Ngạo Trung Vân tròn xoe ánh mắt khi quan sát sự việc ly kỳ đang diễn ra ở bậc thang thứ ba mươi, võ đài đỉnh cao của Tam Thiên Kim Tự Tháp
“Hồ đường chủ, đệ tử của ngài quả thật là có cá tính nha” U Mị Mị đảo mắt nhìn qua Hồ Tử Lục đang phi thường nhàn nhã uống trà bên cạnh
Hồ Tử Lục nghe vậy thì phì cười “Đệ tử của bổn đường chủ, khi nào lại không cá tính chứ?”
Nguyệt Vẫn, một vị đường chủ luôn luôn cao quý, đoan trang, khi nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi tặc lưỡi, cười nói
“Không những lực chiến lợi hại mà đến cả da mặt cũng dày và lá gan cũng lớn đến bất thường, thế nhưng lại dám trắng trợ tỏ tình ngay trong thời gian Ngoại Môn Đại Chiến vẫn đang diễn ra, hơn nữa còn xem hạng một như là một món quà để dâng tặng người yêu, thực sự là lợi hại nha”
Mỹ nữ trưởng lão tủm tỉm cười “Tiểu tử này, vậy mà lại trâu hơn cả Vô Song. Nếu ta nhớ không lầm thì thời gian mà Vô Song dùng để theo đuổi Diệp Khắc Linh cũng đã tính bằng năm rồi, cũng đã tìm đủ mọi cách trên trời dưới biên để lấy lòng Diệp Khắc Linh, tuy nhiên, chẳng có bất kỳ cách nào trong đó có thể sánh ngang với cái này cả. Dùng hẳn ngôi vị hạng nhất Ngoại Môn Đại Chiến để tỏ tình, đúng là phương pháp tán gái có một không hai trong lịch sử a, khanh khách”
“Cái này thì khác gì Quân Vương đem ngai vàng của mình tặng cho mỹ nhân, đúng là hồ đồ, quá sức hồ đồ! Mạnh nhưng mà ngu, trước sau gì cũng chết sớm” Vương trưởng lão hừ lạnh nói, sự tán thưởng dành cho Đăng Dương trước kia, giờ đây đã hoàn toàn chuyển thành tức giận và tiếc hận.
“Vương trưởng lão, ta thấy hay là ông đừng là trưởng lão nữa, cạo đầu đi tu là vừa rồi đấy, đầu sao mà cứ như khúc gỗ vậy chời!” Mỹ nữ trưởng lão cất lời châm chọc, xong lại làm bộ thở dài ngao ngán
“Nếu ta mà thành thầy chùa thì bà chính là ni cô” Vương trưởng lão hung hăng cười lạnh
“Ông…?” Mỹ nữ trưởng lão tức giận đến đỏ bừng cả mặt
……………….
Cùng lúc đó, tại mặt trận phía Nam.
Băng Cơ nhìn lên đỉnh tháp với ánh mắt không thể nào phức tạm hơn, ngậm ngùi thở dài
“Ài, thật sự là sai lầm a”
Đứng bên cạnh, Ngọc Diệp cắn môi, nói “Cái tên khốn khiếp đó, vậy mà trắng trợn chiếm luôn bảy hạng đầu, hơn nữa còn dùng chính hạng nhất mà người người ao ước để làm quà tặng ném đi”
“Tức giận làm cái gì, thế giới này từ xưa đến nay, vốn dĩ đã vậy rồi, thực lực vi tôn, đơn giản là hắn mạnh thì hắn có quyền, thế thôi!”
“Nhưng còn năm mươi huynh đệ đã bị loại bỏ một cách vô ích của chúng ta thì sao?” Ngọc Diệp không cam lòng
Băng Cơ chậc môi “Thì thôi chứ sao, không lẽ muội muốn năm mươi huynh đệ còn lại của chúng ta chịu chung số phận với đám người Chu Tước Thập Kiệt kia à?”
“Được rồi, Ngọc Diệp, muội bình tĩnh đi, đừng làm rộn nữa, tốt nhất là đừng có gây ra thêm bất cứ chuyện gì, làm ảnh hưởng đến cuộc tỏ tình của hắn ta, nếu không thì không chỉ chúng ta thôi đâu, mà toàn bộ đệ tử trên chiến đường, đều sẽ rất rất thảm đấy”
“Tính toán thời gian, Ngoại Môn Đại Chiến vẫn còn hơn một tiếng nữa cơ, trước cứ nhịn đã, đợi đến cuối rồi tránh thủ xông lên, giành lấy hạng tám là được”
Băng cơ lựa chọn án binh bất động, toàn trường cũng thế, thậm chí đến hít thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể trơ mắt chó nhìn lên đỉnh tháp, trong khi nét mặt thì biến hóa muôn trùng sắc thái khác nhau, nào là ganh tị, ghen ghét, hâm mộ, kính trọng, ngưỡng vọng, yêu thích, hồi hộp,.v.v…
Nhưng dù là biểu cảm nào đi chăng nữa thì trong thâm tâm của tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ, đó là ‘Không được chọc tức hắn ta!’
……….
Trở lại đỉnh tháp, nơi những cơn gió hoang mạc nóng bỏng đang ào ạt thổi, cuộn xoăn từng lọn tóc đen nhánh của Diệp Khắc Linh
Nàng nhìn Đăng Dương đang chân thành cuối người, sau đó lại nhìn võ đài cháy đến xám đen, không cần nghĩ ngợi gì nhiều liền trực tiếp cự tuyệt
“Không!”
“Hửm?” Năm người phía dưới nghệch mặt ra
“HẢAAAAAAAA?” Toàn trường bụm miệng ồ lên, nhưng không một ai dám phát ra tiếng động quá lớn
“Vậy… vậy là từ chối rồi?”
“Lạnh lùng như thế?”
“Quao, đúng là không hổ danh Phong Thần Mùa Đông, lúc nào cũng lạnh lẽo thấu xương”
“Ha ha, đáng đời nhà ngươi, tưởng cua Nữ Thần của chúng ta là dễ à, há há…”
“Nhưng mà dù gì thì cũng là hạng một nga, điểm cống hiến thì không nói nhưng còn Thiên Nguyên Binh thì sao?”
“Làm như ai cũng tham tiền như ngươi không bằng”
“Hài, Diệp Khắc Linh ngốc quá, nếu là ta thì ta đã đồng ý rồi, có cường giả mạnh mẽ như vậy, tự nguyên giang tay che chờ mà lại không thèm, đúng ngốc”
“Ngươi mới ngốc đó, người ta cũng đâu có yếu như ngươi, cần gì phải che chở chứ?”
“Này, bớt bớt lại giùm đi nha, đây là Diệp Khắc Linh lạnh lùng băng giá chứ có phải là Lý Xuân Xuân bánh bèo vô dụng đâu mà che với chả chở, tầm thường!”
Trái với sự rung động của tất cả mọi người, Đăng Dương dường như đã tiên liệu trước là Diệp Khắc Linh sẽ từ chối như vậy, cho nên sắc mặt cũng không có biến hóa gì quá lớn như tê tâm liệt phế hay trắng bệch lặng người, mà chỉ đơn giản là thần thái hiện lên một chút thất vọng nho nhỏ
Nhưng rồi, chút thất vọng đó cũng đã bị Đăng Dương lập tức đánh tan, vẻ mặt vẫn tươi tắn, nụ cười vẫn chân thành, hắn chậm rãi đứng thẳng người dậy, mắt đối mắt với nàng, tựa như cố gắng nhìn sâu vào trong tâm hồn cô độc đó, từ tính nói
“Được thôi, nàng không cần cũng không sao, thế nhưng món quà mà Đăng Dương ta đã tặng đi thì sẽ không bao giờ nhận lại”
“Nếu nàng đã muốn đứng hạng hai đến thế, vậy thì cứ đứng đi, ta xuống hạng ba là được”
Nói rồi, còn không đợi cho Diệp Khắc Linh phản ứng, trước cái nhìn sững sốt của toàn trường, Đăng Dương liền chạy xuống giành vị trí xếp hạng của Diệt Thiên Hồng
“Tam sư huynh, xin lỗi, nhưng ta muốn đứng gần Khắc Linh!”
Diệt Thiên Hồng thấy vậy, chỉ đành lắc đầu thở dài, lấn qua hạng tư của Diệt Vân Hà “Giờ hạng tư là của ta”
Diệt Vân Hà đánh không lại Diệt Thiên Hồng, thế nên chỉ có thể đi chèn ép Vũ Văn Lập “Ngũ sư đệ…”
“Được rồi, được rồi, hạng năm là của huynh” Vũ Văn Lập chán nản quay ra nhìn hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư “Các ngươi…”
Hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư mặt đen như than, nhưng rồi vẫn vô cùng biết điều nhường lại vị trí của mình cho Vũ Văn Lập rồi tránh sang một bên, lần lượt chiếm lấy hai hạng bảy, tám còn lại.
Tại tuốt phía dưới, sắc mặt Băng Cơ lại càng đen hơn, hạng tám mà hắn nhắm đến, không ngờ nhoáng một cái đã mất luôn rồi, trời ạ!
Tuy nhiên, nếu nói về độ sốc thì chính các vị Đường Chủ, Trưởng Lão, Chấp Sự, nói chung là cao tầng Tam Sơn Môn mới là những người sốc nhất
“Còn bà nó, thế nhưng dám ném luôn vị trí hạng nhất vào sọt rác, thằng nhóc đó xem chúng ta là người mù à?” Ngạo Trung Vân lúc này không phải là tròn xoe nữa mà là muốn rớt luôn hai mắt ra ngoài
“Hài, đám đệ tử nói quả thực không sai, sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến lần này, đúng là đã bị Đăng Dương một tay phá nát bét rồi” U Mị Mị nửa thì buồn cười, nửa thì chua chát, thất vọng thở dài
Nguyệt Vẫn thì hoàn toàn trái ngược, lại được một phen cười hăng hái như được mùa, nước mắt tràn khóe mi, bất chấp hình tượng mà ôm bụng ngặt nghẻo không thôi
“OK… OK… bổn Đường chủ thật sự là bái phục ngươi sát đất rồi đó, Đăng Dương. Loại Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu biến thái như ngươi, Tam Sơn Môn chúng ta, tồn tại suốt năm trăm năm lịch sử cũng không có nổi một người thứ hai a, quả thực là cực phẩm, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Mỹ nữ trưởng lão thì càng phô trương hơn, hưng phấn đến mức bốc khói da đầu, thế nhưng chỉ phun ra đúng một chữ “TRÂU!!!” (BÒ ^.^)
Vương trưởng lão mới lúc trước còn vỗ tay khen hay, thì giờ đây đã chết đứng như trời trồng, hoàn toàn một bộ dạng cạn khô lời với hành động kinh người của Đằng Dương.
Cái này không còn là Quân Vương đem ngai vàng tặng cho mỹ nhân nữa, mà là vứt mẹ cái ngai vàng để quỳ gối dưới chân mỹ nhân.
Cực phẩm trong cực phẩm là đây chứ đâu!
‘Người ta nói điên vì tình, có phải là như này không nhỉ? Hài~, đứa trẻ đáng thương, biển khổ vô biên, quay đầu chính là cực thẳm, lọt vào lưới tình, xem như là tàn đời rồi con ạ!’
…………
“Đăng Dương… ngươi?” Diệp Khắc Linh trợn trừng hai mắt khó tin, nét lạnh lùng trong nháy mắt, bay đâu mất sạch
Đứng tại vị trí hạng ba, Đăng Dương nhùn vai cười cười ‘nàng chơi chiêu với ta à, ta cũng biết chơi chiêu vậy, để xem thử chiêu của ai lợi hại hơn ai, hắc hắc’
Diệp Khắc Linh quật cường, đến cùng vẫn không chịu chấp nhận.
Đăng Dương thì chơi nhây, nàng không lấy thì ta cũng chẳng thèm.
Đám người còn lại, dù muốn lắm, thực sự là thèm nhỏ dãi ra luôn ý chứ, thế nhưng vì vẫn còn thiết tha mạng sống cho nên đành thôi.
Thế là vị trí hạng một, ngôi vị mà ai ai cũng muốn, người người ước mong, cứ thế mà bị bỏ trống từ đây cho đến hết thời gian sự kiện.
Cuối cùng, lần đầu tiên trong lịch sử hàng trăm năm của Tam Sơn Môn, sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến đã kết thúc một cách ‘thành công mĩ mãn ngoài mong đợi’ với không một nhà vô địch lên ngôi.
Và chiến trường thì bị ngự trị bởi một con quái vật duy nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT