Dưới bầu trời đêm le lói ánh trăng, sau khi xác định được kết hoạch, Phạm Liên Hoa và Tôn Trọng Nghĩa liền một trước một sau lên đường, khoảng cách giữa hai bên, luôn luôn bảo trì tại trên dưới một cây số.
Trong tâm trạng có phần lo lắng, hai người điên cuồng chạy nhanh suốt mười mấy phút không hề ngừng nghĩ, mãi cho đến khi chỉ còn cách vị trí của mỏ quặng bỏ hoang phía nam trấn Lạc Ngôn, một bóng người mờ ảo màu đen mới bất ngờ phóng ra, chặn đường Phạm Liên Hoa lại.
“Liên Hoa Tiên Tử, xin dừng bước!”
Bổng nghe được tiếng nói xa lạ, Phạm Liên Hoa liền dừng lại, đôi mắt trong suốt nhanh chóng đáng giá tên hắc y nhân vừa mới xuất hiện
“Ngươi là một trong những kẻ đã bắt cóc Thảo Thảo?” Nàng điềm tĩnh hỏi
“Chính là ta!” Hắc y nhân gật đầu xác nhận
“Ta đã một mình đến đây đúng theo yêu cầu của các ngươi, còn không mau dẫn ta đi gặp Thảo Thảo” Phạm Liên Hoa tiếp tục nói, thanh âm êm tai pha lẫn một chút lạnh lùng.
Hắc y nhân cười lạnh “Liên Hoa Tiên Tử, mỏ quặng đã gần ngay trước mắt, nàng cần gì phải vội chứ, cứ an tâm chờ đợi một lát đi!”
“Chờ đợi cái gì?” Phạm Liên Hoa khó hiểu
“Ha ha!” Hắc Y Nhân chỉ cười lạnh hai tiếng rồi không nói gì nữa.
Thấy Hắc Y Nhân đã không muốn trả lời, Phạm Liên Hoa cũng chẳng buồn hỏi tiếp. Và rồi cứ thế, một bầu không khí quỷ dị bao phủ khắp không gian, Hắc Y Nhân và Phạm Liên Hoa, mỗi người đứng một phía, mắt lớn trừng mắt nhỏ, mãi một lúc lâu cũng chả có động tĩnh gì.
…
Ba phút sau, một cơn gió đêm thổi qua, xốc lên một mảnh lá khô trong rừng, chỉ trong chớp mắt, từ khắp bốn phương tám hướng, sáu Hắc Y Nhân khác đã vù vù kéo đến, tạo thành một vòng tròn, vây kín Phạm Liên Hoa vào bên trong.
Tiếp đó, một tên trong số sáu Hắc Y Nhân mới đến, nói với tên Hắc Y Nhân ban đầu một câu cụt ngủn phi thường khó hiểu “Không có!”
‘Không có? Ý gì đây?’ Phạm Liên Hoa hoàn toàn không quan tâm đên việc bản thân đang bị bao vây bởi bảy tên Hắc Y Nhân, mà chỉ để tâm phân đi tích câu nói không đầu không đuôi kia.
Để rồi rất nhanh, nàng đã hiểu được hàm ý ẩn chứa trong hai chữ ‘không có’ này.
Thì ra, tên Hắc Y Nhân vừa nãy bảo nàng đứng đợi, chính là để cho động bọn của hắn có thời gian rà xoát khắp nơi, kiểm tra thử xem nàng có đúng là đi đến một mình theo như yêu cầu trong mật thư hay không, hay là đang âm thầm dẫn theo cao thủ đến tìm.
Nếu nàng đi một mình, bọn hắn sẽ tụ hợp lại rồi bao vây nàng, bắt nàng mang đến mỏ quặng bỏ hoang.
Còn không, tất cả sẽ lập tức tẩu tán tứ phía, đồng thời phát ám hiệu cho những tên đồng bọn còn lại đang bắt cóc Ôn Bịch Thảo, giết người diệt khẩu.
Từ đó xem ra, bọn bắt cóc này chắc chắn là một đám chuyên nghiệp, được đào tạo vô cùng bài bản, An Lan gia đúng là có khác, ngôi vị bá chủ trấn Lạc Ngôn nào phải hư danh.
Bất quá, nhìn bọn chúng nói hai chữ ‘không có’ kia, hẳn là sau khi dò xét cũng không phát hiện ra bất kỳ người nào theo sau. Tên Tôn Trọng Nghĩa kia, xem vậy mà lợi hại gớm, quả không hổ là người được nàng nhìn trúng, làm việc khiến cho người ta an tâm đến vậy!
Nhận được ám hiệu từ đồng bọn, tên Hắc Y Nhân thủ lĩnh liền gật đầu thỏa mãn, sau đó, hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn đến Phạm Liên Hoa, cười nói
“Tất cả mọi chuyện đều đã ổn thỏa, Liên Hoa Tiên Tử… xin mời!”
Phạm Liên Hoa đã nhận ra sự khi thường từ trong giọng điệu của Hắc Y Nhân nhưng nàng không quan tâm, chỉ nhàn nhàn đáp
“Được, dẫn đường đi”
“Tốt, theo tha!” Tên Hắc Y Nhân thủ lĩnh khẽ quát một tiếng rồi quay đầu chạy đi, tuy nhiên, phương hướng của hắn không phải là đường dẫn đến mỏ quặng bỏ hoang mà là lệch hẳn sang bên phải.
Điều này… tức khắc khiến cho Phạm Liên Hoa có điểm bất ngờ
‘Quả là một đám bắt cóc giảo hoạt, trong thư ghi rõ điểm hẹn là mỏ quặng bỏ hoang, thì ra chỉ là một chiêu đánh lạc hướng sự chú ý, tránh cho những tình huống bất lợi không thể đoán trước phát sinh. Còn địa điểm giam giữ Ôn Bích Thảo chính xác lại là ở một nơi khác, và chỉ khi nào xác định được ta đi một thân một mình thì bọn chúng mới dám dẫn ta tới đó’
‘Tên An Lan Thành Tuấn ảo tưởng sức mạnh kia, xem ra cũng không phải cái dạng xung động ngu ngốc, giận quá mất khôn như mình nghĩ, tâm tư đúng là cẩn thận. Cái danh thiên tài này, dùng trên người hắn thật không sai!’
‘Bất quá, như vậy thì đã sao?’
Cười nhạt một tiếng trong lòng, dưới sự giám sát chặt chẽ của sáu tên Hắc Y Nhân còn lại, Phạm Liên Hoa cũng không có thắc mắc vì sao lại đổi hướng mà chỉ thi triển thân pháp, bám theo tên Hắc Y Nhân thủ lĩnh.
Một nhóm tám người, một trước bảy sau, không ngừng vun vút lao nhanh trong khu rừng rậm rạp, sau khoảng trên dưới nửa tiếng, cả đám liền chạy đến trước một cái sơn động hoang vu, dưới chân núi Sơn Dương nằm ở phía Tây trấn Lạc Ngôn.
Sơn động này cũng không to lắm, bên ngoài có hai tên Hắc Y Nhân làm nhiệm vụ canh gác, bên trong lại có ánh sáng lập lòe chớp động.
“Mọi chuyện suôn sẻ chứ, nàng ta có dẫn theo ai khác không?” Một trong hai tên Hắc Y Nhân gác cổng thấy đám người trở về thì liền vội hỏi
Hắc Y Nhân thủ lĩnh cười kha kha nói “Yên tâm, so với sự tính của công tử thì còn đơn giản hơn rất nhiều, Liên Hoa Tiên Tử của chúng ta, thật sự là một nữ nhân vô cùng biết điều và ngoan ngoãn”
“Đứng nhiều lời, Thảo Thảo đâu?” Phạm Liên Hoa thanh lãnh hỏi
Nghe vậy, tên Hắc Y Nhân thủ lĩnh liền làm động tác mời, cười cười nói “Liên Hoa Tiên Tử không cần nổi giận, Ôn Bích Thảo đang ở ngay bên trong, mời theo ta”
Nói rồi, tên Hắc Y Nhân đi trước dẫn đường, Phạm Liên Hoa không nhanh không chậm nhất chân theo sau, sau lưng nàng là sáu tên Hắc Y Nhân còn lại, tạo thành một tấm lưới bọc hậu, chặt đứt tất cả đường thoát của nàng.
Như đã nói, sơn động này không to, vậy cho nên chưa đến vài bước chân, Phạm Liên Hoa đã đi đến điểm sâu nhất trong sơn động.
Chỉ thấy, ở nơi này, đèn năng lượng thạch được gắn đầy trên tường, biến cả một sơn động tói ôm thành sáng trưng như ban ngày, không một góc khuất.
Tại vị trí chính giữa sơn động đặt một cái ghế lớn, phủ nhung vô cùng mềm mại, ngồi bên trên là một tên bạch y nam tử mang mặt nạ màu trắng che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, có thể làm tan chảy trái tim của bất kỳ cô gái nào.
Sau lưng hắn là hai tên Hắc Y Nhân cao lớn tựa như môn thần giữ cửa, xem ra chính là cận thân hộ vệ nửa bước không rời.
Ngoại trừ hai người này ra, bên trong sơn động cò có khoảng mười một, mười hai tên Hắc Y Nhân nữa, và lúc này đây, toàn bộ mười lăm ánh mắt, có lạnh lùng, có hưng phấn, có trêu chọc, có khinh thường và cả tiếc hận, tất cả đều chiếu thẳng vào Phạm Liên Hoa.
Thế nhưng, nàng lại hoàn toàn không thèm để tâm đến hàng loạt cái nhìn bất thiện ấy, ánh mắt nàng từ đầu chí cuối, chỉ dừng lại ở góc hang, nơi đang có một tiểu thiếu nữ bất tỉnh nhân sự, hai tay hai chân đều bị trói chặt, miệng quấn băng vải, gương mặt bầm tím sưng vù, hiện rõ vô số dấu tay ứ đọng vết máu.
Ôn Bích Thảo không chỉ bị bắt cóc mà còn bị đánh đến không còn hình dạng, thê thảm vô cùng, hình ảnh này, ngay tức khắc đốt lên ngọn lửa tức giận trong lòng Phạm Liên Hoa, chỉ trong một khoản khắc ngắn ngủi, nàng đã đưa ra sự phán xét cuối cùng cho bọn người trước mặt.
Mặc dù vậy, không biết là nàng kiềm nén rất giỏi hay gì, nhưng gương mặt kiêu sa của nàng vẫn vĩnh sinh bất biến, thờ ơ như không hề có gì xảy ra.
“An Lan Thành Tuấn, ngươi có gan bắt cóc người của ta lại không có gan lộ mặt nói chuyện sao?” Phạm Liên Hoa cong môi hỏi
“Ha ha, Liên Hoa Tiên Tử quả nhiên tinh mắt!” An Lan Thành Tuấn vừa cười vừa tháo mặt nạ ra, để lộ dung nhan anh tuấn đường đường, bên má phải, dấu vết sưng vù cũng lúc sang do cái bạt tai của Ôn Bích Thảo cũng chả thấy đâu nữa, chỉ còn lại làn da trắng bóng không tì vết đúng kiểu Bạch Công Tử.
Đặt tấm mặt nạ qua một bên, An Lan Thành Tuấn bắt chéo chân, nhết mép cười nói
“Chỉ là, ta cũng thật không ngờ, tình cảm mà Liên Hoa Tiên Tử dàng cho nô tì của mình lại sâu đậm đến vậy, thế nhưng dám làm theo ước hẹn, một thân một mình tìm đến đây”
“Không phải là ngươi cũng mong như vậy sao?” Phạm Liên Hoa điềm tĩnh đáp
“À… nàng chỉ được cái nói đúng, tuy nhiên, vẫn có một chút gì đó trong lòng của ta mong là nàng không đến, để cho ta có cơ hội xử lý cái con ả thối tha kia” An Lan Thành Tuấn cười như không cười, ánh mắt lóe lên sát khí, liếc nhẹ qua Ôn Bích Thảo đang nằm một đống trong góc động.
Phạm Liên Hoa làm sao lại không biết ý đồ trong lời nói của An Lan Thành Tuấn, thờ ơ hỏi “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Vừa nghe vậy, An Lan Thành Tuấn liền bật cười ha hả, khiến cho đám Hắc Y Nhân vây kín xung quanh cũng cười ha hả theo, thanh âm sặc mùi khinh thường
“Liên Hoa… nàng đang đùa ta đấy à? Uy hiếp? Hưm ha ha ha ha…, đối phó với một Võ Giả cao cấp yếu đuối như nàng thì cần gì phải uy hiếp. Hiện tại, nàng đã lọt vào tay ta rồi, vậy thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời ta”
“Ở ngoài kia, Liên Hoa Tiên Tử có thể phong quang vô hạn, người người cuối đầu, thế nhưng ở đây, ở trong lãnh thổ của ta, thứ lỗi cho ta nói tục một chút, nàng… chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi, không hơn cũng không kém!”
Một tiếng ‘chó’ này, hầu như chứa đựng toàn bộ sự uất nghẹn cũng như thống hận của An Lan Thành Tuấn.
“Chó?” Phạm Liên Hoa cười nhạt “Nói đi, mục đích của ngươi khi dụ ta đến đây là gì? Không lẽ là vẫn còn muốn kết hôn với ta?”
An Lan Thanh Tuấn bún tay cái tách “Chính xác, ta chính là muốn kết hôn với nàng đấy, nói để nàng biết, trên thế gian này, nữ nhân mà An Lan Thành Tuấn ta nhìn trúng, không một ai thoát được”
“Bất quá, bởi vì nỗi nhục mà nàng đã tặng cho ta hồi sáng, sẽ không có bất kỳ lời cầu hôn nào nữa, ngay đêm nay, ngay lúc này, nàng phải phục vụ ta… ở trên giường!”
Nghe đến bốn chữ ‘phục vụ trên giương’, Phạm Liên Hoa mặt không biết sắc, ánh mắt kiều mị khẽ nhìn đến chiếc ghế phủ nhung cực bự kia, nói với giọng cứng rắn
“Bộ ngươi nghĩ, chỉ cần ngủ với ta một đêm thì ta sẽ liền chấp nhận làm vợ của ngươi? Ngươi nghĩ, ta là loại nữ nhân sau khi mất đi trinh tiết thì sẽ chấp nhận trao thân gả phận sao?”
“Cứ nằm đó mà mơ đi, sau đêm hôm nay, Bách Dược Đường chúng ta sẽ ban lệnh phong sát An Lan gia, biến An Lan gia các ngươi thành một Lôi gia, Ngọc gia thứ hai!”
“Do đó, khôn hồn thì hãy mau thả ta và Ôn Bích Thảo ra, buổi sáng nàng tát ngươi một cái, giờ đây ngươi đánh nàng thành đầu heo, xem như là cả vốn lẫn lời đều đã trả đủ, toàn bộ mọi ân oán giữa chúng ta xóa bỏ từ đây. Về sau, Bách Dược Đường cùng An Lan gia, nước sông không phạm nước giếng, hơn nữa, tất cả những hợp đồng bị cắt đứt kia cũng sẽ được khôi phục như cũ”
“An Lan Thành Tuấn, ngươi là một người thông minh, hẳn nên biết điều gì nên làm và không nên làm. Chỉ ngủ với ta một lần mà đánh mất cả An Lan gia, cái giá này, không phải là nhỏ đâu”
Thấy Phạm Liên Hoa kiên cường như thế, đến lúc này rồi mà còn bày ra cái giọng cao cao tại thượng, uy hiếp ngược lại bản thân, An Lan Thành Tuấn liền cười lạnh không thôi. Nữ nhân này, đúng thật là cái loại ngu ngốc hết thuốc chữa.
“Liên Hoa, nàng đã nói ta là người thông mình, vậy ta sẽ cho nàng biết, người thông minh hành động như thế nào”
Vừa nói, An Lan Thành Tuấn vừa lấy từ trong người ra một quả cầu thủy tinh trong suốt
“Nàng biết… đây là cái gì không?”
Phạm Liên Hoa nhìn quả cầu thủy tinh vừa được An Lan Thành Tuấn lấy ra, ánh mắt lóe lên quang mang khó hiểu nhưng rồi cũng không đáp lời
Thấy Phạm Liên Hoa một bộ dạng ngu ngơ khờ khạo, An Lan Thành Tuấn không khỏi đắc ý cười nói
“Quả cầu này… gọi là Ngọc Ký Ức, một bảo vật cực kỳ hiếm thấy, chỉ được bán thông qua các hội đấu giá ở những tòa đại thành như thành Thanh Hải, thành Hạ Đồ, có khả năng quay lại và lưu trữ cả hình ảnh lẫn âm thanh”
“Liên Hoa, nàng nói thử xem… nếu như ta dùng viên Ngọc Ký Ức này quay lại cảnh ân ái giữa hai ta, rồi sử dụng nó để vừa tống tình, vừa tống tiền nàng thì phải làm sao bây giờ?”
“Tốt nhân, nàng vẫn là nên ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân của An Lan gia đi thôi, nếu không, cả thiên hạ này sẽ biết, bộ dạng dâm đãng khi làm tình của Liên Hoa Tiên Tử cao ngạo kiêu sa là như thế nào, ha ha ha!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT