Thanh âm một giọt nước nhỏ rơi xuống mặt nước phẳng lặng, tạo nên những gợn sóng ly ti, lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Đây là một thế giới chỉ có nước và bầu trời.
Bầu trơi cao vời vợi, trong suốt như một viên pha lê tinh khiết huyền ảo, trên nền trời xanh biếc, từng đám mây trắng lững lờ trôi, thánh khiết và yên bình.
Biển nước bên dưới, trải dài đến vô cùng vô tận, phóng hết tầm mắt không nhìn thấy điểm cuối, lại bóng loáng gương, phản chiếu lại một cách hoàn mỹ hình bóng của bầu trời, tạo nên một cảnh tượng vô tiền khoáng hậu khi trời và đất hợp lại làm một, cả không gian thống nhất và bao la.
Đăng Dương lúc này đây, chính là đang đứng giữa nơi kỳ ảo này, quần áo sạch sẽ không một vết máu, thân thể tổn thương nghiêm trọng đã khôi phục bình thường, ánh mắt mờ mịt quét ngang tứ phía.
“Đây là đâu?”
“Là thiên đàng… hay là địa ngục…?”
Đăng Dương ngước đầu nhìn lên bầu trời bình yên
“Trời xanh, mây trắng, nơi đây chắc là thiên đàng rồi!”
“Xem ra, sau bao nhiêu nỗ lực như vậy, mình… cuối cùng… vẫn phải chết”
“Hài, thật sự không cam lòng a, mình hiện nay mới chỉ mười sáu gần mười bảy tuổi mà thôi, sống còn sống chưa đủ nửa đời người, sự nghiệp vừa mới có bước tiến triển nho nhỏ, bạn gái chưa có, vợ lại càng không. Mình vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm a, chết tiệt… mình thật sự muốn được một lần được làm cha, không biết, hình dáng thằng nhóc đó sẽ như thế nào”
Nói đến đây, Đăng Dương chợt cười, lần này là một nụ cười vui vẻ
“Nếu như mình thật sự có con, đó ắt hẳn là một cô bế kháu khỉnh, và mình nhất định sẽ cho nó một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc, để nó không tái lập đường đời đầy đen tối và thù hận của mình trước kia”
“Hài…!” Lại một tiếng thở dài
“Thôi quên đi, bây giờ mơ mộng thì đã quá muộn rồi, chết là hết, hối hận hay u sầu thì cũng chẳng có tác dụng gì. Nghĩ thoáng một chút, có lẽ, chết đi rồi, mình sẽ lại gặp được ông, hi vọng là vậy!”
“Tiểu tử” Một giọng nói đến từ hư vô mờ mịt, bổng nhiên ngưng đọng trong không gian
Đột ngột bị gọi, Đăng Dương liền giật mình liếc mắt qua lại “Là ai? Ai vừa nói đó?”
“Là thần hay là quỷ? Đến để dẫn linh hồn ta đi hay sao?”
“Tiểu tử, ngươi thật sự nghĩ bản thân đã chết rồi à?” Giọng nói hư vô lại vang lên và Đăng Dương vẫn không cách nào xác định được là nó phát ra từ đâu, chủ nhân của giọng nói này là ai
Bất quá, từ câu hỏi mà giọng nói hư vô vừa cất lên, Đăng Dương ngay tức khắc nhận ra điểm kỳ lạ
Mặc dù vẫn không dám tin nhưng hắn vẫn ngờ ngợ hỏi “Nói như thế có phải là ta vẫn chưa chết?”
Mới hỏi xong, Đăng Dương không khỏi tự giễu trong lòng
‘Cái gì mà vẫn chưa chết chứ, mới vài giây trước, mình còn bị Triệu Đà đập cho lên bờ xuống ruộng, xương cốt toàn thân vỡ vụn như gỗ mục, sau đó lại ăn thêm một cước đoạt mệnh kia, làm sao mà sống được cơ chứ’
Với lại, tuy rằng linh hồn của hắn đã thụt lùi cực độ do sử dụng Liệt Hỏa Thiêu Hồn Đan, thế nhưng vẫn đủ mạnh để nhận biết được, hình dạng hiện tại của hắn chính là trạng thái linh hồn chứ không phải thân thể thật sự.
Như thế này, ngoài chết ra thì còn là gì?
Trong khi Đăng Dương còn đang chửi mình ngu gốc, giọng nói hư vô kia lại vang lên, hơn nữa còn ngoài ý muốn, mang đến cho hắn một câu trả lời không thể tốt đẹp hơn
“Đúng vậy, tiểu tử, ngươi thật sự còn chưa có chết đâu!”
Lần này, cùng với giọng nói, một bóng người uy nghiêm cũng bất thình lình xuất hiện ngay trước mắt Đăng Dương, thong thả đứng trên mặt hồ phẳng lặng, cách hắn chưa đầy năm mét.
Đăng Dương mở lớn hai mắt đầy ngạc nhiên khi nhìn đến bóng người vừa xuất hiện
“An Dương Vương? Sao lại là ngài?”
Đúng vậy, chủ nhân của giọng nói hư vô kia, không ai khác, chính là chủ nhân của thành Cổ Loa, người đứng đầu, lãnh tụ tối cao của Đại vương triều Âu Lạc, Thục Phán – An Dương Vương.
“Tại sao không thể là ta?” An Dương Vương cười hỏi, thanh âm có vẻ vô cùng hài lòng “Ngươi không vui khi gặp ta sao? Hay là ngươi thích thú với việc nịnh hót tên Triệu Đà kia hơn?”
…
Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua, Đăng Dương rất nhanh đã đề tỉnh trí óc u mê, liếm môi hỏi
“Ta… thật sự chưa chết?”
“Đúng… ngươi thật sự chưa chết” An Dương Vương gật đầu xác nhận
Thình thịch, tim Đăng Dương đập mạnh một cái, tinh thần xa sút nhất thời trở nên phấn chấn, An Dương Vương đã chính miệng mở lời, vậy thì điều này là chắc chắn đúng rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, mặc dù không rõ nguyên do bên trong, thế nhưng, hắn thật sự là vẫn còn sống.
‘A ha ha ha, ya hú, ta còn sống, ta còn sống, a ha ha ha ha ha ha, a ha ha ha ha ha ha!’
Đăng Dương kích động hú hét trong lòng, chỉ những kẻ đã từng bước vào quan tài mới hiểu được cảm giác chết đi sống lại, nó thoải mái và sung sướng ra làm sao.
Cười dài một hồi, Đăng Dương liền nhanh chóng đè nén cỗ cảm xúc rối loạn của mình lại, cẩn thận nhìn đến người đàn ông uy nghiêm vô hạn trước mắt, khẽ chần chừ một chút rồi hỏi
“An Dương Vương, là ngài đã cứu ta từ tay của Triệu Đà sao?”
“Ừ hửm!”
“Đa… đa tạ ngài!” Đăng Dương nuốt xuống một ngụm nước bọt “Vậy… nơi này là nơi nào?”
An Dương Vương đáp “Nơi này là Cầu Nối Linh Hồn, vùng đất giao thoa của tâm trí hai ta, cũng không cần lo, thời gian tại nơi này trôi đi khác với thời gian trong thực tế, thế cho nên tiểu tử ngươi không cần ngại ngần gì đâu, cứ nói chuyện thoải mái, Triệu Đà đã không còn uy hiếp được tính mạng của ngươi nữa rồi”
“Xin thứ lỗi cho ta, nhưng… mục đích của ngài khi cứu ta là gì?”
An Dương Vương cười cười, đáp “Đơn giản thôi, giống như tiểu Kim, ta nhìn trúng ngươi, biểu hiện của ngươi trong suốt quảng đường này đã khiến cho ta rất hài lòng”
“Có thể nói, trong hàng ngàn năm, trải dài qua biết bao nhiêu thế hệ thử thách, miệt mài tìm kiếm người thừa kế cho Âu Lạc, tiểu tử ngươi là kẻ đầu tiên và duy nhất, đi được đến bước này, hơn nữa còn là đi rất dễ dàng, rất êm ả”
“Nếu như không có sự xuất hiện bất thình lình của tên Triệu Đà đáng chết vạn lần kia, có lẽ, tầng thứ năm của Cổ Thần Tháp, thử thách truyền thừa cuối cùng mà ta sắp đặt kia cũng không thể làm khó được ngươi. Hoặc là nói, ngươi chắc chắn sẽ là người nhận được truyền thừa Cổ Loa, tiếp nhận mạch tri thức cuối cùng của Âu Lạc”
Đăng Dương một lần nữa cực kỳ ngạc nhiên khi biết, trong suy nghĩ của An Dương Vương, hắn lại được đánh giá cao như thế.
Có điều, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, tình thế hiện tại không cho phép hắn suy diễn quá nhiều, chuyện tiếp nhận truyền thừa cứ để qua một bên cáo đã, việc cấp thiết nhất mà hắn cần phải quan tâm, đó là làm thế nào để xử lý tên ma thần đòi mạng kia.
“An Dương Vương, ngài định sẽ giải quyết tên Triệu Đà kia như thế nào?”
“Với trí tuệ của mình, chắc có lẽ ngươi cũng đoán ra được phần nào ý muốn của ta rồi” An Dương Vương không nhanh không chậm nói “Kẻ giải quyết Triệu Đà, không phải là ta mà chính là ngươi”
“Ta?” Đăng Dương nâng cao giọng nhưng vẻ mặt lại chẳng mấy ngạc nhiên, đúng như lời An Dương Vương đã nói, hắn đích thị là đã đoán được ý muốn của ông.
Dù vậy, đoán là một chuyện, hiểu được vì sao như thế lại là chuyện khác
Ôm tâm trạng mơ hồ, Đăng Dương có chút xấu hổ, biết người biết ta, nói
“Ngài cứ đùa, một Võ Tướng sơ cấp như ta, tuy rằng có sức chiến đấu tương đương với cảnh giới Kình Quân nhất trọng thiên, thế nhưng so với cường giả cảnh giới Độn Thiên như Triệu Đà, ưm… chính xác hơn là phân thân của Triệu Đà, ta chẳng là cái thá gì cả, làm sao mà giải quyết lão cho được”
An Dương Vương chắp tay sau lưng, nhẹ nhàn đạp lên mặt hồ phẳng lặng, nhất lên những cơn sóng li ti, từng bước tiếng đến gần Đăng Dương, khi khoản cách giữa hai bên chỉ còn chưa đầu hai mét, An Dương Vương mới đứng lại, thoải mái nói
“Không sai, với sức mạnh hiện giờ của ngươi, muốn giải quyết cái phân thân huyễn ảnh kia của Triệu Đà, quả thực đúng là ngươi say nói mộng, rất không thực tế”
“Tuy nhiên, ta đã nói như vậy, ắt sẽ có cách giúp ngươi làm được điều đó”
“Có phải, ngài sẽ cho ta mượn sức mạnh của ngài?” Đăng Dương nghiêm túc hỏi, đây là giả thuyết hắn cảm thấy là hợp lý nhất
“Cho tiểu tử ngươi mượn sức mạnh?” An Dương Vương bổng nhiên bật cười ha hả “Bản thân ta hiện giờ chỉ là một mảnh tàn hồn vỡ nát mà thôi, so với tiểu tử nhà ngươi cũng chẳng cao siêu hơn được bao nhiêu đâu”
“Ta có thể điều hành cả cái thành Cổ Loa này, vốn dĩ chính là vì ta là chủ nhân của nó, hoàn toàn không có liên quan gì đến sức mạnh của bản thân, vì thế cho nên, muốn cho ngươi mượn sức mạnh càng là việc không thể”
Đăng Dương gãi đầu khó hiểu “Vậy thì phải làm sao?”
An Dương Vương điềm tĩnh nói “Ta sẽ áp chế tu vi của Triệu Đà xuống, vừa đủ để ngươi có thể khiêu chiến hắn một cách công bằng, đây cũng xem như là khảo nghiệm cuối cùng ta dành cho ngươi, trước khi chính thức tiếp nhận truyền thừa Cổ Loa”
“Nên nhớ, ngươi chỉ có một và chỉ duy nhất một cơ hội này mà thôi, đừng khiến cho ta phải thất vọng!”
Tiếng nói của An Dương Vương vừa dứt, thiên địa trong mắt Đăng Dương liền vặn vẹo theo hình xoắn ốc, và rồi bầu trời trong xanh lẫn mặt hồn yên ả không ngừng thu nhỏ lại đến khi cả hai cùng biết mất, mà bản thân hắn thì giống như bị một lực lượng vô hình nào đó, cường ngạnh kéo khỏi Cầu Nối Linh Hồn.
------*-*------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT