“Uhm, ngươi nói đúng, cũng nên bắt đầu thôi! Mặc dù đối thủ là một cường giả Kình Quân hàng thật giá thật, kẻ địch cường đại nhất của ta kể từ khi bắt đầu con đường tu luyện cho đến nay, thế nhưng, như vậy mới gọi là có chút kích thích, có sức khiêu chiến chứ?”
“Quyết đấu với cường giả cảnh giới Kình Quân, vừa nghe thôi là đã thấy phấn khích rồi, chiến ý trong ta… đã bắt đầu sôi sục cả lên!”
“Trận đánh này, ta chắc chắn sẽ chiến thắng, bời vì một điều phi thường đơn giản, nơi này mới chính là sân nhà của ta!”
“Kỹ năng huyết mạch – Ngự Thủy Thuật!”
Theo một tiếng hét lớn đầy thống khoái vang lên, Đăng Dương liền vung mạnh tay ra ngoài.
Dưới cái vung tay của hắn, đại dương bao la đang sóng yên biển lặng bắt đầu gầm thét đến ba đào hãi lãng, từng cơn sống dữ cao hơn chục mét cuồn cuộn nhất lên, lấy vị trí thạch đài cổ xưa mà hắn đang đứng làm trung tâm, quét ngang khắp bốn phương tám hướng như một trận đại hồng thủy khổng lồ.
Trận đại hồng thủy càng đi xa thạch đài, kích thước lại càng lớn, chẳng mấy chốc đã hóa thành một con sóng thần từ cổ chí kim chưa ai nhìn thấy, với độ cao lên đến trăm mét có thừa và kích thước thì không thể nào đong đếm được, tựa một con hung thú thượng cỗ đang há rộng đại khẩu của mình, thôn thiên nuốt địa, vồ đến Ngọc Cổ Thanh.
Bổng nhiên lại bị một con sóng thần không biết từ đâu chui ra, ập thẳng xuống đầu mình, Ngọc Cổ Thanh đang bay vun vút trên bầu trời tức thì giật mình không nhẹ, vội vội vàng vàng thúc dục đấu khí, trong chớp mắt liền đem cơ thể phóng thẳng lên cao, hung hiểm tránh đi cơn sóng tử thần.
Tuy nhiên, Đăng Dương không ra tay thì thôi, một khi hắn đã ra tay, tất sẽ không bao giờ để cho địch thủ có thể dễ dàng trốn chạy như thế.
Chỉ thấy, ngay khi Ngọc Cổ Thanh vừa phóng vút lên không bao lâu thì từ bên trong cơn sóng thần khổng lồ, những cái xúc tu khủng bố cũng bắt đầu phá nước lao ra, với số lượng lên đến từ vài chục đến cả trăm chiếc, tựa như một cái lồng chim to lớn, phong tỏa toàn bộ hướng đi của hắn ta.
Thấy hàng trăm xúc tu bằng nước đang lao nhanh về phía mình, tinh thần Ngọc Cổ Thanh khẽ rung lên một nhịp, ánh mắt không giấu nổi sự e dè.
Mấy cái xúc tu này, hắn biết, hơn nữa là con biết vô cùng rõ nữa là đằng khác. Đó là vì, chỉ mới đây thôi, vào khoảng trên dưới mười phút trước, vào lúc hắn vừa bước chân đến tầng thứ ba này, kẻ đầu tiên nồng nhịp tiếp đoán hắn, không ai khác chính là chủ nhân của những cái xúc tu đáng ghê tởm kia, một con Thủy Quái bậc 10 – Bạch Tuộc Trăm Vòi. (Kraken)
Mà sức chiến đấu của Thủy Quái bậc 10, về cơn bản chính là ngang bằng với Siêu Cấp Quái Thú bậc 1, tương đương với cảnh giới Kình Quân nhất trọng thiên của võ giả.
Do đó, dù cho bản thân hắn đã là một cường giả cảnh giới Kình Quân người người ngưỡng mộ, thế nhưng vẫn không tránh khỏi ăn phải thiệt thòi khi đối mặt với con Thủy Quái cực kỳ đáng sợ kia.
Gãy một cái xương sườn, bầm dập tay phải và hai lít máu tươi chính là những gì mà hắn phải trả, trước khi tìm ra cơ hội thoát khỏi vòi bạch tuộc chết chóc.
Cứ tưởng rằng, bằng vào khả năng ngự không bay lượn siêu việt của cảnh giới Kình Quân, hắn sẽ hoàn mỹ vô khuyết, tránh thật xa cái bầy Thủy Quái ăn tươi uống máu ở bên dưới mà yên yên ổn ổn vược qua thử thách thứ ba này.
Bất quá, người tính không bằng trời tính, ai ngờ đâu, sau một nửa chặng đường sóng yên biển lặng, đại dương bao la lại bất ngờ giận dữ vùng vẫy, nhất lên từng cơn đại hồng thủy khổng lồ, cuốn theo vô thiên tái địa Thủy Quái đáng sợ, ập thẳng vào người hắn.
Nói thật, Ngọc Cổ Thanh giờ đây… đã lạnh ngắt sống lưng rồi.
“Chết tiệt, cái đám súc sinh chó má này!”
Tức tối chửi thề một tiếng, bị vây hãm tứ phương, Ngọc Cổ Thanh không còn cách nào khác là phải đối mặt với hàng trăm cái xúc tu của con Bạch Tuộc khổng lồ.
Chỉ thấy, tại trên không trung, Ngọc Cổ Thanh thi triển thân pháp ảo diệu của mình, liên tục tránh trái né phải, lạng lách đáng võng trong một rừng xúc tu ngợp trời, đồng thời, trên hai cánh tay của hắn, đấu khí huyết sắc cũng ngùng ngụt phóng ra, sau đó lại hòa quyện với đại lượng thiên địa đấu khí được hắn ngưng tụ từ trong không gian, trong chớp mắt liền hóa thành một đôi huyết đao to lớn, dài hơn năm mét, đỏ tươi như máu, điên cuồng chặt chém tất cả các xúc tu mà hắn không thể nào tránh thoát.
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Đại Hình Phệ Huyết Đao!”
Đao ảnh sắc lạnh đi đến đâu, vòi Bạch Tuộc liền ầm ầm nối đuôi nhau rơi xuống tới đó, nhất thời tạo nên một cảnh tượng kinh tâm động phách, đẹp mắt vô cùng. Nhìn từ ngoài vào, nghiễm nhiên nhận thấy, kẻ đang làm chủ trận chiến, chiếm thế thượng phong lúc này, chính là Ngọc Cổ Thanh.
Tuy nhiên, mắt thất là một chuyện, sự thật như thế nào lại là chuyện khác.
Nếu con Thủy Quái bậc 10 – Bạch Tuộc Trăm Vòi này mà có thể dễ dàng được hắn giải quyết như thế, thì hà cớ gì… Ngọc Cổ Thanh lại phải chạy vội vàng?
Một lần nữa… xin được nhắc lại, bản chất của Thủy Quái cũng tương tự như Sa Quái, tuy rằng khác nhau về mặt cấu tạo nhưng lại giống hệt nhau về năng lực và sức mạnh.
Sa Quái được cấu thành từ cát, Thủy quái được cấu thành từ nước. Nếu Sa Quái có khả năng hồi phục siêu cường thì Thủy Quái cũng thế, thậm chí, so với ‘cát’, ‘nước’ lại càng là nguyên tố thích hợp hơn cho việc tái tạo cơ thể, tốc độ hồi nhục… nhanh không tưởng nổi.
Ngọc Cổ Thanh có thể liên tiếp chém đứt xúc tu của con Bạch Tuộc khổng lồ, không vấn đề gì, chỉ cần còn nước, nó vẫn có thể mọc ra hàng trăm, hàng ngàn cái xúc tu khác để tay thế, liên miên bất tận, đến chết mới thôi.
Chính vì như thế, để có thể thoát khỏi vòng vây thiên la địa võng, chặt như nêm cối của Bạch Tuộc Trăm Chân, Ngọc Cổ Thanh đã gần sư dùng đến sức chín trâu hai hổ của mình, chật vật lăn lộn một lúc lâu mới có thể miễn cưỡng trốn được ra ngoài.
Ngay sau đó, Ngọc Cổ Thanh tất nhiên sẽ không muốn nhấn nhá ở lại cái nơi chết chóc này lâu thêm một khắc nào nữa, liền tức tốc bùng nổ sức mạnh ở mức tối đa, đùng đùng phá không xé gió mà bay cao, bay xa, một đường lao thẳng về phía Tế Đàn.
Thế nhưng, còn không để Ngọc Cổ Thanh kịp rời đi, Đăng Dương đã tiếp tục tung ra tuyệt chiêu thứ hai.
“Ngự Thủy Thuật – Thủy Quái Liên Châu Đạn!”
Một tiếng quát khẽ vang lên từ bờ môi mỏng manh và rồi, từ bên trong cơn sóng thần còn chưa ập xuống đại dương xanh biếc vô tận bên dưới, hàng ngàn con Thủy Quái với đủ hình đủ dạng, to có nhỏ có, yếu có mạnh có, bổng nhiên xé nước chui ra, tựa như một cơn mưa Thủy Quái phô thiên tái địa, ào ào phóng vút lên, che kín cả không trung.
Tiếp đó, tại giữa không trung, đàn Thủy Quái hơn ngàn con liền đồng loạt há to cái miệng lởm chởm răng nhọn của mình, điên cuồng phun ra hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn và thậm chí là hàng chục vạn ‘tia nước với áp xuất cực cao’, mang trong mình sức mạnh xuyên phá không thua kém bất kỳ một thanh Địa Nguyên Binh sắc lạnh nào, mạnh mẽ không gì sánh nổi xuyên phá không gian, bắn thẳng về phía Ngọc Cổ Thanh đang cắm đầu chạy trốn.
“Con mẹ nó! Cái đám súc sinh này từ khi nào lại học được cách đồng tâm hiệp lực?”
Cảm nhận khí tức nguy hiểm nồng nặc kéo đến từ sau lưng, sắc mặt Ngọc Cổ Thanh liền đen đến cực điểm, không dám có một chút do dự nào, một lần nữa, hắn thi triển kỹ năng tránh né điêu luyện của mình, tựa như một con lươn trơn tuột, luồng lách qua lại nữa làn thủy đạn tử thần.
Chỉ là, làn thủy đạn ngợp trời này nào có giống với đám xúc tu khi trước, bọn chúng bay quá nhanh, số lương lại quá nhiều, đồng thời cũng không thể nào chém đứt mà chỉ có thể bị động đón đỡ. Bởi vậy, dù cho thân pháp của Ngọc Cổ Thanh có cao minh đến đâu đi chăng nữa thì cũng vĩnh viễn không thể né tránh được tất cả.
Mới vài giây ngắn ngủi trôi qua, cơn mưa thủy đạn bắn phá còn chưa dứt mà cơ thể Ngọc Cổ Thanh đã trúng phải không dưới năm phát thủy đạn, với hai phát vào đùi, một phát vào cổ chân, một phát vào bụng và một phát sượt qua mang tai, nhất thời khiến cho máu huyết ào ạt tuông ra, thoáng chốc nhuộm đỏ cả người.
Không dừng lại ở đó, bởi vì cơ thể đã chịu thương tổn, tốc độ của Ngọc Cổ Thanh lập tức có dấu hiệu chửng lại. Mà tốc độ suy giảm cũng đồng nghĩa với việc, khả năng tránh né thủy đạn của hắn cũng sẽ suy giảm theo, dẫn đến càng trúng nhiều thủy đạn hơn, vết thương trên người cúng theo đó mà càng lúc càng nhiều thêm.
Nếu cứ đà này tiếp diễn, chẳng mấy chốc, hắn ta sẽ bị bắn thành một cái sàn đúng theo nghĩa đen.
Đối mặt với uy hiếp tử vong cận kề, Ngọc Cổ Thanh rốt cuộc đã không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng những quân át chủ bài của mình.
“Kích hoạt kỹ năng nội tại của Long Bì Giáp – Long Giáp Hóa Thân”
Huyết sắc đấu khí ào ạt phá thể chui ra, tựa như một ngọn lửa máu bao phủ cả người, Ngọc Cổ Thanh hét lớn một tiếng, hộ tâm khải giáp trong người hắn liền sáng rực lên, bùng nổ ra một cỗ sức mạnh uy mãnh tuyệt luân, trong chớp mắt liền chấn nát bộ võ phục màu đen bên ngoài.
Và rồi, dưới sự chú mục của hàng ngàn, hàng vạn con Thủy Quái hung hăng thị sát, hộ tâm khải giáp của hắn bắt đầu căng phồng lên rồi ‘lách cách’ chuyển động. Một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám,… những tấm vảy rồng liên tục nhân đôi cũng như phân chia với tốc độ cực nhanh, trong thời gian chưa đến nột giây thì đã lan rộng khắp người Ngọc Cổ Thanh, hoàn toàn biến thành một bộ long giáp màu đỏ chói mắt, tràn ngập hơi thở kiên cố cùng bá đạo.
Nếu đem so với Địa giai cao cấp võ kỹ - Long Thần Vũ Khải của Đăng Dương, bộ long giáp huyết sắc này của Ngọc Cổ Thanh chính là càng thêm ngưng thực, cường đại và vững chắc đến vài lần.
Nhưng mà, như thế cũng là hợp lý thôi, xét cho cùng, long giáp của Ngọc Cổ Thanh là giáp ‘thật’, được chế luyện từ những nguyên liệu vô cùng quý hiếm và giá trị, trong khi đó, long giáp của Đăng Dương lại chỉ là một bộ chiến giáp được ngưng tụ từ Lôi hệ đấu khí mà thôi, về cơ bản đã là một vật không hề có chân thể thật sự rồi.
Giữa một cái có thực và một cái chỉ là ảo ảnh, cái nào mạnh mẽ hơn, không cần suy nghĩ cũng thừa biết.
Với sự xuất hiện của long giáp, cùng với Nguyên Thể vốn dĩ đã vô cùng mạnh mẽ của mình, Ngọc Cổ Thanh cuối cùng cũng đã đủ sức chống chọi lại làn thủy đạn phô thiên tái địa, nguy hiểm cực độ của bầy Thủy Quái.
Giờ đây, uy lực của thủy đạn đã không thể nào làm tổn thương hắn ta được nữa, tất cả đều đã bị long giám chặn đứng bên ngoài.
Mặc dù vậy, lại một lần nữa, Ngọc Cổ Thanh không dám phản công đám Thủy Quái mà lựa chọn vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Thủy Quái quá đông và hung hãn, sức hồi phục thì mạnh mẽ đến dọa người, hắn mà dám ở lại quyết chiến, đơn giản chỉ là tìm chết mà thôi. Long giáp kiên cố, có thể hứng chịu cơn mua thủy đạn với mức sát thương cực kỳ khủng bố thì sao chứ, một khi bị rơi vào vòng vây bất tận của đám Thủy Quái và thậm chí là bị bọn chúng lôi thẳng xuống nước, long giáp cũng sẽ bị nghiền nát thành cám mà thôi.
Chỉ có bỏ chạy, cắm đầu bỏ chạy, điên cuồng bỏ chạy mới chính là cơ hội duy nhất để hắn có thể sống sót và vượt qua cửa ải chết người thứ ba này!
Nhưng rồi, một con độc xà như Đăng Dương làm sao có thể cho phép, kế hoạch bỏ chạy đầy tính toán của Ngọc Cổ Thanh trở thành hiện thực.
Ẩn thân dưới sức mạnh tàn hình của Áo Choàng Lông Ngỗng, Đăng Dương lúc này đang cưới trên lưng một con Thủy Quái bậc 7 mang hình dạng của loài cá kiếm, âm thầm lướt nhanh trên những con sóng khổng lồ, tốc độ một chút cũng không hề thua kém Ngọc Cổ Thanh đang bay vút trên bầu trời kia, máu huyết trong cơ thể sùng sục sôi trào như dung nham núi lửa, quát khẽ một tiếng
“Ngự Thủy Thuật – Đại Thủy Thành!”
Ào… ào… ào…
Tức tốc, hàng loạt âm thanh chuyển động rền vang của hàng triệu tấn nước biển vang lên
Mặt biển đang ầm ầm dậy sóng dưới sự tác động của Đăng Dương, bổng nhiên không một lời báo trước, đột ngột phóng thẳng lên trời, tạo thành một bức tường thành bằng nước khổng lồ, cao hàng trăm mét, kéo dài vô hạn, vắt ngang trời như một biên giới không thể vượt qua, hoàn toàn chặn đứng đường đến Tế Đàn của Ngọc Cổ Thanh.
Và rồi tiếp theo đó…
“Ngự Thủy Thuật – Thủy Quái Đằng Không!”
“Hỡi nhưng sinh mệnh thiên liên của nước, hôm nay, dưới sức mạnh của chúa tể biển cả, ta ban cho các ngươi đôi cánh thiên thần, giúp các ngươi có thể tự do bay lượn trên không trung. Và để đáp lại sự hào phóng của ta, hãy vui vẻ tàn sát con mồi nhỏ bé của các ngươi!”
Với một nụ cười lạnh lung trên môi, Đăng Dương tiếp tục thể hiện thủ đoạn khổng thủy phi thường bá đạo của mình.
Hàng ngàn con Thủy Quái lúc trước vừa phá nước phóng lên không trung, còn chưa kịp bị trọng lực kéo lại xuống biển thì đã được Đăng Dương ban cho đôi cánh, từ đó dễ dàng chiếm lĩnh toàn bộ không trung, dồn dập truy đuổi, bủa vây lấy Ngọc Cổ Thanh rồi nhấn chìm hắn bên trong sự tàn bạo không gì sánh nổi.
Chiến đấu ở biển, Thủy Thần Thể chính là Thần, tại nơi đây, Đăng Dương là vô địch.
Ngọc Cổ Thanh dù mạnh đến đâu, một khi đã tiến vào lãnh địa của Đăng Dương, thì cũng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận số phận ‘đóng cửa thả chó’ mà thôi!
------*-*------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT