Trong khi đó, khác với dáng vẻ thê thảm của Bạch Nhãn, Đăng Dương chỉ phải lui lại về sau năm sáu bước là đã có thể phá giải hết lực phản chấn của cú va chạm.
Sau lần giao phong đầu tiên, ai trên cơ ai đã vô cùng rõ ràng.
Bất quá, dù là chiếu trên, Đăng Dương sẽ không ngu ngốc đến nổi để Bạch Nhãn có cơ hội trở mình, chân đạp mặt đất bắn ra với tốc độ cao nhất, hắn một lần nữa lao thẳng đến Bạch Nhãn vẫn còn nằm trong đám tủ gỗ đổ nát, vung lên Bạch Tuyết Kiếm chém xuống.
Lại một chiêu Thiên Lôi Nhất kích nữa được Đăng Dương đánh ra.
Ăn phải một vố đau thấu tim, Bạch Nhãn đang nằm sõng soài trong đống đổ nát và vẫn chưa khôi phục được tinh thần, nay lại trông thấy Đăng Dương vung thanh trọng kiếm lập lòe lôi điện lao lên, da đầu ngay lập tức cảm thấy một mảnh tê dại.
Không còn thời gian để suy nghĩ, Bạch Nhãn liền điên cuồng thúc dục đấu khí trong cơ thể truyền thẳng vào đôi mắt và quát lớn
“Nhân giai trung cấp võ kỹ, Bạch Nhãn Phát Quang!”
Tiếng quát của Bạch Nhãn vừa vang lên, đôi mắt màu đen của hắn bổng nhiên từ từ chuyển thành màu trắng, rồi sau đó tựa như hai cái đèn pha cao áp mà lóe sáng chói mắt, thứ ánh sáng này còn kinh khủng hơn ánh sáng của vầng mặt trời ban trưa.
Bổng nhiên bị ánh sáng cường độ cao chiếu thẳng vào mắt, Đăng Dương đau đớn khẽ rên một tiếng, nhất thời liền rơi vào trạng thái mù lòa tạm thời, mà một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích cũng vì thế mà chém loạn qua một bên, phá nát một cái tủ gỗ thành trăm mảnh, hoàn toàn không gây được một chút ảnh hưởng gì đến Bạch Nhãn.
Mà Bạch Nhãn cũng trong lúc này, lập tức chớp lấy thời cơ, từ dưới đống đổ nát bật người lao lên, cánh tay lành lặng còn lại bùng nổ hào quang vàng đậm, thúc mạnh vào bụng Đăng Dương.
Bành!
Ọc! A! Trúng phải trọng quyền của Bạch Nhãn, Đăng Dương liền phun máu bay ngược ra đằng sau tông ngã vài ba cái tủ gỗ, mà Bạch Tuyết Kiếm cũng vì thế rớt khỏi tay hắn, văng xa xa xuống đất.
Thần trí mơ hồ, lại ho khan ra một ngụm máu bầm, Đăng Dương cố gắng trở mình bò dậy khỏi đống đổ nát, đôi mắt vẫn còn vô cùng mờ ảo, lí nhí nhìn thân ảnh mơ hồ của Bạch Nhãn đang lao đến truy kích.
‘Không ngờ thằng khốn này vẫn có độc chiêu như vậy, lần này thảm rồi!’ Đăng Dương cười khổ trong lòng.
Ăn phải một đấm cực mạnh của Bạch Nhãn, Đăng Dương tuy là thụ thương rất nặng nhưng thật ra đối với hắn lại chưa đến nổi nguy hiểm đến tính mạng, càng không sợ bởi vì thế mà đánh không lại, chỉ cần hắn bỏ ra chút điểm tích lũy mua một Bình Sinh Lực Nhỏ hoặc Trung là có thể nháy mắt khôi phục hoàn toàn.
Thế nhưng ngoặc một nổi, vấn đề nghiêm trọng nhất của Đăng Dương lúc này không phải là nội thương mà chính là đôi mắt. Mặc dù hiện tại, đôi mắt đã được hắn dùng đấu khí xoa dịu cơn đau nhức nhối nhưng thị lực vẫn không cách nào khôi phục lại hoàn toàn, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn được mờ mờ ảo ảo mà thôi.
Mà với thị lực yếu kém như này cộng với Bạch Nhãn đang điên cuồng xông đến, hắn chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Hết cách, Đăng Dương chỉ có thể liều mạng hét lớn “Huynh đệ, xin dừng tay, đợi… đợi một lát!”
Bạch Nhãn trông thấy Đăng Dương tuyệt vọng la lớn liền cười khẩy trong lòng, tốc độ không chỉ không giảm mà bất giác còn tăng mạnh, chớp mắt đã xuất hiện trước người Đăng Dương, quyền ảnh tỏa ra ánh sáng vàng sậm không chút lưu tình nhắm đầu Đăng Dương mà giáng xuống.
Mấy cái thể loại nhát gan sợ chết như thế này, Bạch Nhãn đã nhìn thấy nhiều rồi, chỉ cần là một người có đầu óc bình thường, chắc chắn sẽ bỏ ngoài tai những câu cầu xin vô nghĩa như thế này.
Cảm nhận quyền phong ập thẳng vào mặt, Đăng Dương rét lạnh trong lòng mà tuyệt vọng hét lớn “Đừng giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết nơi cất giấu Địa Nguyên Binh!”
Tiếng hét vừa vang lên, quyền ảnh của Bạch Nhãn ngay lập tức khựng lại khi chỉ cách vần trán Đăng Dương chưa tới 3 cm, chỉ cần chậm một nhịp nữa thôi, hắn chắc chắn đã chết rồi.
“Địa Nguyên Binh? Ngươi biết nơi cất giấu?” Bạch Nhãn vội hỏi, tâm tình có chút kích động.
Những người sắp chết thường nói câu thật lòng, và tất nhiên sẽ làm mọi cách có thể để giữ lấy tính mạng của mình, Bạch Nhãn hiểu điều này. Cộng với vẻ mặt kinh hãi cũng như sự hoảng sợ tột độ của Đăng Dương, Bạch Nhãn cũng không nghĩ là Đăng Dương chỉ tùy ý bịa chuyện mà chính là dùng bí mật lớn nhất của bản thân để đổi lấy một cơ hội sống.
Tuy không cách nào nhìn rõ thần thái Bạch Nhãn có tin lời hắn nói hay là không, nhưng chỉ từ âm điệu vội vàng của Bạch Nhãn, Đăng Dương cũng có thể hình dung ra được bộ dáng kích động của hắn lúc này.
‘Xem ra, mình lại vừa nhặt về một cái mạng rồi’ Đăng Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng, điên cuồng gật đầu liên tục, vô cùng chắc chắn nói “Đúng thế, ta thật sự biết một nơi cất giấu Địa Nguyên Binh, hơn nữa không phải một thanh mà là rất nhiều thanh. Chỉ cần ngươi tha mạng, ta có thể đem vị trí này nói cho ngươi biết. Thậm chí nếu muốn, ta cũng có thể trực tiếp dẫn ngươi đi cho chắc ăn.”
Bạch Nhãn nghe vậy, toàn thân thoán run lên vì sung sướng. Không phải một thanh mà rất nhiều thanh Địa Nguyên Binh, giá trị của nó phải lớn đến mức nào chứ? Với số tài bảo khổng lồ này, đến cả Võ Tướng còn bị dọa sợ chứ đừng nói chi đến một Võ Giả cao cấp như Bạch Nhãn.
Bất quá sau khi run rẫy một hồi, thần trí Bạch Nhãn mới dần dần thanh tĩnh trở lại, hắn dùng chân ra lực giẫm mạnh xuống lồng ngực Đăng Dương làm Đăng Dương ho lên sặc sụa, đôi mắt hiếp lại thành một đường chỉ nhỏ, tràng ngập khí tức nguy hiểm mà gằn giọng
“Tại sao ta phải tin ngươi? Địa Nguyên Binh cũng không phải là củ cải ngoài chợ, đơn giản quơ tay một cái là có cả đống. Nói mau, ngươi đây là đang bày trò lừa gạt ta?”
Đăng Dương cố gắng kìm nén đau nhức ngay ngực, bộ dạng càng thêm hoảng loạn tựa như vô cùng sợ chết, hắn cắn răng thề thốt mà nói
“Tất nhiên không phải rồi, mạng của ta chính là đang trong tay ngươi, ta có điên mới lấy chuyện này ra đùa giỡn. Huynh đệ, không… vị đại ca này, không… đại lão gia, ngài làm ơn tin ta đi mà, ta có thể thề với trời, cái bảo tàn Địa Nguyên Binh đó là có thật trăm phầm trăm, nếu ta nói dối nữa lời liền bị ngũ lôi oanh tạc, chết không toàn thây, như vậy có được hay chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT