Lý Mạc Sầu sợ Bông Bông làm tên gia hỏa trước mặt tức giận thì vội bịt miệng cô bé lại, lắc đầu nói với Sứ " Xin lỗi như thế là đủ rồi, không cần thêm gì nữa đâu ".
Bông Bông bị bịt kín miệng, muốn nói cái gì đó mà lại không nói được, vẻ rất khổ tâm. Sứ thấy thế thì ra hiệu cho Lý Mạc Sầu buông tay, hắn quỳ một chân xuống, lấy từ trong áo ra một chiếc nhẫn, nhét vào tay Bông Bông nói " Sau này nếu có gặp nguy hiểm mà sư phụ muội không thể giải quyết được, thì dùng chiếc nhẫn này liên lạc với ta, ta liền lập tức tới giúp ".
Bông Bông nhận được nhẫn thì vui mừng, đeo thử vào một ngón tay, đưa lên ngắm nhìn, thập phần vui sướng. Sứ thấy thế thì mỉm cười, rồi sắc mặt hắn lại trở nên lạnh lùng, đứng dậy nhìn về phía cửa nói " Đã đến rồi thì tại sao lại không vào ".
Biết bản thân bị lộ, một nam tử bước vào đại sảnh, người này không ai khác chính là Sùng Lãm. Sa Kê thấy hắn thì lập tức quay sang A Bối nói " Tên đó là tên lần trước phá Mộc Nhân Phân Thân của ta ".
A Bối nghe thế thì kích động, chiến ý nổi lên, đứng dậy định cùng người kia quyết chiến thì bị Sa Kê ngăn lại nói " Đừng làm loạn, còn có Bà La Sát và Sứ ở đây đấy ".
A Bối nghe vậy thì không manh động nữa, hắn ngồi xuống mà quan sát Sùng Lãm, dùng ánh mắt quan sát, xem coi người này rốt cục có thứ gì là cường đại. Sùng Lãm đi vào, nhìn về phía Sứ, kiêu hãnh nói " Ngươi rất mạnh ".
Sứ mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói " Ngươi là ai sao vào được đây ". Sùng Lãm đưa lên một cái lệnh bài, ném về phía Sứ, Sứ cầm lệnh bài trong tay xem xét một hồi nhìn Sùng Lãm nói " Tại sao ngươi lại có Thần Sát Lệnh của Trung ".
Sùng Lãm đưa tay lên nắm lại, chiến ý bốc lên nói " Người đó nói các ngươi rất có thực lực, ta thấu thú vị liền tìm đến đây, gặp hội trưởng nói chuyện luận bàn một phen ".
Ầm
" Ngông cuồng " Kiếm Linh đập bàn, nàng nghe tên trước mặt dám khiêu chiến hội trưởng thì tức giận, khuôn mặt từ hiền hòa giờ trở nên tức giận trong vô cùng đáng sợ.
Sứ lúc này cười khinh bỉ, đưa ngón tay cái lên, chỉ xuông đất nói " Vậy thì hai ta ra ngoài nói chuyện phiếm một phen, để ta xem thử thực lực của ngươi đến mức nào dám ngạo mạn cuồng ngôn như thế ".
Đùng
Sùng Lãm bị một bổng đánh bay ra ngoài, Tiểu Không nhìn Sứ lắc đầu nói " Tên này cứ để ta, hắn muốn phá bảng hiệu của hội thì ta cũng nên góp một phần sức ".
Nói rồi Tiểu Không lao ra ngoài, nhìn thấy Sùng Lãm chịu một bổng của mình vào ngực không bị sao, vẫn giữ cái khí thế đế vương đó mà đứng vững khiến Tiểu Không phì cười " Cũng có một ít cân lượng đó, để thử xem ngươi... ".
Vèo
Chưa kịp nói hết câu thì A Bối từ trong tửu quán phóng ra, cơ thể hắn lôi điện chạy quanh, lao đến Sùng Lãm. Lôi điện tụ vào trong tay A Bối, hóa thành kiếm chém tới với tốc độ cực nhanh, Sùng Lãm nghiêng người né tránh, chiếc vòng trên tay hắn sáng lên, một thanh hỏa kiếm hình rồng hiện ra, Sùng Lãm tay cầm Hỏa Long Kiếm ngăn lại Lôi Kiếm của A Bối.
Sùng Lãm phản kích, liên tiếp bức lui A Bối về sau, kiếm trong tay hắn như một con rồng, uốn lượn xung quanh ngăn các đường kiếm của A Bối và phản kích lại. Lôi Kiếm trong tay A Bối chợt biến dạng, kiếm hóa thành đao mà bổ tới với uy lực cực mạnh, khiến Sùng Lãm đang chiếm thế thượng phong thì lui lại chống đỡ, kinh ngạc nhìn A Bối.
Sát Long Kiếm Kỹ - Diệt Long
Hỏa Long Kiếm trong tay Sùng Lãm rung lên, có tiếng long ngâm phát ra từ trong thân kiếm, một ngọn lửa đen từ viên ngọc đính ở chuôi kiếm ồ ạt tuôn ra, bao trùm Hỏa Long Kiếm. Sùng Lãm vung kiếm, sử ra từng đường kiếm với lực lượng vô cùng khủng bố, kèm theo ngọn lửa đen xung quanh thân kiếm mà đâm tới. Xung quanh A Bối hiện lên từng cái Lôi Thuẫn, muốn ngăn lại đường kiếm của Sùng Lãm.
Ầm Ầm
Lôi Thuẫn như bông gòn, vừa chạm vào ngọn lửa đen liền rạn nứt, chẳng thể ngăn cản nổi một kiếm của Sùng Lãm. A Bối thấy nguy, đao trong tay lại biến, hóa thành một cây nỏ, hắn lùi về sau bắn từng đạo lôi tiễn về phía Sùng Lãm. Sùng Lãm đưa kiếm lên đón đỡ, chém nát từng đạo lôi tiễn bay đến thành bụi phấn, thập phần dễ dàng. Tưởng rằng A Bối sắp thua thì một bàn tay khổng lồ bằng đá từ dưới mặt đất lao lên, đấm vào ngực Sùng Lãm khiến hắn bị chấn lui về sau.
" Ngươi không ngờ đúng không " A Bối nhìn Sùng Lãm cười nói. Rồi hắn lao đến Sùng Lãm, nỏ trong tay hóa thành thương mà đâm tới, Sùng Lãm định nghiêng người tránh né thì nhiều bàn tay đá từ dưới mặt đất trồi lên, khóa lại tứ chi Sùng Lãm làm hắn không thể di chuyến được.
Lạc Long Chiến Kỹ - Bá Long Thể
Ầm ầm
Từng cánh tay đá bị chấn cho vỡ vụng, Lôi Thương đâm tới cơ thể Sùng Lãm như đâm vào thần thiết, không làm hắn tổn thương đến một vết. A Bối không hoảng, cực nhanh lui về sau, tránh giao thủ trực diện với Sùng Lãm, nhưng đã quá muộn, quyền của Sùng Lãm cực nhanh đã đánh đến trước ngực, chỉ nghe ầm một tiếng, A Bói bị chấn văng ra sau.
Ầm
A Bối lau vết máu trên miệng, mỉm cười, cơ thể hắn lúc này được bao phủ bởi từng lớp thổ giáp, trong vô cùng kiên cố, ngăn cản một quyền vừa rồi của Sùng Lãm. Hắn hững tưởng có thể ngăn một quyền của Sùng Lãm, nhưng trước ngực hắn lúc này lại bị quyền vừa rồi đánh in hẵn một nắm tay, xuyên qua lớp thạch giáp cứng rắn, từ ngực truyền đến một cảm giác đau nhói.
Xẹt xẹt
Từng đạo lôi điện màu đỏ bắt đầu xuất hiện xung quanh A Bối, tóc và mắt hắn củng chuyển sang màu huyết sắc, khác hẳn màu vàng lúc nãy khi chiến đấu cùng Sùng Lãm. Nhếch mép cười, A Bối kiêu ngạo nhìn Sùng Lãm cười lớn " Chiến ".
Ầm ầm
Hai người lao vào nhau, một bình tĩnh ung dung, một điên cuồng khát máu, họ di chuyển cực nhanh, quyền cước và binh khí va chạm phát ra từng đợt xung kích chấn động núi rừng. Tốc độ họ một lúc một nhanh, hai người chỉ còn lưu lại từng đạo tàn ảnh những nơi họ giao chiến đi qua, trong thập phần ác liệt.
Huyết Sắc Lôi Kiếm
Đế Long Kiếm Pháp - Phá Lôi
Chớp Động Liên Hồi
Lôi Long Chưởng
Họ liên tục trao đổi chiêu thức, không ai nhượng ai, việc này làm sinh ra từng vụ nổ, sóng xung kích được tạo ra phá hủy mọi thứ trong vùng bị ảnh hưởng. Sùng Lãm đang giao chiến bỗng dưng đứng yên lại, mặc cho một quyền của A Bối đánh tới, quyền kia đánh đến kình phong rít rào, hướng mặt Sùng Lãm mà đánh. Sứ đứng ngoài quan sát, thấy tình cảnh này thì thuận miệng nói " Kết thúc rồi ".
Bịch
Quyền đánh gần đến thì A Bối ngã xuống đất, hai mắt từ từ nhắm lại mất đi ý thức. Trên người hắn bắt đầu xuất hiện từng đạo vết nứt, tựa chừng cơ thể muốn sụp đổ. Thấy vậy Sùng Lãm liền khom người xuống lật ngược A Bối lên, định làm gì đó thì từ dưới mặt đất Sa Kê lao lên, tay cầm một thanh Kunai đâm vào cổ Sùng Lãm, Sùng Lãm như biết trước việc này, tay chân không động chỉ hít một hơi, âm thanh từ miệng hắn phát ra như tiếng rồng ngâm, chấn Sa Kê lui về sau.
Đế Long Ngâm
Ám sát thất bại, Sa Kê biết bản thân không thể nào có cơ hội thứ hai nên lui về sau, thủ thế nhìn Sùng Lãm, không dám lao lên tấn công. Sùng Lãm không quan tâm tiểu tử này nữa, từ trong túi áo, móc ra một viên đan dược, bỏ vào miệng A Bối. Sa Kê tức giận, trừng mắt nhìn Sùng Lãm nói " Ngươi cho hắn uống thứ gì thế ".
" Thuốc trị thương " Sùng Lãm hờ hững đáp. Sa Kê ngờ vực " Ai có thể khẳng định đó là thuốc trị thương chứ ".
" Ta có thể khẳng định viên đó là đan dược trị thương, còn là cao cấp đan dược nữa " Triệu Mãn từ trong bước ra, đi sau là Trương Vô Kỵ. Sa Kê mặt nghi hoặc " Bằng cách nào ".
" Ta là Tinh Linh Vương, có thể kết nối với thiên địa, cảm nhận chúng như một phần của bản thân, trong viên đan dược đó hoàn toàn không có thứ gì có hại cả " Triệu Mẫn khẳng định nói. Sa Kê nghe thế có phần tinh tưởng, thu lại Kunai nói " Coi như ta tin ngươi lần này ".
Sùng Lãm nghe hai người đối thoại cũng không nói gì, chỉ nhìn Triệu Mẫn ánh mắt cảm kích, đứng lên đưa tay cung kính " Đa tạ cô nương ". Triệu Mẫn gật đầu mỉm cười " Chuyện nên làm ".
Tiểu Không ngồi trên một cành cây gần đó quan sát từ nãy đến giờ, hắn một tay cầm bổng sắt, một tay ngoáy mũi, trong thập phần buồn chán. Thấy trận chiến kết thúc thì hắn từ trên cây nhảy xuống, kéo lê một một đầu của bổng sắt mà đi đến Sùng Lãm. Gần đến Sùng Lãm thì Tiểu Không dừng lại, đặt bổng sắt lên vai, ngồi chồm hỗm trên một tảng đá nhỏ kế bên, nhìn Sùng Lãm trêu chọc " Ta từng đánh qua rất nhiều con rắn có sừng, ngươi là con lạ nhất ta từng gặp đấy ".
Sùng Lãm nghe thế đồng tử hơi thu lại, nhìn Tiểu Không ngạc nhiên nói " Ngươi biết chân thân của ta ". Tiểu Không cười lớn " Ta đoán bừa thế mà trúng à, thì ra thật là một con rắn có sừng ".
Phập
Một đạo kiếm khí cực nhanh lao đến nơi Tiểu Không ngồi, chẻ hắn và tản đá ra làm hai nửa, vết cắt rất ngọt, cứ như thái rau thịt vậy, cực kì trơn tru. Phốc một tiếng, cơ thể Tiểu Không hóa thành một ngọn khói trắng rồi biến đi đâu mất, Sùng Lãm nhíu mày, đưa mắt quan sát xung quanh, hai tai hắn giật giật như đang lắng nghe một thứ gì đó.
Ầm
Tay Sùng Lãm đâm sâu vào mặt đất, kéo Tiểu Không từ dưới lên, hắn vung kiếm chém đôi người Tiểu Không, thân thể bị tách làm hai nằm dưới đất nhìn kĩ lại thì hóa ra đây chỉ là một khúc gỗ có tướng mạo giống Tiểu Không. Từ trên trời Tiểu Không lao xuống với tốc độ cực nhanh, bổng trong tay biến lớn, hắn vung bổng đánh xuống Sùng Lãm phía dưới. Sùng Lãm đưa kiếm lên, khí hóa thành thuẫn, định đối cứng với một bổng kia.
Đùng
Hai binh khí vừa va chạm liền tạo ra một đợt chấn động, Tiểu Không bị bắn ngược ra sau, hắn lộn vài vòng rồi tiếp đất. Sùng Lãm thì không nhẹ nhàng như vậy, hắn bị một bổng kia đánh cho lún sâu vào mặt đất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Ngộ Không thấy thế liền áp mọt tai xuống mặt đất, nghe ngóng động tĩnh của Sùng Lãm.
Ầm ầm
Mặt đất nứt toác, một đạo kiếm khí từ dưới bay lên, xé gió mà hướng đến Tiểu Không đang đứng. Tiểu Không nhìn thấy đạo kiếm khí thì phì cười, một vươn ra chụp lấy, nhẹ nhàng khà một hơi làm tan biến đạo kiếm khí kia.
Gào gào
Một con Thần Long từ khe nứt bay lên, hướng Tiểu Không lao đến, thân thể to lớn của nó uốn quanh, xiết chặt cơ thể Tiểu Không, khiến cho hắn không thể cử động. Tiểu Không chẳng vẻ gì là khiếp sợ, miệng hắn đọc chú, thân thể hắn từ từ biến lớn, hóa thành một con Đại Hầu to bằng một cái tiểu sơn.
Tay Đại Hầu túm lấy Thần Long, bỏ vào miệng nuốt chửng, trước nhiều cặp mắt khiếp sợ của mọi người xung quanh. Đại Hầu đắc thắng cười lớn, vang vọng khắp núi rừng, ồm ồm mà nói " Thần Long quả là mỹ thực, lâu rồi gia gia mới được nếm lại mùi vị này ".
Ây
Bỗng nhiên Đại Hầu ôm bụng, lăn lộn dưới mặt đất, vẻ đâu đớn. Đại Hầu nhăn mặt quát lớn " Tiểu tặc dám dùng trò cũ của gia gia đối phó gia gia, để ta chơi lại với ngươi một phen vậy ".
Nói rồi Đại Hầu liên tục xuất thủ, đánh vào bụng của mình, lực đạo cực kỳ mạnh, mỗi quyền đều có thể phá núi cắt sông. Hành động của nó thật sự là ngu ngốc, bên trong vẫn truyền lại cảm giác đau, cộng thêm nỗi đau bên ngoài khiến mặt Đại Hầu càng lúc càng dữ tợn. Đại Hầu như thấy việc mình làm là ngu ngốc thì dừng lại, cười khà khà, lớn tiếng nói như muốn thứ trong bụng nghe thấy " Không chơi với ngươi nữa ".
Ào ào
Đại Hầu từ từ tan rã, hóa thành một ụ cát, cứ như thế biến mất không để lại một dấu vết. Sùng Lãm từ trong ụ cát bước ra, ánh mắt hắn vẫn nghiêm nghị, vẫn cái thần thái của bậc đế vương đứng trước thần dân của mình. Tiểu Không lúc này ngồi trên một tảng đá, vắt chéo chân nhìn Sứ nói " Không tệ, có thể giao thủ tay đôi với một hộ pháp ".
" Ừm " Sứ gật đầu.
Rồi Sứ từ từ đi đến Sùng Lãm, khí trên người tỏa ra thành một luồng hào quang trắng. Đang chuẩn bị động thủ thì từ giữa hai người một thân ảnh xuất hiện, hai ngón tay hắn để lên trán, lúc này mới buông ra, vui vẻ nhìn Sứ nói " Đều người nhà cả, có gì từ từ nói ".
Sứ không nói gì, quay người lạnh nhạt rời đi, hướng tửu quán mà bước. Bỗng nhiên một thân ảnh chắn đường Sứ, nam tử đó đứng trước mặt Sứ, cười hì hì nói " Ngươi không hỏi nguyên nhân à ".
" Thừa thãi " Sứ đáp cộc lốc, lách người qua, đi vào tửu quán.
Mọi người củng giải tán, hầu hết đều đi vào tửu quán, riêng chỉ còn lại vài người còn đang đứng nhìn. Triệu Mẫn bước đến bên cạnh A Bối, lạnh lùng nói " Uổng phí một giọt Sinh Mệnh Thủy của ta, biết trước như vậy liền không cho ngươi phí phạm ".
A Bối nằm thoi thóp, hơi thở đã dần ổn định, không còn dấu hiệu cơ thể bị rạn nứt thêm nữa. Sa Kê bên cạnh ánh mắt cầu xin nhìn Triệu Mẫn nói " Cô làm ơn cho ta xin thêm một giọt nữa ".
Triệu Mẫn lắc đầu " Lãng phí ".
" Lần cuối " Sa Kê có phần tức giận.
Vô Kỵ đứng phía sau nãy giờ quan sát, thấy hai bên căng thẳng thì nắm lấy tay của Triệu Mẫn, nhẹ nhàng nói " Cứu người thì cứu cho trót, muội hà cớ gì phải làm khó họ như vậy ".
" Đáng không " Triệu Mẫn quay người lại, thờ ơ nhìn Vô Kỵ.