Dáng người cao ngất, ánh mắt khiêu khích, nụ cười tà mị, Đăng Dương đơn giản chỉ là quay người, thế nhưng không hiểu vì sao, hành động này khi rơi vào mắt Lý Xuân Xuân lại tựa như quân vương rời khỏi ngai vàng, bá khí song hành cùng nguy hiểm, trong một tích tắt ngắn ngủi thoáng qua, khiến cho nàng vừa kinh lại vừa sợ, cảm giác giống như… giống như là đang đối mặt với các vị đường chủ uy thế vố song của Tam Sơn Môn vậy.

Tinh thần bị chấn nhiếp, cơ thể Lý Xuân Xuân cũng ngay tấp lự phản ứng theo bản năng sinh tồn, không tự chủ tránh xa nguồn cơn nguy hiểm trước mặt mà vô thức lùi về sau một bước, phản xạ nhanh đến nổi đến chính bản thân nàng cũng không nhận ra.

‘Khoang đã… chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Cái cảm giác khó hiểu vừa rồi là gì… tại sao mình lại sợ, tại sao phải thối lui trước hắn chứ?’ 

‘Lý Xuân Xuân, mày bị làm sao vậy, mày điên rồi à? Lùi bước trước một tên chuyên bám váy đàn bà ư? Chỉ vì một câu nói của hắn? Ha ha… nực cười’

‘Khốn khiếp, trời còn chưa tối mà đã mơ sảng rồi!’

Tự dặn lòng mình rồi khôi phục tinh thần trong chớp mắt, Lý Xuân Xuân tức khắc lấy lại tự tin, biến lùi thành tiến mà trở lại vị trí ban đầu, mày liễu xếch lên, băng băng nhìn thẳng vào Đăng Dương với ánh mắt sắc lạnh, gương mặt mỹ nhân sắc nước hương trời hiện rõ sự kiêu ngạo, khinh thường và miệt thị, khoanh tay trước ngực mà cao cao tại thượng nói

“Xấc… tiểu tử Hắc Cẩu Đường, mất tích hai tháng trời, tật xấu không những không chịu bỏ mà miệng lưỡi lại ngày càng lợi hại, không… no no no… phải gọi là xuất khẩu cuồng ngôn mới đúng, đồ cái thứ xấc xược”

Nhìn Lý Xuân Xuân kênh kiệu với bộ võ phục bó sát màu mận đỏ cùng thần thái đầy quyến rũ trước mắt, Đăng Dương không thể không dành tặng cho nàng ta hai chữ ‘Mỹ Nhân’. 

Quả thật, nếu không xét đến bất kỳ yếu tố nào khác mà chỉ so sánh về sắc đẹp, giá trị nhan sắc của Lý Xuân Xuân đùng là một chút cũng không hề thua kém Diệp Khắc Linh băng sơn giá lạnh, Nguyệt Yên Lan anh khí bất phàm hay Thủy Linh Lung nhu tình như nước.

Bất quá, khen trong lòng là một chuyện, biểu hiện ra ngoài như thế nào lại là một chuyện hoàn toàn khác, chẳng có bất kỳ lý do nào để hắn khen ngợi một kẻ đang cố tình kiếm chuyện với mình cả.

Dùng khinh thường để đáp trả kinh thường, Đăng Dương tiếp tục giữ nụ cười tà mị đầy châm biếm trên môi, nhàn nhạt nói

“Thì đã sao? Dù gì thì ta cũng có tiền vốn để mà ngông cuồng, không như ai đó, mở miệng ra thì toàn là phân với rác, lúc nào cũng đề cao bản thân, hạ thấp người khác nhưng kết quả thu được rốt cuộc lại là ăn tát ngậm mồm, rước nhục vào thân, hắc hắc”

Bị Đăng Dương, kẻ mà bản thân kinh thường nhất gợi lại mỗi nhục ‘năm xưa’, Lý Xuân Xuân liền không nhịn được mà nghiến răng ken két, tức anh ách trong lòng. Một trận đại bại thê thảm trước đại môn hôm ấy, nàng chắc chắn sẽ trả lại không thiếu một đồng, mà viên gạch đặt nền móng đầu tiên trong công cuộc báo thù này… chính là tên tiểu tử không biết trời cao đất dày ngay trước mặt.

Từ từ thu liễm hai ngọn lửa thù hận đang rực cháy trong đôi mắt, đồng thời kiềm nén ham muốn lao lên xé xác Đăng Dương ra làm tám mảnh tại đương trường, Lý Xuân Xuân một lần nữa lấy lại thần thái quyết rũ, buông lời khích bác chua ngoa với vẻ mặt ngạo kiều, bộ dạng vừa xinh đẹp lại vừa đáng ghét.

“Ôi trời, tiền vốn luôn cơ đấy, khanh khách… tiền vốn nào cơ? Hửm? Nói ra cho bổn tiểu thư nghe thử xem nào, một tên Võ Sư sơ cấp hèn mọn như ngươi thì có thứ tiền vốn chó má gì mà dám lớn giọng uy hiếp ta?”

“Chẳng lẽ chỉ dựa vào một quyền ăn may đã từng đánh lui ta khi trước hay sao? HẢ???”

Vời từ ‘HẢ’ được gằn giọng và nhấn mạnh ở cuối câu, thần thái Lý Xuân Xuân đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẻo như tiết trời mùa đông, đi cùng với đó, một cỗ hơi thở phi thường mạnh mẽ cũng bắt đầu toả ra từ người nàng, khí tức hùng hồn của một Võ Sư trung cấp, không chút kiêng nể trúc thẳng áp lực cực đại xuống người Đăng Dương.

Nàng ta đây chính là muốn dùng uy thế tu vi tuyệt đối để nghiền nát cả tinh thần lẫn sự tự tin của Đăng Dương, thông qua đó đánh ta ý chí chiến đấu của hắn trong một nốt nhạc, một sự sĩ nhục tôn nghiêm triệt để đến không thể nào triệt để hơn.

Tuy nhiên, ở phía đối diện, bất ngờ hứng chịu khí thế bạo ngược như kình phong loạn vũ của Lý Xuân Xuân, Đăng Dương ấy vậy mà đến cả một cái nhíu mày cũng không có, mặc cho tà áo phần phật tung tay, cơ thể hắn vẫn trước sau như một, sừng sững vững chãi tựa thái sơn.

‘Chỉ một chút xíu uy áp yếu đến thảm thương được tạo ra từ Võ Sư trung cấp mà muốn khuất phục ta? Lý Xuân Xuân… nàng thật là ngây thơ. Hắc!’

Lần này trở về Tam Sơn Môn, có hai việc quan trọng mà hắn muốn làm và một trong số đó chính là xây dựng danh tiếng. Thiết nghĩ, màn kịch đặc sắc này sẽ chính thức khai màn trong cuộc chiến tranh Bá Chủ Đông Hoang sắp sửa diễn ra, thế nhưng hiện nay, con mồi thơm ngon lại tự nguyên dâng đến tận miệng rồi, nếu như không ăn thì thật đáng tiếc.

‘Thôi thì đẩy nhanh tiến độ một chút cũng được, nói gì thì nói, giẫm trên một trong ngũ đại danh hoa của Tam Sơn Môn mà tiến lên, nghe ra cũng oai phong đấy chứ, ha ha ha’

Nghĩ trong lòng như vậy, Đăng Dương liền lười biếng lắc nhẹ cổ, khiến cho các khớp xương kêu lên răn rắc 

‘Đã đến lúc, trò chơi giết kiến bắt đầu’

Thế nhưng đúng vào thời điểm Đăng Dương chuẩn bị hành động thì đột nhiên, một tiếng gọi bằng giọng nữ trong suốt, mềm mại và đặc biệt là vô cùng dễ nghe bổng vang lên trong đầu của hắn, đem toàn bộ ý định chơi đùa kia đều đánh tan không còn một mống, thu hút sự chú ý tuyệt đối đến từ Đăng Dương.

‘Dương ca’

Nhận ra giọng nói quen thuộc lâu rồi không nghe, Đăng Dương liền dứt khoát đình chỉ kế hoạch ra tay dạy dỗ Lý Xuân Xuân, có chút vui mừng mà hỏi vội trong lòng

‘Cổ Nguyệt? Em dậy rồi à, bữa giờ ngủ đã không, thương thế trên người khôi phục thế nào rồi?’

Trong Linh Giới, Cổ Nguyệt với hình dáng là một bé gái siêu cấp đáng yêu hiện đang chống cằm ngồi bệch bên một tảng thịt cuộn tròn to đùng màu đen, nhoẻn miệng cười đáp

‘Đã ngủ gì đâu, so với giấc mộng ngàn thu kéo dài hơn 5000 năm kia, một tuần này đối với em, nhiều lắm cũng chỉ tính là chợp mắt mà thôi, đừng nói chi là khôi phục thương thế’

‘Vậy nên… yên tâm đi Dương ca, em sẽ không chiếm mất công việc thầy thuốc chữa bệnh cả ca đâu, hi hi’

‘Vậy à’ Nghe Cổ Nguyệt đáp lời, Đăng Dương không khỏi sầu muộn trong lòng, xem ra cái nghĩa vụ chữa bệnh này của hắn là không thể thoái thác được rồi, bất quá, so với bấy nhiêu đây sâu muộn, nụ cười tủm tỉm đầy khả ái kia của Cổ Nguyệt lại càng làm cho tinh thần hắn phấn chấn lên gấp mười lần.

Trên thế giới này, thứ có thể giết người không thấy màu, ngoài độc dược và linh hồn lực ra thì chính là sự dễ thương đến tận cùng.

Một lần nữa xin được nhắc lại, đây không phải là do Đăng Dương luyến đồng đâu nhé, tất cả chỉ là vì nhân hình của Cổ Nguyệt quá mức dễ thương mà thôi. Thật sự là so với búp bê sứ xinh đẹp nhất còn xinh đẹp hơn, khả năng diệt sát trong nháy mắt của Cổ Nguyệt còn hung hãn hơn gấp triệu triệu lần.

Lại nữa rồi, lại nữa rồi, nào hãy bình tĩnh lại đi tâm hồn thanh xuân của ta ơiiiiiiiii!

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Ra sức hít thở ba lần, sau đó lại tiếp tục niệm chú ‘bình tĩnh’ ba lần, Đăng Dương mới miễn cưỡng trở lại trạng thái bình thường, ôn nhu cười hỏi

‘Ta chỉ thuận miệng hỏi chơi thế thôi, Cổ Nguyệt, em cứ yên tâm đi, thương thế này của em, Dương ca chắc chắn sẽ giúp em chữa khỏi’ Nói rồi, Đăng Dương khẽ dừng một nhịp rồi lại bồi thêm ba chữ ‘bằng mọi giá!’

‘Em tất nhiên là tin tưởng Dương ca rồi, với lại cũng không nóng vội, như đã nói, 5000 năm em còn đợi được, giờ đợi thêm một chút ít thời gian nữa thì có là gì, hì’ Cổ Nguyệt vô tư vô lự nói 

‘À mà, em gọi ca không phải là để nói về chuyện này’

‘Vậy chuyện gì?’ Đăng Dương tò mò hỏi

‘Là về Tiểu Hắc’ Cổ Nguyệt đáp

‘Tiểu Hắc làm sao? Không phải mấy hôm trước nó còn thuận lợi thăng cấp thành Quái Thú bậc 6 à?’ Đăng Dương hơi chúc ngờ vực ‘Này, đừng nói với ta là tên tiểu tử ngốc đó đã chén sạch đống Tinh Hoa Thạch kia rồi nhé’

‘Chính xác!’ Với không một chút do dự, Cổ Nguyệt gật đầu cái rụp ‘Không sai, Tiểu Hắc đích thị là đã chén sạch cái đống Tinh Hoa Thạch to đùng mà Dương ca đã chuẩn bị cho nó, thứ được dùng làm thức ăn trong ba tháng’

‘Cái gì???’ 

Đăng Dương không tin vào tai mình, giọng nói trong đầu cũng vì thế mà bấc giác kéo cao lên, hỏi lại lần nữa ‘Cổ Nguyệt, em vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa cho ta xem nào’

Cổ Nguyên cũng không vội vàng, đem tay nhỏ vổ vổ tảng thị to đùng màu đen bên cạnh, cười hì hì nói

‘Số Tinh Hoa Thạch, cái đống Tinh Hoa Thạch trị giá đến hàng triệu vina mà ca chuẩn bị đó, Tiểu Hắc đã ăn sạch sành sanh hết rồi’

Nhận được lời xách nhận chân thật còn hơn vàng ròng từ Cổ Nguyệt, Đăng Dương liền cảm thấy như bầu trời nứt ra, sau đó thế giới quan của hắn ầm ầm xụp đổ.

Con bà nó chứ, thức ăn dùng trong ba tháng mà tiểu tử đó lại xơi trọn trong vòng bảy ngày? 

OK, không sao, tiêu tiền cho người của mình, Đăng Dương trước nay chưa từng hối tiếc.

Thế nhưng, quá đáng ở cái chỗ là, tiểu tử Hắc Ngục Xà kia sau khi nuốt trọn cỗ gia tài trị giá hàng triệu vina đó của hắn mà chỉ thăng được vỏn vẹn duy nhất một cái cấp bậc là từ Quái Thú bậc 5 nhảy lên Quái Thú bậc 6.

Hàng triệu vina… chính xác là 4,2 triệu vina của hắn… chỉ đổi được một cái cấp bậc, thậm chí còn không thể hoàn thành quá trình lột xác lần thứ ba, trở thành quái thú bậc 7, tương đương với cảnh giới Võ Tướng sơ cấp của võ giả, đồng thời thức tỉnh kỹ năng tiếp theo?

Dẫu biết, Hắc Ngục Xà là quái thú biến dị trời sinh, tất nhiên là không thể dùng những lý lẽ quái thú bình thường lên người nó được, thế nhưng… thế nhưng có cần phải biến thái đến mức này hay không?

Thực sự chẳng khác nào cái thùng cơm di động, chỉ ăn rồi ỉa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play