trước khi đọc chương này, xin đọc một chút thông tin: Roewe là hãng xe "xịn" của Trung Quốc, 1 chiếc xe giá trung bình $15 – 30 ngàn USD, Veyron là siêu xe của Pháp, giá quãng 1.5-1.7 triệu USD
———————– chương 54 ——————
Hơi thở của Vạn Côn đều đều, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bình thản. Nếu trên đầu không quấn băng trắng, trông thật không khác gì đang nằm thảnh thơi ngủ.Hà Lệ Chân cúi người, nhẹ nhàng chạm vào mặt của Vạn Côn, mặt cậu cũng y như mặt Trần Lộ, có bụi đất, Hà Lệ Chân lau đi cho cậu.
"Cô......." Trần Lộ thấy tâm trạng của cô đã dần dần ổn định, lên tiếng, "Cô là...... bạn gái của cậu ấy?"
Hà Lệ Chân xoay đầu, còn chưa trả lời, Ngô Uy ở phía sau đã nói: "Là cô giáo!"
Hà Lệ Chân liếc Ngô Uy một cái, trả lời Trần Lộ: "Phải."
Ngô Uy trợn trừng mắt.
Hà Lệ Chân hỏi: "Chuyện này là như thế nào?"
Trần Lộ nhíu mày rất chặt, "Chắc cậu ấy không muốn nói cho cô biết." Anh ta lườm Ngô Uy, Ngô Uy trốn ra sau lưng Hà Lệ Chân, Trần Lộ đăm chiêu, "Ai ngờ cô giáo của thằng chó này lại là cô."
"Cậu biết tôi?"
Trần Lộ móc thuốc lá từ trong người ra, "Coi như là biết đi."
Hà Lệ Chân vẫn không ngừng đối chọi với anh ta, nhăn mặt nói: "Đây là bệnh việnh, trong phòng bệnh không được hút thuốc."
Trần Lộ thoáng khựng lại, nhìn điếu thuốc trong tay, lại nhìn Hà Lệ Chân, gật đầu, nhét điếu thuốc lại vào trong bao thuốc.
Hà Lệ Chân hỏi: "Cậu là đồng nghiệp của cậu ấy?"
Trần Lộ đáp: "Ừ, làm chung với nhau ở công trường."
Hỏi rõ thân phận rồi, Hà Lệ Chân coi như yên tâm hơn, "Cậu ấy bị sao vậy?"
Trần Lạc thở dài, lầm bầm: "Mẹ kiếp, dạo này thật là phiền."
Hà Lệ Chân ngoái đầu hỏi Ngô Uy, "Em biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Ngô Uy trông như một chú chim sẻ béo ú chưa kịp hoàn hồn, cậu ta định trả lời Hà Lệ Chân theo phản xạ, bị Trần Lộ ngắt lời.
"Nó biết cái chó gì."
Ngô Uy rất sợ Trần Lộ, trốn tránh ánh mắt của anh ta, Trần Lộ ngó cậu ta cũng nổi giận, âm độc trừng mắt với cậu ta, "Nếu không phải là mặt chó chết của mày thì có bị vầy không!"
Hà Lệ Chân cắn chặt răng, "Cậu có cách nào nói chuyện cho đàng hoàng không."
"Đ.m." Trần Lộ chửi thề, quay đi không nhìn Ngô Uy nữa.
Hà Lệ Chân hỏi: "Cậu nói cho tôi nghe trước, cậu ấy bị thương có nặng hay không?"
"Không nặng."
Hà Lệ Chân hỏi: "Vậy sao cậu ấy —–"
"Ngủ mất rồi!" Trần Lộ trầm giọng đáp, "Không phải ngất, đêm hôm qua cậu ấy không ngủ, bây giờ đang ngủ."
Hà Lệ Chân tạm yên tâm, lại hỏi: "Không phải các cậu đang làm việc ở công trường à, sao lại xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy làm sao mà bị thương."
Trần Lộ nhìn Hà Lệ Chân, há hốc miệng, xong lại ngậm lại. "Cậu ấy....... Chắc không muốn nói cho cô biết."
"Tôi đã ở đây rồi, cậu ấy còn giấu được gì nữa."
Trần Lộ nghĩ một chút, cuối cùng quyết định, "Thôi cũng được, cô đi theo tôi." Anh ta dẫn Hà Lệ Chần ra ngoài hành lang, trước khi đi Hà Lệ Chân dặn Ngô Uy: "Em ở trong này đợi cô."
Bệnh viện rất yên tĩnh, sàn gạch men, hành lang rất dài mà chỉ có vài người. Bên ngoài trời đã tối, từ trong nhìn ra cửa sổ vừa khéo là bãi đậu xe.
Trần Lộ đứng trước cửa sổ, vừa định lên tiếng, liền nghe tiếng người ồn ào sau lưng.
"Không liên quan gì đến chúng tôi!"
"Chú cứ —–"
"Đúng đúng, tìm nó!"
Tiếng nói càng lúc càng gần, Hà Lệ Chân ngoái đầu, thấy bên kia có mấy người đang bước tới, không, nói cho chính xác, thì là có mấy người đang lôi lôi kéo kéo nhau tới.
Có cả thảy là 4 người, Hà Lệ Chân thoạt nhìn đã thấy điểm khác nhau.
Con người rất dễ dàng phân loại, hai người đang dẫn đầu, ăn mặc không khác Vạn Côn và Trần Lộ mấy, do ảnh hưởng tâm lý, Hà Lệ Chân cảm thấy họ thua trong khí chất, đoán chừng họ cũng là công nhân ở công trường. Phía sau họ có một người đang cãi gì đó với họ, tuổi độ ba mươi mấy, rõ ràng không cùng một loại người với hai người dẫn đầu, mặc âu phục, nhưng nhìn không giống như sếp lớn, mặt mũi vẫn là dạng của dân tỉnh lẻ.
Người đi sau cùng...... là một gã mập.
Tuổi không lớn, cao lắm là 25,26, tướng mạo không đẹp, mặc một bộ đồ thoải mái, cách đám người phía trước không xa không gần, bước đi chậm rì.
Người đó chắc mới là chính chủ.
Rõ ràng là họ đến tìm Trần Lộ, Trần Lộ cũng nhận ra, kéo Hà Lệ Chân ra sau, bản thân tiến về phía trước.
"Muốn gì!"
"Mày nói coi muốn gì!?" Hai người trông như công nhân tóm được Trần Lộ là quyết không buông, Trần Lộ giằng tay ra, bọn họ vẫn không buông.
"Không phải là chúng tôi làm trầy, là chúng nó làm, chú muốn thì tìm bọn nó đấy!"
Trần Lộ vạm vỡ hơn hẳn hai tên kia, đứng trước mặt bọn họ, "Cút mẹ mày đi."
"Bọn tao vẫn đứng tuốt bên kia từ đầu tới cuối! Mày đừng có giở trò đổ thừa!"
"Ê ê ê." Người đàn ông mặc âu phục đứng ra, "Ngưng chút, ngưng chút." Tuy anh ta đang nói chuyện với những người này, nhưng vẻ mặt rất bất đắc dĩ, "Tôi nói này, các cậu có cách nào chú ý một chút, đây là bệnh viện, la cái gì mà la."
Hai người kia không nói gì nữa, trong tình trạng bế tắc, võ miệng không đủ thâm thì ai mở miệng trước người đó sẽ lỗ trước.
Người mặc âu phục chống nạnh, bộ dạng dạy dỗ: "Các cậu mau quyết định đi, chúng tôi còn có công việc nữa, đừng hòng nghĩ đến quịt nợ, chúng tôi đã thấy rõ từ đầu đến cuối, giải quyết cho nhanh lên, còn không chia đều ra đi."
"Không phải do chúng tôi làm xước!"
Trần Lộ tức giận đến suýt bật cười, anh ta nói với người đàn ông mặc âu phục: "Lúc các anh tới có thể thấy mà, chúng tôi đều tay không, bọn nó cầm vũ khí, các anh nhìn vết ở trên xe các anh, đấy là vết người có thể cào được à?"
Có phải người cào hay không chưa biết, nhưng rõ ràng người đàn ông mặc âu phục cho rằng thái độ của Trần Lộ có vẻ lớn lối, lạnh lùng liếc anh ta một cái, không nói gì.
Hà Lệ Chân hiểu được phần nào chuyện gì đã xảy ra.
Cô khẽ hỏi Trần Lộ: "Các cậu làm trầy xe của người ta rồi hả?"
Trần Lộ lơ cô, tiếp tục nói với người mặc âu phục: "Nếu là của chúng tôi chúng tôi sẽ không ăn quịt, nhưng anh cũng đừng hòng moi tiền."
Người đàn ông mặc âu phục không nhịn được, nhổ một bãi, "Moi? Chúng tôi moi các cậu?" Anh ta vừa nói vừa quét mắt nhìn Trần Lộ một cách khoa trương, không cần nói gì thêm, ánh mắt đã nói giùm hết thảy.
Đàn ông đều muốn mặt mũi, cho dù ở giai cấp thấp cũng thế, Trần Lộ bị ánh mắt kia của anh ta làm cho điên tiết.
"Trừng cái gì mà trừng?" Vóc người đàn ông mặc âu phục không thấp, chỉ đáng tiếc tướng tá chả ra đâu, không dùng để doạ người được, bắt chẹt người khác thì vẫn mỗi một chiêu, "Cậu có sức trừng người khác thì mau đền tiền ra đây đi có được không."
Hai tên kia bây giờ cũng xúm lại hùa theo, "Đền đền đền! Mau đền tiền!"
Trần Lộ vốn không giỏi nói chuyện, bây giờ một người chọi 3 cái miệng, càng bị nghẹn cứng họng, giọng anh ta lớn hơn, "Ai đền tiền! Mày nói ai đền tiền!? Chúng mày làm xước rồi kêu bọn tao đền?"
Y tá ở cuối hàng lại chịu hết nổi, xông qua bên này la: "Bệnh viện cơ mà, nói nhỏ một chút được không!"
Yên lặng 3 giây.
Chợt có một tiếng cười, Hà Lệ Chân nhìn ra sau, gã mập đứng cách đó hơi xa, hai tay đút túi, nhẹ nhàng thả ra một câu: "Đúng là chưa nhìn thấy tiền bao giờ......"
Giọng của những người mập đều có chiều hướng yếu hơn, gã này cũng không ngoại lệ. Hà Lệ Chân nghe gã nói chuyện, cảm giác nhầy nhậy, gã lững thững bước tới, nói: "Chốc nữa cảnh sát đến, các người thương lượng cho tốt với nhau, kiểu xe của tôi, hãng bảo hiểm đã báo với các cậu rồi, muốn ăn quịt là không được đâu" Nói xong, gã ra ý với người đàn ông mặc âu phục, "Tôi đi ra ngoài cho thoáng một chút, trong đây ngột quá, anh trông ở trong này."
Hà Lệ Chân nghe xong cảm thấy rất mơ hồ, sau đó gặng hỏi Trần Lộ, mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Mấy tên kia là bọn đã gây chuyện với Trần Lộ và Vạn Côn trước đó, tìm tới rất nhiều lần, ngặt nỗi hai người Trần Lộ và Vạn Côn quá dữ, mãi không làm gì được, sau đó nữa thì hoàn toàn không còn vì việc giành mối làm ăn nữa, mà đổi thành cố ý tìm đến gây sự.
Lúc chiều tối hôm nay, bọn chúng lại đến kiếm chuyện, vốn cũng không sao cả, nhưng trong lúc bọn họ ẩu đả thì có một người ngoài xuất hiện — chính là Ngô Uy.
Thì ra Ngô Uy ở trong Khu 1 của Huy Vận, mới dọn nhà cách đây 2 tháng trước, mấy hôm nay cậu ta ốm nên nghỉ ở nhà, hôm nay thèm ăn nên muốn ăn chút thức ăn vặt, ra ngoài mua thì đụng trúng đám của Vạn Côn.
Đụng trúng cũng vẫn không sao, chỉ đi đường vòng tránh đi là được, nhưng tính của Ngô Uy thẳng đuột, cậu nhỏ nhận ra Vạn Côn, trông thấy Vạn Côn bị treo 1 cánh tay mà vẫn còn đánh nhau, liền muốn gọi cảnh sát, cả hai bên đều không muốn có cảnh sát, đám người kia đang đánh hăng máu, xách gậy xông tới chỗ Ngô Uy. Vạn Côn là vì kéo Ngô Uy ra cho nên mới bị trúng một gậy.
Trong lúc hỗn loạn, không ai để ý nên làm trầy một chiếc xe thể thao hạng sang. Kết quả chủ xe quay về, thế là ầm ĩ thành chuyện hiện giờ.
"Nếu không biết chắc được thì cùng đền à?" Hà Lệ Chân hỏi Trần Lộ.
Sắc mặt Trần Lộ khó coi, "Cô có biết cái xe đó của cha đó đền bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu? Xe tốt lắm hả?"
"Không nhớ rõ tên, "Wây" gì đó."
"Wây?" Hà Lệ Chân không rành về xe, nghĩ tới nghĩ lui, "Roewe?"
"Không nhớ nữa rồi......."
Hà Lệ Chân nói chuyện với Trần Lộ, người đàn ông mặc âu phục đứng bên có vẻ như đã nghe được, phì cười, "Roewe? Thế Jetta thì sao, đó là Veyron"
Trần Lộ cũng không biết Veyron là xe gì, nhưng anh ta nghe giọng điệu xem thường của người mặt âu phục thì nổi nóng, nhưng lại không thể làm gì người ta. Hà Lệ Chân cũng nghe ra được, hơi ngượng, hỏi người đàn ông đó: "Vậy, vết xước có nghiêm trọng không ạ?"
"Nghiêm trọng không? Cô hỏi bọn họ coi có nghiêm trọng không, đấy không phải là xước mà là ống thép đập vào!" Vừa nói anh ta vừa dùng tay diễn tả, "Móp thành vết bự thế này nè! Cô nói coi có nghiêm trọng hay không. Tôi nói cho các cậu biết, xe này không sửa ở Trung Quốc được, phải đưa về Pháp sửa, các cậu chuẩn bị tinh thần đi."
Cảnh sát tới, tới xong cũng ngẩn người.
Xe này trên TV còn chưa từng thấy, ai ngờ ở một thành phố cấp huyện này lại có người lái. Vốn là trầy một chiếc xe cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng đụng cái giá tiền này thì chuyện không lớn cũng thành lớn.
Đối phương cung cấp đầy đủ các tài liệu, ngay cả chứng chỉ nhập khẩu từ Pháp cũng có, 8 giờ cảnh sát tới, 9 giờ luật sư đã tới, mấy tay công nhân nào đã gặp qua trận chiến kiểu này, hai tên kia ngồi xổm chỗ chân tường ngoài bệnh viện, ai gọi cũng không lên tiếng.
Trần Lộ thì vẫn còn đứng, nhưng sắc mặt rất khó coi.
Lúc Hà Lệ Chân đang định nói chuyện một chút với luật sư, sau lưng có tiếng Ngô Uy gọi.
"Cô...... cô ơi."
Hà Lệ Chân ngoái đầu, "Sao vậy?"
"Vạn Côn tỉnh rồi."
Trần Lộ nói với Hà Lệ Chân: "Cô đi xem cậu ấy một chút trước đi, tôi đứng đây đợi."
"Vậy cậu—-"
"Đi đi."
Hà Lệ Chân cũng muốn gặp Vạn Côn, quay vào phòng bệnh, Vạn Côn đang khép hờ mắt nhìn về phía cửa, trông thấy bóng của Hà Lệ Chân, cậu nhe răng cười, trên mặt vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi.
"Tới rồi?"
Hà Lệ Chân đến gần, đứng bên cạnh Vạn Côn. Cô sờ sờ cằm cậu, râu mọc lún phún.
Hà Lệ Chân kề đầu mình xuống, gác lên trán cậu, Vạn Côn hơi giụi giụi, hơi thở của cả hai nhẹ nhàng lưu chuyển, có mùi cồn, và mùi tanh sắt của máu, nhưng nhiều hơn hết, là mùi vị thuộc riêng về từng người, đang giao hoà.
Chóp mũi cứng cứng của Vạn Côn cọ cọ vào Hà Lệ Chân, thì thầm: "Sao em mặc ít đồ thế...... không phải đang bệnh sao."
"Không có gì......" Hà Lệ Chân cũng mới nhận ra, mình chỉ mặc mỗi một chiếc áo, trong bệnh viện không lạnh mấy, nhưng một chiếc áo tuyệt đối không đủ ấm. Vạn Côn vươn tay trái ra, nắm lấy tay cô.
"Lạnh rồi." Cậu vừa mới thức dậy, giọng trầm khàn, phản ứng cũng chậm chạp.
Hà Lệ Chân nhìn cậu, cảm thấy cả hai đều trông nhếch nhác như nhau.
Ngoài kia còn có những công nhân không lùi một li, luật sư khí thế ép người, cảnh sát đang xem trò.
Hà Lệ Chân vuốt nhẹ mặt của Vạn Côn, có lẽ do đang bị thương, ánh mắt của cậu trông hơi mê man, nhưng lúc nhìn cô, cô lại có cảm giác như cậu hiểu hết thảy.
Ánh mắt kia như đang nói, không sao, không sao đâu, anh sẽ gánh vác hết thảy.
Hà Lệ Chân hôn lên mắt cậu, Vạn Côn nhịn, không nhắm mắt. Hà Lệ Chân hôn một hồi, nở nụ cười
Nụ cười khổ không đến nỗi quá khổ.
"Anh nói xem......." Giọng của cô nhẹ nhàng, nhìn Vạn Côn, thì thầm, "Hai chúng mình sao thảm thế này cơ chứ......"
Vạn Cô hỏi rất khẽ, rất khàn: "......Hối hận không."
Hà Lệ Chân không trả lời, cô cúi đầu, nhìn tay của hai người đang nắm nhau, một lúc sau, chậm rãi nói: "Vạn Côn, em cảm thấy, hai chúng ta mà ở bên nhau......"
Cô ngừng, Vạn Côn khống chế cảm giác bất an ở trong lồng ngực, giọng vẫn không đổi, bảo cô: "Nói đi, em nói gì, anh cũng sẽ chấp nhận......"
Ánh mắt của Hà Lệ Chân đáp lên bàn tay thô ráp của Vạn Côn, im lặng hồi lâu, mới khẽ nói: "........vẫn hạnh phúc hơn."
Cô ngẩng lên, nhìn vào cặp mắt đen láy của Vạn Côn, "Anh thì sao."
Vạn Côn không trả lời, cậu chậm chạp ngồi dậy, dùng cánh tay không bị gãy, ôm Hà Lệ Chân vào lòng.
Hà Lệ Chân chợt nghĩ ra, cậu đã không cho phép.
Cậu luôn không cho phép một người con gái nhìn thấy cậu khóc.
hết chương 54
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT