Sau một nốt đệm nhỏ không đáng để tâm, đoàn người bắt đầu di chuyển không nhanh không chậm trên đại lộ rộng lớn, hướng thẳng đến tòa cung điện nguy nga tráng lệ phía cuối con đường

Dọc đường đi, Đăng Dương và những người sau lưng đôi khi lại trông thấy một vài đống xương trắng nằm rải rác khắp nơi, nhìn qua liền biết, đó chính là những gì còn sót lại của đám Cốt Qủy sau khi bị Phá Thiên Tông tiêu diệt.

Nằm bên cạnh những đống xương trắng đó, tất nhiên là không thể thiếu thi thể tàn tạ, máu me be bét, không còn hình dạng của đám võ giả vô hồn, tay đứt chân cụt vung vải khắp nơi, sắc tươi đỏ chót bắn ra đầy đất, quả thật không khác gì một bãi ô uế làm vấy bẩn sự cao quý và xa hoa của Nội Thành Cổ Loa, nơi đã từng là trung tâm quyền lực của Đại vương triều Âu Lạc vang danh một thời.

Lại đi thêm một lát, đoàn người Đăng Dương cuối cùng cũng đã đi đến điểm cuối của đại lộ đá hoa cương bóng loáng, và trước mặt bọn họ lúc này là một hàng bậc thang tuyết trắng, rộng hai chục mét, cao đến năm sáu chục mét, được trạm trổ hoa văn phi thường tinh xảo và cầu kỳ, uống lượn theo từng gấp khúc khác nhau, tựa như một con thiên long đang nằm phủ phục trên mặt đất, vừa là đường lên duy nhất, đồng thời cũng là vị thần thủ hộ của cung điện hoàng gia.

“Lão tiên sinh nhìn kìa, mấy bức tượng này hình như có điểm kỳ lạ!” Nguyệt Yên Lan đưa mắt nhìn đến một bức tượng bể nát, nằm ngay trên thềm của bậc thang đầu tiên, cất tiếng hỏi

“Không đơn giản chỉ là tượng đá bình thường!” Thủy Linh Lung cũng điểm cằm tiếp lời

“Không phải tượng bình thường? Để lão phu xem thử” Đăng Dương nghe vậy thì liền có điểm nghi vấn mà vuốt cằm, đôi con ngươi sâu thẳm như đại dương bổng nhiên lóe lên hai vòng tròn vàng kim lấp lánh mà yêu dị, cẩn thận quan sát bức tượng bể nát.

Một giây sau đó, Đăng Dương khẽ thu lại kỹ năng giám định, gật đầu cười nói “Đúng là không phải bức tượng bình thường thật!”

“Thế nó thật ra là thứ gì vậy, lão tiên sinh?” Lý Tiểu Kiều tò mò hỏi

Đăng Dương trả lời “Các nàng đã từng nghe nói qua Khôi Lỗi chưa?”

Ngô Thừa Dực có chút mở to hai mắt “Khôi Lỗi? Ý của lão tiên sinh, mấy bức tượng này chính mà những con Rối Đá sao?”

“Rối Đá!!!” Một loạt tiếng hít đồng loạt vang lên từ đám đệ tử phía sau.

Loại Rối Đá này, bọn họ đều biết, hơn nữa còn biết rõ ràng là đằng khác, bởi vì trong Thập Đại thế lực của Hoang Mạc Tây Nguyên, có một đại thế lực cực kỳ mạnh mẽ gọi là Thạch Tông.

Thạch Tông, trong tên đã có ngay một chữ Thạch, nghĩa là Đá, hay nói rõ ràng hơn thì chính là Rối Đá. Rối Đá của bọn hắn, đủ hình đủ loại, cường đại vô song, khi chiến đấu với địch nhân thì Rối – Người kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn, tuy hai là một, lúc tấn công thì cuồng bạo hơn mãnh thú, khi phòng ngự lại kiên cố còn hơn mai rùa, tiến thối linh hoạt, biết ảo khôn lường, khiến cho bất kỳ ai đối đầu với đệ tử Thạch Tông cũng đều phải dè chừng hay thậm chí là sợ hãi.

Chính vì vậy cho nên, đa phần đệ tử Thạch Tông không bao giờ có hứng thú với những trận chiến đấu ngang cấp, đối với bọn hắn, chỉ có khiêu chiến vượt cấp mới đem lại cảm giác chiến thắng đích thực.

Và từ vẻ mặt khó coi của đám đệ tử Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, chúng ta cũng dễ dàng nhận ra biết được, những con Rối Đá bá đạo của Thạch Tông đã để lại trong lòng bọn hắn bóng ma to lớn đến mức nào.

Bất quá, Đăng Dương thất nhiên là không thể biết được những điều này, bởi vì hắn không có đọc tâm thuật. Ngược lại, mọi sự chú ý của hắn lúc này đều đã dồn hết vào tòa cung điên nguy nga trước mắt cũng như tuyệt đại truyền thừa bên trong nó.

Đăng Dương khẽ cuối người nhặt lên một mảnh vỡ nho nhỏ của bức tượng bẻ nát, vân vê trong lòng bàn tay rồi điềm tĩnh nói

“Không sai, bức trượng bể nát này đích thị là một con Rối Đá. Ta không biết rõ cấp bậc của nó là gì, thế nhưng, từ những dấu hiệu còn sót lại trên người của nó, chắc có lẽ là tương đương với võ giả có cảnh giới Võ Tướng trung cấp đi!”

“Xem ra, bọn chúng chình là những thủ vệ vòng ngoài của tòa cung điện này”



Nghe vậy, Nguyệt Yên Lan có điểm lo lắng, nói “Chỉ là vòng ngoài, ngay trên bậc thang đầu tiên mà đã mạnh ngang Võ Tướng trung cấp rồi, vậy thì đám Rối Đá ở vòng giữa và vòng trong sẽ còn mạnh mẽ đến thế nào nữa chứ? Không lẽ đạt đến cấp độ Kình Quân luôn sao?”

“Cũng có thể là vậy!” Đăng Dương khẽ đáp với giọng điềm nhiên không chút lo lắng “Nhưng mà cũng không cần lo, dù sao thì đã có người dọn đường sẵn cho chúng ta đi rồi, cứ thế mà thong thả tiến bước thôi, làm sao phải xoắn nhỉ?”

Nói rồi, Đăng Dương liền bật cười ha hả đầy khoái chỉ, thong thả nhất chân bước qua tượng đá bể nát, dọc theo hàng dài bậc thanh rộng lớn mà đi thẳng lên trên.

Nhìn bóng lưng thư thái và vô cùng tự nhiên của Đăng Dương, Nguyệt Yên Lan không khỏi xấu hổi xoa xoa gò má của mình, có chút buồn bực nói thầm

‘Hài, ta đúng là ngốc mà, Lão Tiên Sinh đã sắp xếp cho đám người Phá Thiên Tông kia làm đá dò đường rồi, ta còn ở đây lo lắng mấy cái chuyện quái này làm gì nhỉ? Nếu thật sự là có Rối Đá cường đại như vậy thì cũng là bọn chúng chết trước, chúng ta đi sau thu dọn tàn cục là được rồi!’

‘Chậc… rõ là đương không lại tự làm khó chính mình, đã phí công vô ích mà còn mệt óc nữa, thật là!’

Đoàn người tiếp tục tiến lên phía trước, dọc theo từng bậc thang bỏ lại sau lưng, số lượng tượng đá đổ nát xuất hiện mỗi lúc một nhiều, tính sơ qua thôi cũng là trên dưới cả trăm bức, cái thì mình người đầu thú, cái thì mình thú đầu người, không có cái nào giống với cái nào, quả thật là muôn hình muôn vẻ, vô cùng thần kỳ.

Và theo một điều tất yếu xảy ra, nằm xen lẫn bên cạnh những bức tượng đổ nát này, hiển nhiên không thể thiếu vô số thi thể không nguyên vẹn của những tên võ giả vô hồn, những con tốt thí và đồng thời cũng là những viên đá dò đường đắc lực của Ngọc Cổ Thanh.

Với số lượng võ gia vô hồn đã bỏ mạng trên bậc thang tuyết trắng, theo như Đăng Dương tính toán và tổng kết lại thì, Ngọc Cổ Thanh đã mất tổng cộng hơn bốn trăm người kể từ lúc tiến vào Nội Thành Cổ Loa. Điều đó cũng có nghĩa, hiện nay, Phá Thiên Tông chỉ còn lại chưa đến một trăm người mà thôi, đã không còn là một cái gì đó có thể uy hiếp được Tam Sơn Môn và Phiêu Miếu Động nữa rồi.

Sau khoảng mười phút, đoàn người cuối cùng cũng đã đi hết tổng cộng một trăm lẻ một bậc thang, đặt chân đến khoảng sân thoáng đãng ngay trước đại môn cao lớn của cung điện hoàng gia hoa mỹ tráng lệ.

Chỉ thấy, đó là một cánh cổng cao hơn mười mét, được đúc từ một thứ kim loại màu trắng sữa siêu cấp cứng rắn mà trong những người có mặt ở nơi đây, chỉ một mình Đăng Dương mới biết tên gọi (nhờ có truyền thừa từ chìa khóa Thần Binh), bên trên được điểm xuyến bởi vô số hoa văn, hình khắc quý tộc mạ vàng, phi thường bóng bẩy và sa hoa.

Không biết từ lúc nào, cánh cổng cao quý này đã được mở rộng ra, để lộ bên trong là một Đại Sảnh Đường rộng lớn với hàng loạt đồ trang trí giá trị liên thanh, trên trần là các đèn chùm pha lê ngũ sắc, dưới sàn thì được lát đá cẩm thạch bóng loáng như gương.

Khắp bốn bức tường được treo đầy những bức tranh mỹ lệ tuyệt luân. Trong đó, có một bức đại hoành đồ lớn nhất chiếm trọn cả một vách tường, mô tả giang sơn gấm vóc giàu có phồn vinh, trải dài bất tận của Đại vương triều Âu Lạc.

Đồng thời, không thể thiếu là những bức họa chiến tranh vô cùng sống động, tái hiện lại những trận đánh đỉnh cao, những chiến công hiểm hách của Đại vương triều Âu Lạc trong công cuộc mở rộng bờ cõi, cũng như chống giặc ngoại xâm.

Mà nhắc đến chống giặc thù không thể không nhắc đến bức tranh khổng lồ được điêu khắc bên trên Đại Thiết Môn, thứ đã cho Đăng Dương có cái nhìn chân thật nhất về sức mạnh cường hoành đến bá đạo không gì sánh nổi của Kim Quy Diệt Thần Nỏ.

Tại Đại Sảnh Đường này, bức tranh kinh tâm động phác đó lại một lần nữa xuất hiện, chỉ là, so với phiên bản ở ngoài kia thì nhỏ hơn rất nhiều, bất quá, chính là bởi vì được vẽ trên vãi lụa cho nên bức tranh này cũng sống động và chi tiết hơn rất nhiều. Thậm chí, nếu như mà chúng ta đến gần bức tranh thì hoàn toàn không khó để thấy được chân diện thật sự của An Dương Vương cũng như tử thù của ngài, Triệu Đà.

Một người anh dũng thần tuấn, quang huy chói loại như ánh sáng mặt trời, kẻ kia thì lại có nét mặt góc canh âm trầm tàn bạo, ma khí gầm thét khuấy động thương khung, thực sự là khác biệt một trời một vực, tựa ngày và đêm!

Chính giữa Đại Sảnh Đường là một tấm thảm nhung màu đỏ không nhiễm bụi trần, rộng hơn năm mét và kéo dài từ đại môn cho đến hết đại sảnh. Hai bên thảm đỏ tiếp tục lại là một hàng dài thi thể lạnh băng và mười hai bức tượng bể nát tứ tung, không khác gì cảnh tượng ở bậc thang tuyết trắng bên ngoài.

Chỉ khác biệt một điều là, những bức tượng tại Đại Sảnh Đường đã không còn mang hình dáng quái dị người thú lẫn lộn như những bức tượng ngoài kia nữa, mà ngược lại, tất cả bọn chúng đều có nhân hình, hay nói đúng hơn chính là tượng của những vị hiệp sĩ cao quý và dũng mãnh.

Qua kỹ năng giám định, Đăng Dương liền biết được, không chỉ dáng vẻ bề ngoài khác nhau, những bức tượng… à không, những con Rối Đá mang hình dáng hiệp sĩ này còn có sức mạnh tương đương với Võ Tướng cao cấp, đặc biệt, một số con trong đó còn chạm đến ngưỡng sức mạnh Võ Tướng đỉnh cao như Thủy Linh Lung hay Nguyệt Yên Lan.

Thế nhưng, theo suy nghĩ của hắn, sức mạnh thật sự của những con Rối Đá này không chỉ có vậy, bọn chúng ít nhất cũng phải có cấp bậc ngang ngửa với cường giả cảnh giới Kình Quân hoặc thậm chí là cao cấp hơn nữa mới đúng. Nói gì thì nói, Rối Đá được tạo ra để thực hiện nhiệm vụ thủ vệ cho cung điện hoàng gia, làm sao có thể là những con Rối Đá tầm thường cho được.

Chắc có lẽ là trả qua hàng ngàn năm bị lãnh quên, sức mạnh của những con Rối Đá này đã bị bào mòn dần theo tuế nguyệt xoay vần, dẫn đến cấp bậc bị giảm sút trầm trọng như bây giờ. Hoặc cũng có lẽ, Thần Rùa đã cố ý giảm sức mạnh của bọn chúng xuống để nhưng người tiến vào phế khu Cổ Loa có được cơ hội nhận lấy truyền thừa.

Bất quá, cho dù là trường hợp nào, đối với Đăng Dương cũng không quan trọng, việc hắn cần làm lúc này chính là tiếp tục tiến lên phía trước.

“Đừng phân tâm, chúng ta đi tiếp thôi!” Đăng Dương quát khẽ một tiếng, đánh thức tất cả mọi người vẫn còn đang choáng ngợp vì khung cảnh đẹp không tưởng nổi của Đại Sảnh Đường sa hoa tráng lệ.

Cũng không thể trách bọn họ được, những viên bảo thạch, kim cương, đá quý dược đính lên như đồ vật trang trí ở đây quả thực là quá lức lớn rồi, viên nào viên nấy đều to như nắm tay trẻ con, tất cả các cạnh đều được gọt giũa vô cùng tinh mỹ, trong veo không tì vết, nếu đặt ở thế giới bên ngoài thì chính xác là bảo vật vô giá, có tiền cũng không mua được a!

Chỉ cần cầm lấy một viên đem đi bán, số tiền thu được về, đủ để một tiểu gia tộc phát triển thành một đại gia tộc hưng thịnh mấy đời chứ chẳng chơi.

Mặc dù vậy, bọn họ vẫn còn đủ tĩnh táo để phân biệt nặng nhẹ, cho nên nhanh chóng đè nén tham niệm chiếm đoạt tất cả những độ vật trang trí đắt tiền ở đại sảnh, tiếp tục theo sau Đăng Dương, chậm rãi đạp lên thảm đỏ mà đi sâu vào bên trong.

Mất không đến một phút thời gian để đi hết chiều dài một trăm hai mươi mét của Đại Sảnh Đường, đoàn người đã bắt gặp cánh cửa thứ hai.

Khác với đại môn được trang trí cầu kỳ và bóng bẩy kia, cánh cửa này chỉ cao năm mét, được làm hoàn toàn bằng gỗ nâu sơn bóng và được điêu khắc vô cùng đơn giản với hai con chim hạc đang nhảy múa ở mỗi bên cánh.

Tuy nhiên, đừng có nhìn vào bề ngoài đơn sơ của nó mà lầm, thực chất, loại gỗ làm nên cánh cửa này còn quý giá gấp mười lần toàn bộ đá quý ở Đại Sảnh Đường cộng lại. Đó là một loại gỗ phi thường hiếm có gọi là Thiết Cương Thiên Niên Mộc, loài cây mất đến mười năm để nảy mầm, trăm năm sinh trưởng và ngàn năm thành hình.

So về độ cứng rắn, Thiết Cương Thiên Niên Mộc chính là gấp vạn lần sắt thép bình thường, bềnh gấp mười lần thứ kim loại màu trắng sữa tạo nên đại môn cao lớn bên ngoài, và thậm chí là gấp đôi cả Đại Thiết Môn trầm trọng nặng nề.

Từ đó có thể thấy, để có thể điêu khắc được hai con chim hạc sống động như thật lên cánh cửa gỗ này là khó khăn đến mức nào, kỳ công bậc này, có lẽ cũng chỉ có thể loại Đại vương triều hùng bá một phương trời như Âu Lạc mới có thể làm được mà thôi.

Còn Việt quốc, ha ha… nói cũng không phải chê bai gì, thế nhưng, nếu mà thật sự muốn học theo sự xa xỉ của Đại vương triều Âu Lạc, sợ là có nằm mơ mười đời tám kiếp thì cũng mãi mãi không cách nào sánh bằng.

Với sự khai phá của Ngọc Cổ Thanh cũng như Phá Thiên Tông đi trước, cánh cửa gỗ này tất nhiên cũng đã được mở toang ra, dẫn vào bên trong là một Đại Lễ Đường với từng hàng dài thẳng tắp ghế ngồi nạm vàng, bọc nhung, đính đầy đá quý lấp lánh, tràn đầy hơi thở sa hoa quý tộc.

Trên trần nhà Đại Lễ Đường vẫn là những chiếc đèn chùm pha lê ngũ sắc, không ngừng buông tỏa ánh sáng lấp lánh huyền ảo khắp không gian, dưới mặt đất tất nhiên là vẫn được lát đá cẩm thạch bóng loáng như gương.

Chỉ có điều, khác với Đại Sảnh Đường, sàn nhà của Đại Lễ Đường lại được cấu thành từ không chỉ một hay hai mà là từ rất nhiều loại đá cẩm thạch với vô số màu sắc khác nhau, có nóng, có lạnh, có đậm, có nhạt, dưới bàn tay của một vị kiến trúc sư tài hoa, bọn chúng đã kết hợp hoàn hảo với nhau, tạo nên một bức họa tuyệt mỹ, kỳ bí và hoa lệ không khác gì hàng tỷ vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Đứng tại nơi này, chúng ta tựa như đang đứng giữa tinh không vô hạn, rất phóng khoáng và cũng cực kỳ tự do!

------*-*------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play