộc hạ biết rõ” Mộc Dạ cúi đầu xuống, khiến cho người khác không nhìn thấy nét mặt của hắn.
“Nếu đã biết rồi, còn không mau cút ra ngoài cho bản vương” Diêm SÁt giọng xen lẫn mấy phần lạnh khốc.
“Vâng” Mộc Dạ cúi đầu đáp một câu, vội vàng đi ra ngoài, quay lưng lại Diêm Sát, con mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Thấy Mộc Dạ đã rời đi, ánh mắt Diêm Sát
lại rơi trên người Nguyệt Thư lần nữa, thấy nàng vẫn cúi thấp đầu có vẻ
chưa hoàn hồn, bất giác mở miệng hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
Thấy dáng vẻ khiếp đảm này của nàng, Diêm Sát nhíu mày, đột nhiên bước tới, túm lấy cổ tay thon dài của nàng, nói chân thật đáng tin, “Đi”
Nguyệt Thư hơi ngạc nhiên nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn ra sân nhỏ. Mãi lâu sau, thấy Diêm Sát
không dừng lại mà cứ kéo nàng đi thẳng ra ngoài Vương phủ, nàng bất giác ngoắt một cái, nghĩ cách rút tay ra khỏi tay hắn, “Vương gia…”
“Sao vậy?” Diêm Sát dừng bước, quay lại nhìn nàng.
“Vương gia, ngài, xin ngài thả tay nô tỳ
ra trước, như vậy không hợp quy củ…” Nguyệt Thư cúi đầu, nhìn thẳng tay
bị cầm của mình.
Diêm Sát thấy bộ dạng nàng không chịu tới gần, hơi khó chịu, nhưng thấy khuôn mặt bất an của đối phương, đúng vẫn không đành lòng, hơi nhẹ nhàng nói dịu dàng, “Ngươi yên tâm đi, có bản
vương ở đây, không ai dám nói gì đâu”
Nguyệt Thư thấy hắn như vậy, cũng không
nói gì nữa, đành để mặc hắn kiên trì dắt mình đi. Hắn là vương gia, là
chủ nhân của phủ Đông Vương, nàng chẳng qua chỉ là một nô tì, chuyện chủ nhân quyết định, nàng không cự tuyệt được, cần gì nàng không muốn cũng
vô dụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT