Vô Kỵ đứng trước một sạp bán để trống, nhìn vào thẻ bài thì đúng số trên sạp. Vô Kỵ đi vào sạp, bày ra những món hàng hắn sắp bán, bắt đầu một ngày buôn bán bận rộn.
- Này tiểu tử, viên Hoả châu này bán giá ra sao thế
Một tráng hán nhắm hướng viên ngọc màu đỏ trong quầy hàng của hắn, lúc này hắn bắt đầu trổ tài nghệ miệng lưỡi.
- Quý khách rất có thẩm mỹ đấy, viên ngọc này là Xích Hoả Châu, nếu là các hạ là hoả sư đeo vào có khả năng tăng tốc độ tu luyện, còn có thể nhờ Luyện Khí Sư mà rèn vào vũ khí tăng khả năng chiến đâu... bla...bla...
Nghe hắn giới thiệu tráng hán củng thấy rất thích thú, liền mua Xích Hoả Châu... Sau một ngày buôn bán, hắn mệt mỏi, miệng khô khốc, đúng là nghề buôn tốn hao nước bọt quá mà. Đang dọn dẹp hàng hoá thì có một nam nhân mặc bộ đồ đen từ đâu đi đến, khuôn mặt nam nhân được che đi bởi chiếc áo choàng, hắn cao khoản mét tám, sau lưng vác một thứ gì đó rất nặng nề, được bọc trong lớp vải thô.
Nam nhân áo đen đứng trước sạp của Vô Kỵ, chăm chú nhìn vào sạp hàng, một hồi lâu rồi chỉ tay về Vô Kỵ nói.
- Ngươi có thể bán cho ta viên ngọc ngươi đang đeo không
Vô Kỵ sờ sờ chiếc vòng trên cổ mình, lắc đầu, cười một cái.
- Đây là di vật mẹ ta trao cho ta lúc mất, không thể bán, khách quan thông cảm
Âm thanh của nam nhân áo đen càng lúc càng lạnh
- Nếu như ngươi không muốn bán, thì có lẻ ta phải cướp vậy?
Vô Kỵ nghe thế thì vô cùng tức giận, tên áo đen lại dám cuồng ngôn với hắn như vậy, khu buôn bán phòng vệ nghiêm ngặt, kẻ nào dám làm loạn, ra tay cướp của, quả thật muốn chết. Vô Kỵ thản nhiên cười với hắn một cái
- Nếu ngươi đủ khả năng...
Vô Kỵ chưa kịp dứt lời thì nam nhân kia đả xuất thủ, hắn cầm thứ to dài sau lưng mà chém về phía Vô Ky, khiến Vô Kỵ bay thẳng ra phía sau tông vào vách tường. Người đi đường bắt đầu tụ họp lại thành từng nhóm đứng xem.
Kiến trúc quanh đây toàn được khắc minh văn trận pháp, mỗi vách tường, cây cột đều vô cùng kiên cố, được ví như tường đồng vách sắt, một đầu cự tượng muốn đạp đổ củng không thể. Thế mà giờ đây khi Vô Kỵ bị đánh bay, va đập vào tường thì lại in một hố sau hình người, các minh văn trận pháp trên vách từ từ tan biến, chứng tỏ một chiêu đó thập phần cường đại.
Vô Kỵ bò dậy, miệng ho ra một ít huyết dịch, vẻ mặt tức giận. Tên gia hoả áo đen này củng quá ngang tàng a, nói động thủ là động thủ, xuất chiêu lại không bảo toàn lực lượng, cứ như muốn giết người vậy, khiến Vô Kỵ bị ăn quả chua.
Vô Kỵ vận khí, mặt biến sắc, tên này quả là lợi hài, dù bản thân có vận Càn Khôn Đại Na Di nhưng vẫn thụ thương nhẹ. Vô Kỵ nhìn rõ vật trên tay của nam nhân áo đen mới biết nó là một thanh kiếm, củng không giống kiếm cho lắm. Nhìn sơ qua như một cục sắt màu đen vậy, dài gần bằng nam nhân áo đen, lưỡi kiếm và mũi kiếm lại ko bén củng không nhọn, thân kiếm to, từ chuôi kiếm đến mũi kiếm đều là một màu đen, nhìn rõ lại thì đúng là một cây khủng bố hắc kiếm.
Nam nhân áo đen dường như đoán được suy nghĩ của Vô Kỵ
- Đây là Huyền Thiết Trọng Kiếm, được rèn từ Huyền Thiết Vạn Năm dưới biển sâu, thập phần cứng rắn, trong kiếm được lưu lại linh hồn của một con Thần Ưng. Ngươi nếu thông minh thì nên bán viên ngọc đó cho ta đi, bằng không ta không chắc ngươi sẽ lành lặng khi bán cho ta đâu.
Vô Kỵ tức giận thật rồi, hắn từ đó giờ chưa thấy ai ngang ngược như vậy, mua không được lại cướp à. Từ Không Gian Vòng Ngọc triệu hồi ra thanh đại kiếm lúc trước hắn dùng để phi hành, tay nắm chặt chuôi đại kiếm, vận khí chuẩn bị chiến đấu.
Nam nhân áo đen lao tới tay cầm Trọng Kiếm bổ xuống đỉnh đầu Vô Kỵ, Vô Kỵ đưa kiếm lên gạt, không ngờ lại bị chấn cho chân lún xuống đất hai tấc. Vô Kỵ cảm giác không ổn liền nhảy lên, đạp Bát Quái Âm Dương bộ tránh né chiêu kiếm của thanh niên áo đen, tay cầm kiếm truyền lên cảm giác đau nhức
Phải biết chiêu kiếm của nam nhân áo đen từng chiêu từng chiêu đều mang một cổ lực lượng kinh hồn, chiêu kiếm của hắn sử ra củng tương đối đơn giản, nhưng đều rất chính xác, không hoa mỹ nhưng hữu dụng. Bức Vô Kỵ không có đường phản kháng.
Vô Kỵ tính tình hiền lành, khi giao đấu củng không muốn đả thương đối thủ, khi gặp địch nhân bất quá hắn chỉ đánh cho địch nhân trọng thương rồi bỏ đi. Lần này lại có kẻ ép hắn tới nước này khiến hắn tức muốn điên lên, quyết sống mái với nam nhân áo đen một phen.
Kiếm quang chém tới trúng vào vai Vô Kỵ, một kiếm này có thể khiến xương vai hắn nứt ra, hắn liền vận khí. Chỉ thấy nhân áo đen bị đẩy lùi về sau vài bước, trên vai Vô Kỵ thì không một vết thương nào, còn hiện lên màu vàng nhàn nhạt.
Nam nhân áo đen kinh ngạc.
- Cửu Dương Thần Công, tiểu tử ngươi coi ra không đơn giản
Lúc này trên người Vô Kỵ xuất hiện chín mặt trời nhỏ liên tục xoay tròn, hắn vẫn đứng đó không tấn công, chờ nam nam nhân áo đen hành động, hắn định dùng Thái Cực Kiếm đói phó nam nhân, nhưng lại thôi. Phải biết là Thái Cực Kiếm tuy kiếm chiêu liên miên bất tuyệt, lấy chậm thắng nhanh, nhưng lại có cảm giác không hữu dụng với tên này.
Nam nhân áo đen lúc này mới thu kiếm về, giọng có phần hoà nhã hơn.
- Xem ra tiểu tử ngươi lai lịch củng không tệ, vậy đi ngươi chịu được một chưởng của ta ta liền tha ngươi lần này.
Vô Kỵ tức giận kiếm trong tay liền tấn công, Dùng Liệt Diệm Kiếm trong Võ Đang kiếm pháp mà đánh với hắn. Nam nhân áo đen vẫn không dùng kiếm đúng như lơi hắn nói, xuất chưởng đánh về phía Vô Kỵ.
Ảm Nhiên - Tiêu Hồn Chưởng
Vô Kỵ buông kiếm, dùng tay chưởng đối chưởng với nam nhân áo đen, dù sao hắn củng là một quân tử, ngươi dùng chưởng ta củng dùng chưởng, củng một phần hắn tự tinh mình có thể đón đở chưởng pháp của nam tử kia.
Hai chưởng va chạm, Vô Kỵ lại bị bắn ngược ra sau, trong khi nam nhân kia chỉ lùi lại vài bước. Tay Vô Kỵ truyền đến cảm giác đau nhức, kèm theo một luồng khí băng lãnh, đau thương, lan toả vào kinh mạch hắn. Vô Kỵ liền vận Cửu Dương đẩy luồng khí kì lạ đó từ từ ra khỏi cơ thể.
Đúng là cao thủ, Vô Kỵ cảm giác đối phương sâu không lường được, lần này coi như tính vật của mẹ hắn giữ củng không được. Hắn cắn răng cố rắng đứng vững, chờ hộ vệ canh gác mau mau đến. Hắn cắn răng, nếu không phải chiêu đầu tiên hắn bị đánh cho thụ thương, thì củng không chật vật như vầy.
Nam nhân áo đen đi từ từ đến bên cạnh Vô Kỵ, nhẹ nhàng lấy ra một viên đan dược, đưa cho Vô Kỵ, tay hắn đặt lên vai Vô Kỵ, một cái tiếu dung nói
- Hậu sinh khả quý, không ngờ ngươi tiếp chưởng với ta lại khiến ta lùi về sau vài bước, củng không mấy ai tuổi như ngươi có thể làm được đâu. Ngươi nhớ lấy ta họ Dương tên chỉ có một chữ Quá, lần sau ta lại tới lấy vậy
Nói rồi hắn vận khí đẩy lùi tất cả mọi người người đang đứng gần đó, tạo ra một khoản trống. Lưng hắn mọc ra đôi Hắc Dực, hai cánh vừa đập thân ảnh của hắn liền bay vút lên trời, chỉ để lại gió bụi mịt mù. Đám đông vây quanh từ nãy đến giờ im lặng đến giờ mới xì xầm, bàn tán.
- Thì ra là Dương Quá, Thần Điêu Đại Hiệp hay được người đời ca tụng, hèn chi thiếu niên kia không đở được vài chiêu, còn bị đánh đến trọng thương
- Ta lại thấy không chắc, thiếu niên kia vẫn đứng vững, mặc dù yếu thế trước Dương đại hiệp, nhưng để đối kháng với Dương đại hiệp như thế, ta nghĩ trong top 10 Đại Thế Chiến lần này chắc chắn có tên hắn.
- Đúng thế đúng thế, lúc nãy ta nghe Dương đại hiệp nói về Vĩnh Hằng Chi Lệ có vẻ như ngài muốn dùng nó cứu sống lại vị cô cô gì đó của ngài...
Tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu lớn lên, Vô Kỵ nghe xong củng đoán ra ít nhiều lai lịch của nam nhân áo đen, hắn thở dài, không muốn nghe nửa, đi về phía sạp bán hàng của hắn. Vô Kỵ thu dọn các món đồ trên sạp, đạp Bát Quái Bộ len lỏi trong đám đông đi mất, củng không muốn ở nơi phiền phức này nữa,
Về đến trước Đại Môn nơi hắn được sắp xếp tạm thời nghỉ ngơi thì thấy một thân ảnh nam nhân đứng trước cổng. Nam nhân đó vừa gặp Vô Kỵ liền hô to
- Ngươi gặp Dương Quá mà dám trực tiếp kiếm tiếp kiếm với hắn, khiến Lệnh Hồ ta bái phục, đúng là danh sư xuất cao đồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT