Trong khi Lôi gia còn đang mở hội nghị, đau đầu tìm phương án giải quyết tên sát thủ Đăng Dương, thì tại một quán trà nhỏ ở phía đông trấn Lạc Ngôn, hắn đang hội hợp cùng bốn người còn lại của tiểu đội Phong Long, lên kế hoạch cho chuyến đi săn kết tiếp.

Đúng vậy, điều đó cũng có nghĩa là, cho dù Lôi gia có thương thảo và ra kế hoạch hoàn mĩ như thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều hoàn toàn trở nên vô nghĩa, bởi vì Đăng Dương, tên sát thủ gây ra hàng loại cái chết của Lôi gia sẽ rời khỏi trấn Lạc Ngôn ngay trong hôm nay.

Qúa trình trả thù Lôi gia của Đăng Dương cũng sẽ vì thế mà tạm thời dừng lại một thời gian ngắn. Trong khoản thời gian này, hắn sẽ tập trung thăng cấp cho bản thân, suy cho cùng, sức mạnh tự thân vẫn là chỗ dựa tốt nhất.

Sau năm ngày thời gian, bốn người La Quốc Hùng cũng không có thay đổi gì quá lớn, chỉ có duy nhất Cẩm Tú là đã thay một bộ cung tên mới với uy lực mạnh mẽ hơn.

Với cương vị là đội trưởng, sau một hồi tán dóc trên trời dưới đất, La Quốc Hùng đi vào vấn đề chính mà trầm giọng nói

“Chuyện trò thế đủ rồi đấy, này Cẩm Tú, đừng có quyến rũ A Dương nữa, chúng ta bàn công việc thôi”

Tiểu đội Phong Long, tuy rằng mỗi người mỗi tánh và rất hay đùa dai nhưng một khi đã bàn đến công việc thì tất cả đều vô cùng nghiêm túc. Bời vì chuyện này có thể quyết định sự sống chết của họ trong nay mai.

Thấy mọi người đều đã chú tâm, La Quốc Hùng mới lấy ra một tấm cổ đồ bằng da thú để lên mặt bàn, nghiêm nghị nói

“Lần này, chúng ta sẽ không săn quái thú ở hồ Thiên Ba nữa, đồng thời cũng sẽ không nhận bất kỳ nhiệm vụ nào của Võ Thần Điện, mục tiêu duy nhất của chúng ta chính là chấm đỏ này”

Vừa nói, La Quốc Hùng vừa chỉ nhón trỏ vào một điểm được đánh dấu đỏ trên tấm cổ đồ.

Mọi người lập tức đưa mắt nhìn theo, tập trung vào những đường vẽ mờ nhạt trên tấm cổ đồ có chút rách nát.



Dường như nhận ra điều gì đó đặc biệt, Trọng Dũng bất ngờ hét to “A, dãy núi này ta biết, là …”

Trọng Dũng vừa há miệng, La Quốc Hùng đã tá hỏa dùng bàn tay to lớn bịt chặt miệng hắn lại, đổ mồ hôi hột quát khẽ “Ngươi khùng hả, be bé cái mồm lại coi”

Kéo bàn tay to lớn của La Quốc Hùng ra khỏi mồm, Trọng Dũng hơi xấu hổ cười cười “Xin lỗi, xin lỗi, là ta thất thố. Nhưng mà Hùng ca, vị trí này không phải là…”

La Quốc Hùng khẽ gật đầu, dùng âm thanh chỉ đủ năm người nghe, nói “Chính là dãy Bạch Long Vĩ, cách hồ Thiên Ba hơn 10km về hướng bắc. Mục tiêu chuyến đi của chúng ta lần này chính là nơi đây.”

Đăng Dương chớp chớp mai mắt, nhìn tấm cổ đồ bị tàn phá rồi lại nhìn bộ dáng sợ trước sợ sau của La Quốc Hùng, đã có thể đoán được một ai ẩn tình bên trong, hắn hỏi nhỏ

“Hùng ca, tấm cổ đồ này, lẽ nào chính là loại bản đồ kho báu mà người ta thường nói sao?”

La Quốc Hùng nghe Đăng Dương nói thế liền cười hắc hắc đáp “Đúng thế, nhưng cũng hoàn toàn không phải chỉ là kho báu, có thể là mộ địa của cường giả hoặc là tàn tích của những triều đại, tông môn hoặc thế lực cổ xưa”

Triệu Dũng ngồi bên cạnh cũng khẽ bồi thêm một câu “Tuy nhiên dù cho là thứ gì đi chăng nữa thì tóm lại, những đồ vật cất giấu trong đó đều vô cùng quý giá”

Cẩm Tú cười khẽ “Và tất nhiên đi vào bên trong cũng cực kỳ nguy hiểm, sơ sẫy một chút là mất mạng như chơi”

Trọng Tuấn liên tục gật đầu “Cẩm Tú tỷ nói đúng đấy, những thành viên trước đây của tiểu đội chúng ta đa phần đều bỏ mạng tại mấy cái tàn tích, di tích này đấy”

Tuy bản thân chưa từng đi vào di tích thật sự một lần nào, nhưng nghe Cẩm Tú và Trọng Tuấn nói xong, Đăng Dương cũng đã phần nào cảm nhận được sự hung hiểm bên trong đó. Có điều so với sự hung hiểm này, hắn lại càng hứng thú hơn với những loại bảo vật cất giấu bên trong tàn tích này.

Chỉ thoáng nghĩ đến việc tìm được một, hai cái bảo vật nào đó rồi đem bán vào cửa hàng hệ thống để đổi lấy một đống điểm tích lũy là Đăng Dương đủ cảm thấy vui sướng đến run người rồi.

Bất quá bộ dạng run rẫy vui sướng của hắn khi lọt vào mắt La Quốc Hùng lại không khác nào sợ hãi.

La Quốc Hùng trừng mắt liếc Cẩm Tú và Trọng Tuấn một cái bực bội, nói “A Dương còn ít kinh nghiệm, các ngươi đừng có mà đem mấy chuyện đó ra dọa hắn”

Nói rồi La Quốc Hùng khẽ vỗ vai Đăng Dương cười nói “A Dương, không cần lo lắng quá nhiều trong lòng, tàn tích tuy rằng đúng là rất nguy hiểm nhưng ngươi cứ yên tâm, đến lúc đó chỉ cần tuyệt đối làm theo những gì ta hướng dẫn, chắc hắn sẽ không sao. Huống chi tiểu đội Phong Long chúng ta cũng không phải là tiểu đội liều mạng, cùng lắm ăn không được thì nhả ra thôi”

Nghe từng lời an ủi của La Quốc Hùng cùng sự chân thành hiện rõ trong ánh mắt hắn, Đăng Dương thoán cảm nhận được chút ấm áp khi xưa.

Nhún nhẹ vai tỏ vẻ không sao, hắn cười nói “Không việc gì, có lời bảo đảm của Hùng ca là được, trăm sự nhờ đội trưởng!”

Cảm thấy Đăng Dương khôi phục lại bình thường, La Quốc Hùng liền vui vẻ nói “Ha ha, tin tưởng vào ta là không sai đâu, được rồi, bây giờ chúng ta bàn đến công việc nào. Để ta giải thích đơn giản một chút cho mọi người dễ hiểu”

“Tấm cổ đồ này là ta vô tình chôm được của một tên võ giả say mèm ở thanh lâu Thiên Đường vào hai ngày trước. Đồng thời ta cũng đã cẩn thận cắt một mảnh nhỏ bản đồ đem đi giám định rồi, là đồ thật trăm phầm trăm, niên đại hít nhất nằm khoản 600 năm tuổi. Điều này cũng chứng tỏ tấm bản đồ này hoàn toàn không phải là đồ giả. Tuy nhiên cũng bởi vì thời gian quá dài, nét mực trên tâm bản đồ này cũng đã mờ đi rất nhiều, ngoại trừ vị trí cửa vào di tích ra thì không còn thông tin gì quá giá trị!”

“ Còn một điều nữa, ta không biết tên võ giả say mèm kia có lưu lại tấm bản sao nào của cổ đồ hay không. Nếu như có thì hành trình lần này của chúng ta, ngoài trừ đối mặt với hung hiểm của di tích thì còn phải cạnh tranh với một tiểu đội võ giả khác nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play