Quỷ Diện Ngư bị ném mạnh lên bờ, thân thể nó khô quắp, chẳng còn một tí máu huyết nào lưu lại trong thân thể, trực tiếp mất đi sinh cơ. Tiểu Bá Vương thấy điều gì đó không đúng, nhìn kĩ lại, đến tận hai cái xác Quỷ Diện Ngư, bộ dáng chúng có thể thấy lúc chết cực kì thảm khốc, là bị hút cạn máu mà chết.
" Ây da đúng là dọa người mà " Tiểu Bá Vương buột miệng than.
Dạ Du bịt miệng hắn lại, mắng " Im lặng, có biến ".
Tiểu Bá Vương ngoan ngoãn nghe theo, đưa ánh mắt về phía hồ nước, lúc này có một thứ trồi lên khỏi lòng hồ, nó di chuyển chậm chạp, từ từ tiến vào bờ. " Là bóng đen lúc nãy " Dạ Du nói nhỏ.
Bóng đen bước lên bờ, dưới ánh trăng sáng lúc này lộ ra khuôn mặt tuấn tú, tuy có hơi trắng bệch, nhưng không thể làm giảm đi độ anh tuấn của hắn. Bóng đen tiến lại gần xác Quỷ Diện Ngư, tức giận mà đá cái xác đó một cái, miệng mắng " Con bà nó, hóa ra lại đến tận hai con cá mặt ngu, làm ta suýt nữa bị ngươi gặm mất tay rồi ".
Đang mắng chửi hai cái xác kia thì nam thanh niên đó quay người lại, nhìn về phía lùm cây hai người Dạ Du và Tiểu Bá Vương đang trốn, nhếch môi cười, lớn tiếng nói: " Không cần trốn nữa, ta đã phát hiện được các ngươi rồi ".
Tiểu Bá Vương và Dạ Du hoảng hồn, vô cùng kinh ngạc, nam nhân thế mà từ khoản cách xa như vậy lại cảm nhận được hai người bọn họ, quả thật là khủng bố mà. Biết bản thân đã bị lộ, hai người định bước ra thì nghe lùm cây kế bên có tiếng động, một nam tử bạch y từ trong lùm cây đó đi ra, nhìn dánh dấp người này như một vị thư sinh, trên tay cầm một cây tiêu ngọc, thập phần tiêu soái, còn anh tuấn hơn cả bóng đen kia.
" Đoàn Dự, ta không nói các ngươi, hai con chuột nhắt còn không mau xuất hiện " bóng đen không quan tâm đến Đoàn Dự, trức tiếp xuất kiếm, chém tới lùm cây cạnh bên.
Xẹt
Kiếm khí bị một cây gậy đánh tan, Dạ Du lúc này đi ra, nhìn bóng đen khó chịu nói: " Chúng ta coi như cũng có chút thân tình, tại sao Huyết Ma ngươi lại có thể ra tay tàn độc như vậy".
Huyết Ma khinh bỉ nói " Nhân tình cái bà nhag ngươi, năm xưa các ngươi vì cứu Lệnh Hồ Xung mà phong ấn ta lại, hận này giờ không trả, há chẳng phải trượng phu ".
Dạ Du nghe Huyết Ma nói vậy liền vô cùng tức giận, không kiềm chế được chửi một câu " Đồ nhỏ mọn ".
Huyết Ma không những không bị một lời đó làm tức giận, còn phá lên cười " Đến giờ mới biết thì muộn rồi, tiếp kiếm ".
Huyết Ma định lao tới bỗng nhiên dừng lại, nhìn về một hướng xa, như nhận ra điều gì đó, khuôn mặt hắn tức giận, giọng nói buồn bực " Tên khốn đó lại đến nữa rồi "
Huyết Ma lui về sau, quay người bỏ đi, không quên nói vọng lại một câu " Tiểu tử lần sau chúng ta mới đánh vậy, nhớ cầm theo Phong Sát chứ đừng tay không mà đi gặp lão tử, ha ha ha ".
Dạ Du im lặng, hắn không nói một lời nào, như đang bận suy nghĩ ẩn ý gì đó bên trong lời nói vừa rồi Huyết Ma. " Này " Tiểu Bá Vương vỗ vai Dạ Du làm hắn giật mình định thần lại.
Dạ Du thở dài, kêu Tiểu Bá Vương về tửu quán trước, không quên ném cho hắn một cái lệnh bài. Tiểu Bá Vương nhận lệnh bài, ngắm nghía quan sát, lệnh bài này chỉ bằng một bàn tay, màu lam nhạt, trên mặt đề một chữ Sát, có hai vạch bên dưới.
Tiểu Bá Vương cảm giác như nam tử mù này muốn đuổi mình đi thì ngờ vực hỏi " Ý gì đây ".
Dạ Du nhìn hắn, giọng điệu hăm dọa trả lời " Có lệnh bài mới có thể đi vào tửu quán, bằng không thì ngươi cùng ta đi giết ma thú tiếp vậy ".
Tiểu Bá Vương nghe ba chữ giết ma thú thì lạnh rung cả người, vọi vàng xua tay nói " Ta vừa nhớ ra có chuyện muốn nói với Trương Vô Kỵ, vậy ta đi trước nhé, chờ ngươi ở tửu quán ".
Rồi hắn nhanh chóng rời đi, Dạ Du thấy hành động ngộ nghĩnh của Tiểu Bá Vương thì mỉm cười, cũng vừa định rời đi thì có một giọng nói làm hắn khựng lại " Đoàn Dự, huynh còn để muội ở trong này bao lâu nữa đây "
Giọng nữ nhân nũng nịu trách móc, vô cùng đáng yêu phát ra từ lùm cây. Đoàn Dự nghe thấy liền mỉm cười gãi đầu, cước bộ cực nhanh đi đến lùm cây đó, dìu một nữ từ bên trong ra. Nàng tựa như tiên nữ xinh đẹp vô ngần, thân mặc lam y đứng dưới ánh trăng tạo ra một sức hút cực kì mê người. Tưởng rằng vẻ đẹp này khiến cho người mù như Dạ Du củng phải động lòng yêu mến mà thất thần dừng lại, ai ngờ hắn vừa định thần lại thì vẻ hắn từ phong lãng, tiêu diêu tự tại liền trở nên nhăn nhó vô cùng đáng sợ.
Dạ Du gầm lên " Tiện nhân, ngươi không nhớ đã thề không xuất hiện trước mặt ta sao, kẻ phản ước chắn chắn phải chết ".
Gậy tròn tay Dạ Du cực nhanh đâm tới, nhắm ngây yết hầu của nữ nhân đó mà muốn xuyên qua. Đoàn Dự hoảng hồn vận khí, chân đạp Tiêu Dao Lăng Vân Bộ mà đem nữ nhân kia ôm vào lòng, tránh đi một gậy kia của Dạ Du.
Đoàn Dự thấy nam tử mù này không nói lí lẽ, hở một chút liền động thủ, muốn giết nữ nhân của mình thì vô cùng tức giận quát " Chúng ta cùng các hạ không thù không oán, tại sao vô duyên vô cớ ra tay thâm đọc với nữ nhân của ta, lại buông lời miệt thị nàng như vậy, thật là muốn đi tìm cái chết, tiếp chiêu ".
Vèo vèo
Ngón tay của Đoàn Dự co lại, bắn ra từng đạo kiếm khí, hướng đến Dạ Du mà tấn công. Dạ Du cũng không bị động, gậy trong tay liên tục chém về phía từng đạo kiếm khí kia, kiếm khí chạm gậy gỗ liền nổ vang, tạo nên tiếng động inh trời, khói bụi mịt mù, sơn lâm lại bỗng chốc mất đi sự yên tĩnh vốn có của nó.
Đâm Kiếm
Dạ Du từ trong khói bụi của vụ nổ lao ra, cực nhanh đâm gậy về phía Đoàn Dự, một gậy này dù không phải là vũ khí, nhưng do người sử dụng là Dạ Du nên việc muốn đả thương địch nhân là chuyện vô cùng dễ dàng. Đoàn Dự cũng không ngốc mà đứng cho Dạ Du đâm một gậy, hắn dùng bộ pháp Tiêu Dao Lăng Vân, ung dung nhàn hạ mà lách người tránh né một gậy kia và các đoàn công kích tiếp theo.
Lục Mạch Thần Kiếm - Tơ Vô Hình
Từng ngón tay của Đoàn Dự có một sợi nhỏ linh khí bắt đầu tuôn ra, chúng theo thủ pháp của Đoàn Dự mà bay ra tứ phía, bao phủ xung quanh chiến trận. Dạ Du như cảm nhận được điều gì kì lạ, nhưng hắn không biết là gì thì liền gạt bỏ đi, tiếp tục tấn công Đoàn Dự. Né tránh một hồi Đoàn Dự liền lộ ra sơ hở, bị Dạ Du chớp thời cơ đâm tới, gậy trong tay tưởng chừng đâm vào ngực Đoàn Dự, ai ngờ lại đâm vào một khoản không, thân ảnh Đoàn Dự mờ nhạt biến mất.
" Cái gì " Dạ Du kinh ngạc, sửng người một giây.
Khi bản thân định thần lại định lui về sau thì đả quá muộn, thân thể hắn như bị ngàn sợi chỉ nhỏ quấn lại, chúng nhanh như chớp trói Dạ Du lại, hoàn toàn khóa lại hành động của Dạ Du, khiến cho hắn không còn cách nào cử động, loạng choạng té xuống đất.
" A a..ư. " Dạ Du miệng rên rỉ, hai tay nắm chặt lại khuôn mặt càng lúc càng nhăn nhó hung dữ.
Cơ thể Dạ Du bị từng sợi tơ trong suốt xiết chặt, máu rỉ ra không ngừng, chỉ trong vài phút mà cơ thể hắn bây giờ toàn là máu. Đoàn Dự thấy vậy liền hơi thả lỏng một chút, dù sao bản thân củng không thích chém giết, có thể tha thì tha, nhưng loại người này Đoàn Dự nhất quyết phải trừng trị một trận cho hả giận.
" Thôi đủ rồi " Vương Ngữ Yên nắm lấy cánh tay Đoàn Dự.
Đoàn Dự quay người lại, ánh mắt hai người liền chạm nhau, hắn nhìn vào đôi mắt long lanh, sáng ngời như các vì sao trên trời của Vương Ngữ Yên thì như bị hớp hồn, cũng ngoan ngoãn nghe theo lời nàng mà thả Dạ Du ra. Từng sợi chỉ vô hình từ từ nới lỏng dần, đến một mức độ nào đó thì chúng liền tan biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại vết cắt sau vào da thịt máu chảy đầm đìa của Dạ Du là chân thật.
" Lần này ta bỏ qua, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giết, chớ có hành động lỗ mãng như vừa rồi nữa đấy " Đoàn Dự nhìn Dạ Du nói, không quên đem một viên đan dược trị thương nhét vào tay kẻ bại trận.
Vưỡng Ngữ Yên khôm người, vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Dạ Du, khẽ thở dài, rồi nàng đứng dậy đi theo Đoàn Dự. Đoàn Dự thấy hành động của Vương Ngữ Yên thì khó chịu, ngờ vực hỏi " Chẳng lẽ điều hắn nói là đúng sự thật ".
Vương Ngữ Yên lắc đầu, thở dài " Lúc còn nhỏ mẫu thân ta có kể cho ta nghe một câu chuyện, nói rằng khi bà còn trẻ, trước khi lấy phụ thân có trải qua một mối tình vô cùng sâu đậm ".
Đoàn Dự vẻ hiếu kì " Nghe rất là thú vị ".
Vương Ngữ Yên gật đầu " Mẫu thân ta cùng người này yêu nhau thắm thiết, có thể coi như một cặp trời sinh, nhưng đến một ngày có một biến cố xảy ra, mẫu thân liền bị người kia xíu chút nữa giết chết, hắn bắt bà thề rằng từ nay về sau không được gặp lại hắn nữa, nếu sai lời thề liền bị giết chết ".
Doạn Dự nhíu mày " Thật nhỏ mọn, nếu đã yêu nhau thì nên tha thứ, cớ chăng lại muốn giết mẫu thân muội chứ ".
Vương Ngữ Yên mỉm cười, nhéo vào eo Đoàn Dự một cái " Chàng không biết đó thôi, đến hôm nay mẫu thân muội còn ân hận chuyện bản thân àm khi xưa. Bà còn nói nếu gặp lại người đó thì phải lấy oán báo ân, coi như giảm chút tội lỗi mà bà gây ra cho hắn ".
Đoàn Dự khó hiểu " Nàng nói nhiều như vậy, rốt cuộc có liên quan gì đến tên mù lúc nãy ".
Nàng mỉm cười, gõ nhẹ lên trán Đoàn Dự một cái " Đồ ngốc, kẻ đó chính là nam nhân mù đó đấy ".
" Cái gì " Đoàn Dự há hốc mồm.
Vương Ngữ Yên thở dài " Muội cũng không tin, nhưng theo đối chiếu với lời mẫu thân kể thì chắc chắn là người ấy "...
Hai người vừa đi vừa nói, một chốc đã mất bóng sau vài cây đại thụ. Chỉ còn lại Dạ Du vẫn nằm đó, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng nhìn lên bầu trời đen kịt, viên đan dược Đoàn Dự đưa lúc nãy đã bị hắn bóp thành bụi phấn, theo cơn gió tan biến vào không khí.
" Có cần phải trút giận lên một viên đan dược như vậy không, chuyện cũng đã qua lâu lắm rồi mà " nằm một lúc lâu có thì có giọng nam trầm ấm truyền vào tai Dạ Du, khiến hắn như bừng tỉnh, ngồi phắt dậy.
Giọng Dạ Du buồn bực, trách móc " Ngươi hơn ta hay sao mà dám dậy đời, đừng quên vừa rồi nữ nhân của ngươi còn vì chuyện liên quan đến ngươi mà đâm ta vài kiếm ".
Nam nhân kia mỉm cười, ngồi xuống cạnh Dạ Du thỡ một hơi dài ngao ngán nói " Là ta không tốt được chưa, coi như ta đền bù cho ngươi, cầm lấy này ".
Nam nhân đó lấy ra một vật dài, quấn trong lớp vải đen mà đưa cho Dạ Du. Cầm được thứ đó trong tay, Dạ Du như nhìn thấy tri kỷ, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên, nâng niu như một người bạn lâu năm. Nam nhân kia thấy vậy liền phì cười " Ngươi đó, cả ta ngươi cũng chưa từng thân thiết như vậy ".
Dạ Du không để ý lời của nam nhân đó nói, cầm vật trong tay kéo mạnh một cái, ánh sáng lóe lên như mặt trời ban chưa, một cỗ khí lạnh truyền đến từng đầu ngón tay của Dạ Du khiến hắn bất chợt rung lên từng đợt.
" Lâu rồi không gặp, ngươi có biết ta nhớ ngươi nhiều lắm không " Dạ Du áp mặt vào thanh kiếm, âu yếm nói.
Rồi hắn tra kiếm vào vỏ, trả lại cho nam nhân kia, ánh mắt vẫn có chút luyến tiếc. Nam nhân kia nhận lại kiếm, thấy khó hiểu liền nói " Ngươi chẳng lẽ không thích ".
Dạ Du lắc đầu, buồn bã nói " Ta quý nó còn hơn cả mạng sống, há chăng lại không cần mà đưa cho ngươi ".
Im lặng trầm tư một lúc, Dạ Du mới nói tiếp " Có điều vẫn chưa đến lúc, cứ để Phong Sát cho ngươi bảo quản vậy ".
Nam nhân kia im lặng, tay mân mê thanh kiếm một hồi rồi rút kiếm ra khỏi vỏ, đưa kiếm chỉ thẳng lên trời, gió bắt đầu nổi lên, từng đọt khí lạnh liên tục bị thanh kiếm hấp dẫn dụ tới. Lúc này mới có thể nhìn rõ ràng thanh kiếm trong tay nam nhân kia, nói là kiếm như thật sự nó lại giống đao, thân kiếm hơi cong, chỉ có một lưỡi, nhìn rất khác so với các loại kiếm thông thường.
Dạ Du chụp lấy cánh tay của nam nhân, nhẹ nhàng điều khiển kiếm tra vào vỏ, mồ hôi lúc này trên người hắn chảy ra như tắm, trong bộ dạng thập phần khổ sở. Nam nhân kia thấu thế thì mỉm cười, trêu chọc nói " Ngươi đấy, mới thấy Phong Sát rời khỏi bao đã cầm lòng không được rồi, còn cái gì mà chưa đến lúc ".
Dạ Du quay mặt đi, vô cùng xấu hổ, lấp bấp nói " Thật sự... ta rất muốn... dùng... nhưng chẳng lẽ... ngươi không biết ".
Như đè nén cảm xúc đang dâng trào, Dạ Du hít một hơi thật sau, ổn định tinh thần rồi mới nói tiếp " Ta sợ làm tổn thương nó và người vô tội một lần nữa ".
Nam nhân kia vẫn im lặng, ánh mắt ưu tư nhìn về một khoản xa thật lâu, cuối cùng hắn thở dài một hơi, đứng lên, đem thanh kiếm lúc nãy cất đi. Rồi hắn nhìn Dạ Du đôi mắt mù lòa ngồi đó, bộ dáng cô độc mà lẻ loi, thì lòng cảm thấy đau nhói, chỉ có thể dùng ánh mắt cảm thương nhìn Dạ Du thật lâu. Hắn biết dù cho có an ủi hay động viên, con người này vẫn không thể nào buông bỏ chấp niệm, buông bỏ việc xảy ra trong quá khứ, đúng là ông trời không có mắt mà.
" Hây, thôi được rồi, lần sau ta lại đến vậy, Phong Sát ta lại thu giữ, muốn lấy lại cứ đến tìm ta " nam nhân kia vươn vai, vẻ mệt mỏi.
Dạ Du như nhớ ra điều gì đó liền cất tiếng hỏi "Ngươi lại không đến thăm Kiếm Thần và Đông Phương một chút à, bọn hắn rất nhớ ngươi đấy ".
Nam nhân kia quay lại, cười như không cười, ánh mắt như màn đêm thăm thẳm, thất thần một lúc mới nói " Phiền phức lắm, nữ nhân là thứ rắc rối nhất trên đời, chưa nói gặp tên gia hỏa mặt trắng thì lại phải tỷ kiếm với hắn, tránh còn không kịp, hơi đâu hỏi thăm chứ ".
Dạ Du đồng tình gật đầu " Nữ nhân thật đúng là thứ rắc rối nhất trên đời ".
Cảm giác được nam nhân kia có chút phiền não, để tránh không khí căng thẳng Dạ Du liền đổi đề tài " Ngươi và Bạch Kiếm tỷ thí kiếm pháp từ trước đến nay đã qua mấy trận thắng, mấy trận thua rồi ".
" Đều hòa " nam nhân kia cộc lốc đáp.
Rồi hắn đeo chiếc túi lớn lên vai, chỉnh lại nón tre và chiếc áo khoác ngoài làm bằng lông thú đã cũ kỹ, chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình đi đến nơi mà hắn thường gọi là con đường vô tận cuối chân trời. " Ta đi đây, hẹn gặp lại " nam nhân đó chào Dạ Du một cái, rồi bắt đầu đi về một hướng hắn thấy thích thú, cước bộ của hắn rất nhanh, chỉ vài phút liền mất bóng sau rừng cây um tùm phía xa xa, chỉ còn lại Dạ Du thẩn thờ ngồi đó.
Dạ Du ngước mắt nhìn mặt hồ im ắng, vô cùng sầu khổ, cơ thể hắn rung lên, hai hốc mắt hắn bắt đầu tuôn ra hai dòng lệ máu, không ngừng chảy xuống khuôn mặt trắng bệch. Dạ Du lấy trong người ra một viên đan được, đưa lên mũi ngửi một cái, hương thơm của dược thảo tràn vào, cảm giác tinh thần phấn chấn lên không ít, chắc chắn bản thân đã lấy đúng loại thì mới bỏ vào miệng mà nuốt xuống.
Sau khi uống viên đan dược kia thì máu ở hai hốc mắt hắn từ từ ngừng chảy, theo cơn gió lạnh của đêm khuya mà bắt đầu khô lại, dính vào da mặt Dạ Du trong rất là lem luốc. Bản thân cũng thấy khó chịu với thứ dính trên mặt nên hắn đứng lên, đi về phía hồ nước lúc nãy Huyết Ma giết hai con Quỷ Diện Ngư. Đến ven bờ Dạ Du cuối đầu xuống, hai tay liên tục rửa đi vết máu khô trên mặt bằng nước sông, ít phút sau khuôn mặt hắn liền trở lại lúc ban đầu, vô cùng phong tình tiêu soái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT