Rời khỏi những hoài niệm của quá khứ, Phạm Côn Bằng quay về với thực tại, đôi mắt già nua pha chút ưu sầu của ông chăm chú nhìn đến dược đỉnh cách ông không xa, bên trong đó, liệt hỏa đang thiêu đốt hừng hực, bao trùm lấy từng đoàn dược dịch đủ màu sắc như biển cả ôm kình ngư, chậm rãi tinh luyện toàn bộ chúng nó, khiến cho cả gian phòng bốc lên mùi hương hoa cỏ thơm ngát.

Tuy nhiên, ánh mắt của ông không dừng trên dược đỉnh quá lâu, chỉ một cái liếc nhẹ mà thôi rồi chuyển sang người con gái đang ngồi ngay ngắn trước dược đỉnh, gương mặt tinh thế, thần thái kiêu sa, giống như lời ca ngợi của mọi người, nàng chính là Tiên Tử nơi trần gian.

Hoàn toàn không để ý đến cái nhìn chăm chú của Phạm Côn Bằng, tất cả tâm trí của Phạm Liên Hoa giờ đây, đều tập trung hết vào những đoàn dược dịch đang không ngừng được liệt hỏa tinh luyện bên trong dược đỉnh. 

“Một cành Lam U Thảo” Phạm Liên Hoa bất chợt hé môi đào, gọi tên một loại linh dược có phần hi hữu.

“Đây, Liên Hoa tỷ…” Ngay tức khắc, một cánh tay nhỏ nhắn cầm theo một cành cây khô màu lam sậm, đưa đến trước mặt Phạm Liên Hoa.

Chủ nhân của cánh tay này là một thiếu nữ khoảng cỡ mười bốn mười lăm tuổi, tóc cột đuôi ngựa, gương mặt bé bé xinh xinh với đôi mắt to tròn, tuy rằng không xinh đẹp tuyệt thế như Phạm Liên Hoa, nhưng cũng vô cùng khả ái đáng yêu. Từ trên người nàng, ta có thể dễ dàng nhìn thấy được hình bóng tiểu cô nương lanh lợi Phạm Liên Hoa lúc xưa.

Thiếu nữ này tên là Ôn Bích Thảo, một Luyện Dược Học Đồ đang làm việc ở Bách Dược Đường, theo một phương diện khác mà nói, nàng cũng có thể được xem như là đệ tử đầu tiên của Phạm Liên Hoa.

Nhận Lam U Thảo từ Ôn Bích Thảo, Phạm Liên Hoa nghĩ cũng không nghĩ liền ném thẳng vào bên trong dược đỉnh, sau đó hai tay biến đổi thủ ấn, khống chế ngọn lửa nuốt trọn lấy nó, nhanh chóng thiêu đốt toàn bộ lớp võ bên ngoài thành tro bụi rồi bắt đầu quá trình chiếc xuất dược tính bên trong.

Ôn Bích Thảo quan sát quá trình chiếc xuất Lam U Thảo trong dược đỉnh đến xuất thần, gương mặt xinh xắn của nàng có chút ửng hồng vì nhiệt độ, trên vầng trán trơn bóng thoáng lấm tấm vài giọt mồ hôi, xem ra là vẫn chưa quen tiếp xúc với nhiệt lượng khủng bố của hỏa diễm.

Chỉ là, từ thần thái chuyên chú và cực kỳ nghiêm túc của nàng, ta có thể thấy được, nàng cũng giống như Phạm Liên Hoa, có niềm say mê và học hỏi rất lớn về luyện dược thuật.

Mà cũng đúng thôi, nếu như nàng mà không có được những thứ đó, làm sao Phạm Liên Hoa có thể để nàng sớm tối kề cận bên mình, làm một học đồ được chứ? 

Một lát sau, quá trình tinh luyện đã kết thúc, toàn bộ dược dịch đã chuẩn bị sẵn sàng cho bước cuối cùng, đồng thời cũng là bước quan trọng nhất, Ngưng Hình.

Đến bước này, dù là Luyện Dược Sư cao cấp như Phạm Côn Bằng cũng phải hết sức chuyên tâm, tập trung cao độ, bởi vì chỉ một sơ xuất nho nhỏ thôi cũng đủ phá hủy sự cân bằng kỳ diệu giữa vô số loại dược dịch có dược tính khác nhau, trực tiếp biến đan dược đắt giá thành một viên phế đan vô dụng, đem tất cả cố gắng từ đầu đến giờ đều đổ xông đổ biển.

Vậy cho nên, mặc dù không có thiên tai đại họa gì giáng xuống đầu, tất cả mọi người có mặt trong căn phòng này vẫn cực kỳ căng thẳng, nhất là nam tử đầu trọc ngồi ở góc phòng.

Kẻ này có dáng người trung bình, không cao cũng không thấp, tuổi tác trên dưới ba mươi, gương mặt không điểm nhấn và có phần mờ nhạt, điển hình cho loại người gặp một lần là quên. Tuy nhiên, trái ngược với gương mặt đại trà ấy lại mà một cái đầu láng bòng không một cộng tóc, giống như một viên bi sắt được mài giũa đến chói sáng vậy, nhìn vào phi thường kỳ lạ, và từ trên đó, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống, ướt đẫm cả mặt, chứng tỏ tinh thần của hắn đang căn thẳng vô cùng.

Nhưng biết làm sao được, viên đan được mà Phạm Liên Hoa đang luyện chế kia chính là hi vọng cuối cùng trên con đường võ đạo của hắn, là thành công hay thất bại, tất cả đều phụ thuộc vào khoảnh khắc này.

Từng phút từng giây trôi qua, tim hắn đập mạnh và nhanh đến kinh khủng, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, ánh mắt hắn giăng đầy tia máu đỏ ngầu, mặc dù vậy, hắn vẫn cố gắng nghiến răng nghiến lợi để áp chế sự hồi hộp cực kỳ tra tấn tinh thần đó xuống, sợ rằng nếu để biểu hiện bất thường của hắn lộ ra ngoài, sẽ làm ảnh hưởng đến sự tập trung của Phạm Liên Hoa.

Cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ có thanh âm ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong dược đỉnh ngự trị không gian.

Cuối cùng, không biết là đã qua bao lâu, sức nóng tỏa ra từ dược đỉnh đã từ từ giảm bớt, Phạm Liên Hoa thở nhẹ một hơi, bàn tay tinh tế khẽ điểm liền lấy ra một viên đan dược màu vàng cam sáng bóng, nhanh chóng bỏ vào một bình thủy tinh đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi đóng chặt nắp bình lại.

“Phù, may mắn không làm nhục mệnh, Đan dược bậc 3 - Bộc Tướng Đan, đã được luyện chế thành công” Tiếng nói nhẹ diệu theo hương đan dược thoang thỏa, du đảng khắp căn phòng.

“Oa, Liên Hoa tỷ tỷ đúng là tuyệt nhất, vậy mà có thể luyện thành Bộc Tướng Đan, loại đan dược bậc 3 đến cả sư tôn cũng không luyện chế được! Như vậy không phải có nghĩa là, trình độ luyện dược của Liên Hoa tỷ tỷ đã hoàn toàn vượt qua cả sư tôn rồi sao?” Ôn Bích Thảo kích động đến đỏ cả mặt, hưng phấn hét to

“Thật sự thành công?” Phạm Côn Bằng tức khắc đứng bậc dậy khỏi ghế ngồi, nhanh chân đi đến bên cạnh Phạm Liên Hoa, ánh mắt già nua vừa mừng rở lại vừa kinh ngạc, rơi xuống bình thủy tinh trong suốt trên tay nàng

“Đưa ông xem một chút”

“Dạ!” Phạm Liên Hoa gật đầu, đưa bình thủy tinh với viên đan dược màu vàng cam láng bóng cho ông nàng.

Bình thủy tinh vừa tới tay, không có lấy một giây chần chừ, Phạm Công Bằng liền trút Bộc Tướng Đan ra khỏi bình, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay, sờ sờ mó mó, nhìn một chút rồi ngửi một chút, xăm soi vô cùng kỹ càng, chỉ thiếu điều ném vào miệng, liếm láp vài cái để cảm nhận mùi vị nữa là xong.

“Không sai, không sai, đúng là đã luyện thành, hơn nữa từ màu sắc đến đan hương, chắc chắn phẩm chất không hề thấp!” Sau khi chăm chú kiểm định một hồi, Phạm Côn Bằng liền tấm tắc khen ngợi không thôi.

Mặc dù bản thân ông không thể luyện thanh viên đan dược này, thế những kiên thức về đan dược của ông là điều không cần bàn cải. Với nhãn lực cũng như kinh nghiệm tích lũy lâu năm, ông có thể dễ dàng đánh giá một viên đan dược là đã luyện thành hay chưa, thậm chí là xác định chính xác cả phẩm chất của nó.

Cũng trong lúc này, nam tử đầu trọc cũng đã vội vã chạy lại, thần thái không giấu được vẽ kích động, nhìn chằm chằm vào viên đan dược đang không ngừng tỏa hương thơm ngát trong tay Phạm Côn Bằng, giọng run run hỏi

“Thật sự đã thành công?”

Phạm Liên Hoa phủi một chút quần áo bị nhăn nhúm rồi đứng dậy, nhìn nam tử đầu trọc, gật nhẹ đầu đáp

“Tôn tiên sinh yên tâm, viên Bộc Tướng Đan này đã được ta luyện chế thành công, tuy nhiên, vì là lần đâu tiên nên phẩm chất đan dược không được cao lắm, chỉ đạt bảy thành mà thôi”

“Bảy thành!” Nam tử đầu trọc nghe Phạm Liên Hoa nói mà mừng rớt nước mắt.

Cái gì mà bảy thành là không cao lắm. Nên biết, thông thường, Luyện Dược Sư luyện chế đan dược cũng chỉ bảo lưu được một phần ba dược tính của linh dược mà thôi, cao siêu hơn một chút, những Luyện Dược Sư có kinh nghiệm lâu năm, tựa như Phạm lão trước mặt thì sẽ bảo toàn được năm phần dược tính là hết cỡ.

Còn về phần từ sáu phần dược tính trở lên, phải là những Luyện Dược Sư đã siêu việt trình độ Cao Cấp mới với tới được, bất quá, mấy viên đan dược có phẩm chất siêu cao đó, rất ít khi được bán ra cho đám tán tu bên ngoài như hắn mà chỉ để phục vụ trong nội bộ các đại tông môn hay chính quyền. Mà dù cho có bán ra bên ngoài, hắn cũng không có tiền mua nổi.

Thậm chí, lần luyện dược này, nếu không phải vì Liên Hoa Tiên Tử đã giảm giá 30% tiền công, hai phần linh dược mà hắn cất công dành dụm bao năm cũng không có cơ hội biến thành một viên Bạo Tướng Đan hoàn chỉnh.

Lại nói, theo quy định của giới Luyện Dược Sư, khi một người cầu luyện dược, ngươi đó bắt buộc phải chuẩn bị trước ba phần linh dược, đủ dùng cho ba lần luyện đan khác nhau, bên cạnh đó còn kèm theo một khoảng tiên công không nhỏ. 

Nếu luyện chế thành công, viên đan dược đầu tiên ra lò sẽ thuộc về người nhờ vả, còn số linh dược dư ra, toàn bộ sẽ thuộc về Luyện Dược Sư. 

Nếu thất bại, Luyện Dược Sư sẽ không nhận tiền công (tất nhiên rồi), đồng thời cũng sẽ không đền bù những phần linh dược bị hao tổn (ai bảo Luyện Dược Sư là chức nghiệp hiếm có làm chi). 

Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, địa vị của Luyện Dược Sư đúng là rất cao, thế nhưng một khi luyện đan thất bại nhiều lần, danh tiếng của vị Luyện Dược Sư đó cũng sẽ sụt giảm trầm trọng, khiến cho không một ai dám đến thỉnh cầu hắn luyện đan nữa. Vì thế, trong trường hợp không nắm chắc bản thân có thể luyện đan thành công, đa phần Luyện Dược Sư sẽ không chấp nhận lời thỉnh cầu.

Đấy, cứ nhìn vào những quy định ngoặc nghèo này, sau đó chiếu vào người hắn, một không có tiền, hai không đủ linh dược, hắn sẽ không bao giờ có thể thỉnh cầu bất kỳ một vị Luyện Dược Sư nào luyện chế Bộc Tướng Đan cho mình.

Tất nhiên, hắn cũng có thể lựa chọn mua đan dược đã được luyện chế sẵn, có điều, vẫn câu nói đó, giá thành của những viên đan dược được bày bán này vẫn sẽ tương đương với giá trị ba phần linh dược cộng với tiền công của Luyện Dược Sư. Sau đó lại thêm một chút tiền hoa hồng cho đại lý phân phối, giá thành đan dược sẽ còn cao hơn nhiều lần. 

Dù là phương thức nào, hắn cũng đều không đủ khả năng chi trả.

Thật ra, nếu như không phải thời gian của hắn sắp hết, trong khi bản thân thì chẳng thể làm gì để kiếm ra một khoảng tiền lớn, hắn sẽ không liều mạng đem hai phần linh dược quý giá của mình giao cho một Luyện Dược Sư trẻ tuổi như Liên Hoa Tiên Tử đâu. 

Nói gì thì nói, nàng cũng chỉ mới mười sáu tuổi đầu a, dù cho có là Luyện Dược Sư cao cấp thiên tài đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể sánh bằng các bậc tiền bối lão thành được, muốn luyện chế đan dược bậc 3, e rằng là việc bất khả thi.

Đó cũng chính là lý do vì sao, trước khi để nàng đụng vào, hắn đã nhờ Phạm lão động thủ trước. ‘Gừng càng già càng cay’, đâu phải vô tình mà người ta rút ra câu này.

Thế nhưng rồi, Phạm Côn Bằng, vị Luyện Dược Sư kinh nghiệm đầy mình mà hắn luôn luôn tin tưởng, không những không luyện chế thành công Bộc Tướng Đan mà còn tiện tay hủy luôn một phần linh dược quý gia, làm cho hắn khóc không ra nước mắt.

Rơi vào thế bí, không còn đường quay đầu, hắn chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, bất đắc dĩ mới nhờ cậy đến Liên Hoa Tiên Tử.

Ấy vậy mà, ai ngờ được, nàng lại mang đến cho hắn một cái kinh hỉ khủng bố như thế! 

Nàng không những luyện chế thành công Bộc Tướng Đan mà còn là một viên Bộc Tướng Đan có phẩm chất cực cao, lên đến bảy thành. Ôi má ơi, biết thế hắn đã không nhờ Phạm lão luyện đan rồi, làm uổng mất một phần linh dược quý giá dàng tặng cho Liên Hoa Tiên Tử.

Mà thôi, không quan trọng nữa, tương lai của hắn, cuối cùng cũng đã được bảo đảm rồi.

Mang tâm trạng vui mừng cực độ, hắn bổng nhiên quỳ rạp xuống đất, hướng Phạm Liên Hoa mà dập đầu một cái cực sâu, thành tâm cảm kích nói lớn

“Tôn Trọng Nghĩa cảm tạ ơn cứu mạng của người. Dân chúng nói quả không sai, Liên Hoa Tiên Tử chính là bậc thánh nhân cứu vớt thiên hạ, Trọng Nghĩa xin thụ giáo”

Một cái dập đầu bất chợt của nam tử đầu trọc, nhất thời khiến cho Phạm Côn Bằng và Ôn Bích Thảo giật mình kinh sợ.

‘Chỉ là luyện chế một viên đan dược bậc 3 mà thôi, ơn cứu mạng cái gì ở đây?’

Khác với bộ dạng giật mình kinh ngạc của hai người bên cạnh, Phạm Liên Hoa từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ thần thái bình lặng như mặt hồ, nàng hướng đôi mắt trong suốt như pha lê tinh khiết, nhìn xuống Tôn Trọng Nghĩa đang quỳ rạp dưới đất, nhẹ nhàn nói

“Tôn tiên sinh không cần đa lễ, cứ đứng lên rồi chúng ta thong thả nói chuyện”

Tôn Trọng Nghĩa nghe vậy thì liền lật đật đứng lên, nhìn Phạm Liên Hoa tràn đầy cảm kích

Thấy đối phương đã đứng đậy, Phạm Liên Hoa mới từ tốn hỏi

“Nếu như ta đoán không nhầm, có phải Tôn tiên sinh đã bị người khác hạ độc?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play