Băng chạy đến khu nhà hoang như trong tin nhắn. Cô không băn khoăn hay do dự một chút gì, thẳng thắn bước vào......
Đập vào mắt cô là một cô nhóc đang bị bịt miệng và cột vào ghế. Băng tức tốc chạy vào gỡ dây trói và keo dán trên miệng để con bé có thể nói. Cô vội ôm con bé vào lòng trấn an....
-Bảo bối ngoan, có mom ở đây con đừng sợ......
-Sao mom lại bắt cóc con?_Con bé ngây ngô hỏi làm cô có thể 100% khẳng định người bắt cóc con bé là Jenny.
-Con nghĩ sao?_Đến giờ phút này, Băng vẫn từ tốn hỏi, tay cô xoa đầu con bé
-Con biết mom sẽ không bắt con, có phải là dì Jenny không ạ?
-Hahahahahahaha......._Tiếng vỗ tay vang lên bốp bốp kèm theo tiếng cười giễu cợt, quỷ dữ. Băng ôm Selly chặt hơn nữa.
-Dì Jenny?
-Jenny, cô
-Quả nhiên vì con bé này mà cô cũng đến đây, mặc dù nó không máu mủ gì.
-Im đi, nó là con tôi.
-Chị tưởng chị nói vậy là Selly sẽ tin chị sao? Đồ giả dối._Jenny giận dữ quát, tiếng của cô làm con bé sợ hãi, nép vào lòng Băng.
-Selly, con có tin Mom không?
-Con tin mom.
-Vậy con ngủ đi nhé, khi tỉnh dậy Mom sẽ dẫn con đi ăn kem._Băng nhẹ nhàng nói khẽ vào tai Selly, con bé gật đầu nhắm mắt dựa vào Băng. Thừa cơ Băng đánh vào gáy làm nó bất tỉnh, cô nhẹ nhàng đặt nó sang một góc. Từ từ bước lên đối diện với Jenny, không một chút sợ hãi.
-Tại sao lại bắt cóc Selly?_Một câu phát ra khiến người ta lạnh tóc gáy. Băng rất ghét ai đó động tới con gái Selly của cô.
-Người tôi muốn bắt là cô, Linda._Jenny chỉ tay vào cô với ánh mắt đầy chết chóc.
-Tôi?
-Cô là cái gì mà từ đầu đến cuối, cô vẫn là người được yêu thương? Từ khi sinh ra, bố mẹ và mọi người đều yêu thương cô, Khang đến và cũng yêu thương cô và cho đến Phong xuất hiện, anh ấy cũng yêu thương cô? Nhưng đáng lẽ tôi mới là người được nhận tình thương đó mới đúng.
-Mù quáng. Cô thật sự mù quáng. Chỉ là do bản thân cô ích kỉ mới ra nông nổi này nếu không cũng không ai ghét cô cả.
-Im đi, là cô. Cô sống trên đời này chỉ là cản trở mọi thứ của tôi. Tôi ghét cô._Jenny nhanh chân chạy tới kẹp cổ Băng từ phía sau, Băng không đề phòng.-Cô phải chết, Linda, cô phải chết....._Thêm một từ "chết" tay Jenny càng siết mạnh, ngọn lửa thù hận bùng nổ mạnh trong lòng Jenny.
Rầm
Cánh cửa bị đạp mạnh, một đống người ùa vào. Đột ngột dừng lại khi thấy Băng đang bị siết cổ. Khang khẽ nháy mắt, Băng đánh vào bụng Jenny rồi chạy về phía mọi người. Cô ho sặc sụa vì khó thở. Jenny cười quỷ, nhìn đoàn người phía trước. Cô thấy Khang đang đứng đó biết là không thể nào quay lại được, cô thẳng thừng rút súng chỉa vào đám người đằng trước.
-Bước tới đây, tôi sẽ bắn con bé._Mất con tin là Băng, tâm trí Jenny rối loạn, cô chạy chỉa súng về phía Selly hăm doạ.
-Không, không thể.......nó là con của cô._Jacker hét lên làm Jenny khựng lại, con cô sao? Cô có con à?!?
-Nó là tội lỗi, lí ra nó không nên sống._Jenny vẫn ngoan cố, cô cứ một mực cho rằng cũng vì con bé mà cô và Khang không thể đến được với nhau. Băng sợ hãi, cô sợ Jenny sẽ manh động cô vội bước lên giảng hoà:
-Người cô cần là tôi, chỉ cần tôi chết là được, đừng làm hại đến con bé._Băng ra sức nài nỉ, nước mắt cũng vì vậy mà rơi lã chã.
-Nó không phải là con cô, việc gì cô phải vì nó chứ?_Jenny hỏi
-Nó là mạng sống của tôi, mất nó tôi không thể sống. Dù tôi chỉ là mẹ nuôi của nó._Băng như gào thét, bây giờ tâm trí cô rất rối bời, cô lo sợ Selly sẽ gặp chuyện, cô sợ nó giống Ken, bỏ cô mà đi.....Băng rất hoảng sợ, nếu là Băng của trước đây thì không hề có chữ "hoảng sợ" trong từ điển, nhưng bây giờ vì Ken đã ra đi, vì Phối Như đang sống trong thể xác của cô nên việc cô sợ hãi là lẽ thường tình vì bây giờ cô là một người có cảm xúc. Khang cũng bất ngờ khi Băng ra sức bảo vệ Selly, dù cho con bé không phải là con ruột của cô.....
-Vậy sao?
-Dù cô có giết nó, tôi vẫn không hề yêu cô, cô có hiểu không?_Khang bước lên nói, câu nói tuy có liều lĩnh trong việc khích Jenny nhưng không phải không đúng. Anh muốn cho Jenny nhận thức được việc làm của cô không hề có lợi, nó là một điều sai trái.....nhưng trái tim Jenny đã bị quỷ ăn mất rồi......dường như mất hết lý trí.......nó khiến cô phải hối hận làm Khang một phen hoảng sợ vì sự liều lĩnh ngu dốt của bản thân.
-Im đi. Tôi muốn nó phải chết là nó phải chết......_Jenny liền bị khích, cô không suy nghĩ bóp cò. Băng thấy vậy liền lao đến đỡ lấy viên đạn. Rồi gục xuống.....Mọi người chạy đến định khống chế Jenny nhưng không kịp nữa rồi. Jenny cũng gục xuống giống Băng và cô nằm thoi thóp trong vũng máu rồi hơi thở ngắt quãng......Sự sống không còn nữa rồi....kết thúc một đời người.
"Mẹ xin lỗi vì đã có ý định giết con. Tiểu Băng tốt, con nên nghe lời Tiểu Băng. Xin lỗi mọi người vì tất cả........"
-------END CHAP 28------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT