Thiếu Phong vẫn ngồi thẩn thờ nhìn bầu trời về đêm. Sao hôm nay không có ai ở nhà hết vậy? Họ đã dời nhà sang chỗ khác rồi sao?
Đang mãi suy nghĩ, bỗng có tiếng còi xe, ánh đèn xe hắt vào mắt làm anh chói, không định được hướng. Anh đứng dậy, nheo mắt nhìn người đứng trước mặt anh. Lâu rồi không gặp họ vẫn khoẻ chứ?
-Bối Ân, Bảo Quốc, Huỳnh Nam.......
-Thiếu Phong._Không hẹn cả ba cùng gọi tên anh trong sự sững sờ.
--------------
Paris, Pháp......
Phối Như được Ken dẫn đi chơi ngay công viên mà trước đây anh đã dẫn Tiểu Băng đi. Cảm xúc thuở trước chợt ùa về, bồi hồi khó tả. Có lẽ cô đã nhận ra được tình cảm của Ken dành cho cô như lời Bối Ân đã nói. Từ ánh mắt cử chỉ ân cần chăm sóc cho cô không đơn thuần như một người anh chăm sóc một người em.
>>
-Em ăn gì?
-Em muốn ăn toàn bộ những món ăn trong nhà hàng. Em muốn được thử hết._Phối Như tự nhiên nói, thật ra cô muốn thử anh, mấy món trong đây cô ăn đến chán luôn rồi.
-Nếu em đủ bụng để chứa, thì anh không tiếc gì đâu.
-Hihi, em đùa thôi, em muốn ăn bánh ngọt, em muốn ăn nhẹ, em chưa đói lắm.
-Cho tôi 2 phần bánh ngọt, 2 ly cappuccino.
-Khoan, em muốn uống cafe không đường.
-Sao?_Ken bất ngờ khi nghe 3 từ này. Không phải trước đây, Tiểu Băng cũng uống thứ đó sao?
-Vậy lấy thêm một cafe không đường.
-Dạ, vâng. Quý khách đợi chút ạ._Nhân viên nhìn Như mà toát cả mồ hôi, người ngồi đây không phải Hàn Tiểu Băng chủ tịch trung tâm SEONI sao? Mất tích một thời gian sao lại xuất hiện, có tin đồn cô đã chết rồi mà? Như thừa biết có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô, điều đó khiến cô cực kì khó chịu.
-Sao họ nhìn em vậy? Mặt em dính gì sao?_Như vội sờ tay lên mặt, ngay lập tức, Ken nắm lấy bàn tay của Như. Khiến cô hơi bất ngờ.
-Em vừa phẫu thuật, không nên chạm tới khuôn mặt nhiều.
-Anh.....anh có thể bỏ tay em ra được chứ?_Như nói nhỏ đủ cả hai nghe, Ken giật mình vội vội vàng vàng buông tay cô ra. Tim anh trật một nhịp, nó đập liên hồi không theo sự sắp xếp của anh nữa.
-Ăn xong, anh đưa em đi đến ngọn đồi XYZ được chứ?
-Ok.
Bữa ăn nhẹ diễn ra trong im lặng, vào nhà hàng sang trọng mà chỉ gọi bánh ngọt để ăn thì chỉ có tiểu thư Hàn gia mới có quyền. Vì nhà hàng này, từ khi sang đây làm việc là cô đã thâu tóm, nhà hàng này là một trong số gia tài thuộc sở hữu của trung tâm SEONI.
Phối Như theo dõi cử chỉ của Ken, đồng lúc đó cô sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Cô biết Ken đã thích cô, còn Thiếu Phong hoàn toàn không. Anh đã từng ngủ với Jenny, đó là sự thật không thể chối cãi, và sau đó người anh chọn vẫn là Jenny không phải cô. Cô có nên thay đổi suy nghĩ, nếu cô đúng hay cô nên cho người ngồi đối diện cô một cơ hội mà trước đây anh không có?
--------------
Cả bốn ngồi đối diện nhau, ánh mắt của họ có chút thương cho anh em Phong. Một người sang bên đó kiếm còn người đó thì lại quay về đây tìm đối phương. Cuộc truy tìm này đến bao giờ mới kết thúc?
-Thiếu Phong, cậu làm gì mà không liên lạc với Phối Như?_Bối Ân lên tiếng trách móc.
-Tôi bị mất điện thoại và tôi cũng cần phải làm việc.
-Làm việc nhiều đến thế sao? Ngay cả ngày em cậu phẫu thuật cậu cũng không ở bên.
-Phẫu thuật, Phối Như đã phẫu thuật rồi sao? Cô ấy thế nào?
-Gương mặt cũ của Phối Như cũng chính là gương mặt của em gái Thiên Minh. Hàn Tiểu Băng._Bối Ân kể, Thiếu Phong sững người khi nghe đến tên "Hàn Tiểu Băng"
-Phối Như trên phòng hả?
-Phối Như sang Pháp tìm anh rồi.
-Sao? Pháp? Em ấy đi cùng ai?
-Cậu Ken đã dẫn Phối Như đi. Ít nhất cậu ta cũng biết quan tâm đến Phối Như và không làm Như khóc như anh. Đồ vô tâm._Bối Ân tức giận, thấy Phong cô chỉ muốn nhào tới đánh anh một trận vì tội bỏ bê em gái để em gái anh cũng như bạn cô phải buồn bã ngồi khóc lóc. Thiếu Phong im lặng, anh chầm chậm tiến lên phòng Phối Như. Cửa không khoá, anh bước vào. Căn phòng cũng không bụi bặm lắm, vẫn được dọn dẹp sạch sẽ vì Phối Như vốn thích sạch sẽ. Anh chầm chậm bước đến chiếc bàn, có một quyển sổ màu đen được đặt ngay ngắn trên đó. Lưỡng lự một lúc anh quyết định mở ra.......những dòng chữ bị nhoè đi vì nước mắt......hiện ra trước mắt.....
-------------
Ngọn đồi XYZ.....
Bầu trời về đêm thật yên tĩnh, khung trời đen sẫm bao phủ nhen nhóm một ánh sáng bé tí tẹo. Đang cố lấp lánh khẳng định mình. Không gian yên ắng chỉ nghe được mỗi tiếng dế kêu......
Phối Như im lặng, Ken cũng im lặng. Không gian này sao khiến con người ta ngộp thở đến thế?
-Anh Ken......em có thể hỏi anh một câu được chứ?_Phối Như cũng chịu lên tiếng phá vỡ bầu không khí u ám.
-Tự nhiên...
-Anh đã từng yêu ai chưa?
-Đã từng và đang.......
-Đang......?!?_Phối Như thắc mắc, lòng cô càng thêm hồi hộp.
-Phối Như, anh có chuyện muốn nói._Đấu tranh tâm lí dữ dội, anh mới mạnh dạng xoay người cô đối diện với mình.
-Chuyện.......chuyện gì vậy anh?
-Có lẽ anh không giấu được cảm xúc. Trước đây anh từng yêu một người rất nhiều rất rất nhiều đó là Jenny Như. Nhưng nhen nhóm một lúc anh đã từng thích Linda Băng. Bây giờ, ngay lúc này anh muốn nói với em. Anh thích em._Ken nói, lòng anh bỗng thấy nhẹ nhõm. Trước đây, anh từng nói tiếng yêu với Jenny và bị cô từ chối thẳng thừng. Nên bây giờ anh cũng không khó chịu khi bị từ chối lần thứ ba. Cái hôn ước bị từ chối trước đó cũng là lần thứ hai tỏ tình thất bại của anh. Hai cô tiểu thư sinh đôi của Hàn gia không phải dễ dàng chấp nhận tình cảm của bất kì ai. Phối Như lặng lẽ quan sát cử chỉ của Ken.
-Em......._Phối Như ngượng ngùng, mặt cô ửng đỏ không giấu được. Ken tự cười cho chính bản thân anh, có lẽ anh nên hiểu rõ cái câu nói kia từ lâu. "Yêu người yêu mình chứ đừng yêu người mình yêu". Chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của anh. Nhưng không lẽ một thiếu gia Ken như anh, lại không thể có cơ hội với một cô gái tầm thường nhưng đặc biệt như cô gái này sao? Phải chăng do anh quá tự cao?
-Anh biết........
*Suỵt*_Phối Như giơ một ngón tay chặn môi của Ken. Nhằm không cho anh nói thêm bất cứ thứ gì.
Cái câu mà anh nên học, ngay bây giờ cô sẽ học cùng anh.
"Chọn người yêu mình"
-Anh để em nói. Có thể bây giờ, em chưa thích anh. Nhưng tương lai thì không ai chắc chắn và nắm rõ. Em nghĩ bản thân em cũng nên cho anh một cơ hội thứ hai và cho cả em._Cơ hội "thứ hai"? Ý Phối Như là sao? Đây là lần đầu tiên anh tỏ tình cô chứ đâu phải lần thứ hai. Ẩn ý trong câu nói của cô là gì?!?
-Anh đã từng tỏ tình với em?_Ken nghi hoặc, vờ hỏi. Phối Như cũng ngây ngô trả lời, mà lại không biết chín câu nói của cô càng làm anh khẳng định cô là Tiểu Băng năm xưa.
-Đã từng. Em không biết phải nói với anh thế nào, nhưng vào ngày này tháng sau, em sẽ nói cho anh nghe một bí mật._Phối Như từ tốn nói, cô chậm rãi rút tay khỏi môi anh. Khẽ ngượng, cả hai cùng đỏ mặt.
-Em đồng ý làm bạn gái anh chứ?_Ken lấy hết can đảm hỏi.
-......_Có một chút suy nghĩ. Tâm can cô bây giờ rất rối nời, cô không thể nghĩ ngợi thêm bất cứ điều gì. Cái tình yêu của cô đối với Thiếu Phong mãi mãi sẽ được chôn giấu và cô sẽ nhanh chóng cất nó vào một xó nào đó của góc tối con tim. Nó sẽ không xuất hiện trong sự sống của cô một lần nào nữa. Nhưng nói thì nói vậy, liệu cô có làm được không? Người con trai ở trước mặt, sẽ làm cho cô yêu anh nhiều hơn yêu người kia sao?
-Không sao......em có thể từ từ suy nghĩ.....
-Em đồng ý._Ba từ được phát lên nhẹ nhàng, không gian nơi đây đang yên ắng lại yên ắng hơn bao giờ hết chỉ nghe mỗi hai nhịp tim đang đập loạn xạ vì nhau.
------------------
"Ngày.......tháng.......năm
Phải nói thế nào bây giờ, đây là lần đầu tôi đặt bút viết nhật kí. Từ lúc ngủ miên man mấy tháng trời đến giờ chỉ có Thiếu Phong, Bối Ân và Bảo Quốc là yêu thương và cưng chiều tôi hết mực. Tôi vui vì tôi có người anh như Thiếu Phong nhưng tôi cũng buồn vì anh ấy là anh tôi. Có thể ngược thời gian, tôi mong tôi không phải là em gái Thiếu Phong."
"Ngày......tháng......năm
Hôm nay, anh Phong đã chăm sóc cho tôi rất tốt. Anh không xa lánh khi thấy gương mặt xấu xí của tôi lúc này. Tôi cảm thấy mến người anh của mình hơn bao giờ hết, nhưng tôi không muốn làm em gái Thiếu Phong"
"Ngày......tháng......năm....
Tôi lại thêm một tuổi mới rồi, nhưng tính tình của tôi như anh Phong nói sẽ không bao giờ thay đổi vẫn sẽ là một đứa con nít như bình thường. Hôm nay tôi thực sự rất vui, có thể tôi không rõ ngày sinh của mình nhưng họ lấy ngày tìm thấy chúng tôi làm ngày sinh nhật cho chúng tôi. Dù không đúng ngày nhưng với tôi nó là một ngày đầy ý nghĩa. Anh Phong của tôi cũng đã thêm một tuổi, trông anh ngày càng đẹp trai và cuốn hút. Đi bên anh, tôi cảm nhận có mấy ánh nhìn rực lửa đang chào chực lao thẳng đến tôi vậy. Tôi không thích điều đó. Sinh nhật tôi, tôi đã tặng Thiếu Phong mộtbộ vest, đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi. Còn Phong, anh tặng tôi một sợi dây chuyền hình mặt cười. Anh muốn tôi dù trong bất kì hoàn cảnh nào cũng phải cười. Với tôi nó là món quà đầy ý nghĩa, tôi không thích có một người anh trai như Thiếu Phong"
"............"
"............."
".............."
"Ngày.....tháng.....năm......
Hôm nay tôi đã nũng nịu bắt anh Phong cõng tôi dạo biển dầm mưa rồi mới về nhà. Ngủ gật gù trên lưng anh tôi cảm nhận được có gì đó ấm áp ngay lưng tôi, he hé mở mắt nhì thì thấy anh đang cởi áo và khoác vào cho tôi. Anh chăm sóc cho tôi thật ấm áp và tôi thấy mình bị điên khi cứ hành hạ mà không màn đến sức khoẻ của anh. Mà anh khoẻ như trâu ấy, dầm mưa hay dang nắng cách mấy cũng không đổ bệnh để tôi có một ngày để chăm sóc anh. Tôi hận khi anh là anh trai tôi"
"Ngày.......tháng......năm.......
Hôm nay, lòng tôi thấy buồn rười rượi như một thứ gì đó quan trọng đang dần biến khỏi tầm tay của tôi. Anh Phong báo tin sẽ sang Pháp làm việc, chỉ là muốn kiếm tiền nuôi tôi. Tôi thấy mình như gánh nặng của anh, tôi không muốn như vậy. Muốn ngay lúc này anh ở bên tôi, cho dù phải ra đường ăn xin tôi cũng chịu. Tại sao tôi lại là em gái của anh chứ ?"
"............"
"............"
"............"
"............"
"............"
"............"
"............"
"Ngày......tháng.....năm......
Đã mười một tháng rồi, anh không liên lạc cho tôi. Tôi lo cho anh đến mức chỉ biết sống nhờ nước mắt. Anh không thương tôi nữa sao? Tôi nhớ anh đến điên dại, tôi không thể ngăn nổi bản thân mình. Tại sao trước khi anh đi tôi lại không nói? Không thổ lộ hết để giờ có phải sẽ nhẹ lòng hơn không? Trước đây tôi ghét anh là anh trai tôi, tôi ghét làm em gái anh bởi vì tôi yêu anh. Có thể nó là "loạn luân" thật nhưng nếu xét nghiệm ADN độ chính xác là anh em không cao lắm. Vì sợ ảnh hưởng đến não bộ về việc mất trí nên tôi đã không nghĩ đến việc này. Giờ đây tôi phải hối hận. Thiếu Phong, em muốn nói với anh, em yêu anh...."
"Ngày.....tháng.....năm.....
Có lẽ tôi nên nghe theo lời giáo viên. Thiếu Phong không yêu tôi, đó là sự thật. Anh chỉ xem tôi là em gái. Tôi nên học cách chấp nhận, và cũng nên học hỏi theo câu nói. Yêu người yêu mình chứ đừng yêu người mình yêu. Tôi sẽ học và bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ quên được anh. Khi đó trở lại là anh em tốt nhé Thiếu Phong."
"Ngày.....tháng.....năm.....
Tôi không thể làm được bởi vì tình yêu của tôi dành cho Thiếu Phong là quá lớn. Nhưng không vì nó lớn mà tôi lúng sâu, tôi sẽ tìm nhanh điểm dừng cho mình. Tôi đã từng yêu anh và bây giờ cũng đang yêu anh rất nhiều. Nhưng tôi sẽ không cho thứ tình cảm này vượt khỏi tầm kiểm soát. Tôi chỉ nói một câu nữa, nó là câu cuối và cũng là câu kết thúc quyển nhật kí cảm xúc này. Đó là Em yêu anh nhiều lắm, Dương Thiếu Phong."
*Bộp* Quyển sổ nhỏ từ trên tay rơi xuống đất vang lên. Thiếu Phong sững sờ ngã xuống giường. Anh hoàn toàn không thể tin mình đã đọc được những gì. Có thể đọc nó là anh đang xúc phạm tới quyền riêng tư của Phối Như, nhưng nếu không đọc anh sẽ không nhận ra được tình cảm mà Phối Như dành cho anh. Bây giờ anh cần phải làm gì, trong khi cảm xúc của anh cũng vì quyển sổ đó mà đảo lộn. Một phút nằm xuống giường, mùi hương dịu nhẹ của Phối Như phảng phất vào mũi anh. Hai từ "loạn luân" đó anh từng nghĩ đến nhưng với anh, nó không hề ảnh hưởng cũng như tồn tại. Tình yêu không phân biệt tuổi tác, không phân biệt quan hệ hay địa vị. Tuy không quan trọng nhưng ít nhiều cũng nên tránh đá động tới. Nghĩ đến nụ cười của Phối Như, anh đã có suy nghĩ, một suy nghĩ không khiến anh hối hận. Anh bật dậy, anh nhặt quyển sổ lên và nắm chặt nó. Một câu nói nhẹ những đầy uy lực vang lên:
"Trừ phi anh cho phép. Nếu không, em không được phép rời xa anh"
------END CHAP 19------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT