Dưới đường núi Thành La Châu ở phía tây – một ngọn núi cao và hiểm trở, có một vị nữ tử mặc quần áo trắng tung
bay, khí chất xuất trần thanh tĩnh nhàn nhã đứng giữa đường núi.
Đối diện là một cô gái áo đỏ đầy hoảng
sợ, mặt tái nhợt cả người toàn máu, nữ nhân này chính là nữ chính Diệp
Hồng nhà họ Diệp đã từng bắt nạt Diệp Khuynh Tuyết.
“Diệp Khuynh Tuyết, ngươi muốn thế nào?
Ngươi dám giết ta, Diệp gia cũng không bỏ qua cho ngươi đâu, đại tiểu
thư cũng không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Diệp Hồng hối hận, nàng ta rất hối hận
năm đó không giết thẳng Diệp Khuynh Tuyết ở Diệp gia, năm đó đại tiểu
thư có lòng tốt giữ lại một mạng chó cho con tiện nhân kia, ai ngờ được
tiện nhân ấy thế mà bản lãnh không nhỏ, chỉ ngắn ngủn trong vài năm đã
từ ngoại môn len vào được trong nội môn, hơn nữa còn trở thành đệ tử có
thiên phú cao nhất ở núi Đan Hoa, bất kể là danh tiếng hay tu vi đều
bằng đại tiểu thư cả!
Diệp gia đã xem thường nàng ta, đại tiểu thư cũng xem thường nàng ta, nữ nhân này, thủ đoạn thật sự!
“Ta nói rồi, chuyện nhục nhã năm đó, ta
nhất định sẽ trả lại ngàn lần!” NHư nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Diệp
hồng, Diệp Khuyh tuyết mặt lạnh băng lộ ra tia ác độc cười lạnh, “Diệp
Hồng, năm đó ngươi bắt nạt làm nhục ta, vì để nhịn nọt Diệp Chân Chân mà hãm hại ta, những thứ đó ta không khắc nào quên, Diệp gia sao? Ngươi
cho rằng Diệp gia có thể làm gì được ta nào? Năm đó Diệp gia đối đãi ta
như vậy, sớm muộn gì ta cũng tìm chúng tính sổ, các ngươi nợ ta, ta nhất định đòi lại bằng hết, trước hết bắt đầu từ ngươi!”
Nói xong, Diệp Khuynh Tuyết chậm rãi đưa tay ra, phi kiếm lóng lánh sáng xuất hiện trong không trung, chĩa thẳng Diệp Hồng.
“Ngươi, ngươi không thể giết ta được…” Thấy bốn phái hàn khí phi kiếm, trong lòng Diệp Hồng run sợ.
Nàng thấy trong mắt Diệp Khuynh Tuyết lóe lên tia hung ác, còn có oán độc và căm hận sâu đậm. Nữ nhân này thật sự muốn giết nàng ta, nàng ta cũng không nói khoác, nàng ta thật sự muốn
lấy mạng nàng!
“Ta nói, bắt đầu từ bây giờ, ngươi là
người đầu tiên, ngươi yên tâm đi, ngươi sẽ không cô đơn đâu, mặc dù hiện tại ta tạm thời không động tới Diệp Chân Chân, nhưng mà Diệp Phỉ sẽ
nhanh chóng đi làm bạn với ngươi thôi!”
Nói xong, trong mắt diệp Khuynh tuyết lóe lên tàn nhẫn, tay vung lên, phi kiếm chém thẳng vào khuôn mặt trắng
bệch của Diệp Hồng! Trong nháy mắt máu tươi văng ra, Diệp hồng cả kêu
cũng chưa kịp đã chết thẳng cẳng.
Nhìn thi thể chân tay Diệp hồng rời ra
máu me trên mặt đất, Diệp Khuynh tuyết cười lạnh một tiếng, tiện tay
búng một quả cầu lửa hóa thi thể thành tro bụi, sau đó cũng không ngừng
lại mà ngự kiếm bay về phía hướng thành La Châu.
Bên đó, ba người Lâm Nguyệt cũng vừa tới Thành La Châu.
“Đây là Thành La Châu sao? Thật lớn quá
ha, Dương Hoa Lan, nhà ngươi ở chỗ nào trong Thành La Châu này vậy/” Vì
trên đường đi, Lâm Nguyệt lạnh lùng không nói với nàng ta, Trần Tử Đan
cũng hết cách, đành tìm Dương Hoa Lan nói chuyện.
“Nhà ta ở thành tây, chúng ta có thể vào
tử Tây Môn, chỗ đó đúng là chỗ phường thị phồn hoa nhất Thanh La Châu
đó” Dương Hoa Lan nhìn Lâm Nguyệt một cái, thấy vẻ mặt nàng lạnh lùng
không nói gì, đành nói khẽ.
Với đề nghị này, Lâm Nguyệt cũng không
phản đối, lập tức hướng về phía Tây phóng đi. Rất nhanh cả ba người đã
vừa từ cửa Tây Thành, nhìn biển người nườm nượp trước mặt, chưa nói tới
Trần Tử Đan hay Dương Hoa Lan, mà cả Lâm Nguyệt trong lòng cũng hơi kích động.
Có tin tức liên quan tới Thành La Châu,
Lâm Nguyệt tìm sách trong Tàng Thư Các có nói qua chút về tòa thành trì
này, Thành La Châu là thành trì lớn nhất của giới tu chân, tổng diện
tích hơn ba trăm, cả tòa thành trì trải qua mấy ngàn năm không đổ, có
quy mô như hiện giờ, đã mấy ngàn năm rồi, hiện tại Thành La Châu là
thánh địa của toàn bộ giới tu chân La Châu.
Phần đông tu sĩ ở đây, đường phố phồn
thịnh, cảnh sắc tươi đẹp, hơn nữa trong thành còn bố trí một tu linh
trận rất lớn, linh khí trong thành nồng đậm hơn các địa phương khác
nhiều, với tu sĩ mà nói, là hiếm có khó tìm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT