Đăng Dương cong môi cười, tinh thần chuyển động, ánh mắt thâm sâu khẽ nhìn lên bầu trời cao vời vợi mà phất nhẹ tay.
Khiếu… thanh âm lảnh lót vang vọng không gian.
Từ trên thương không, một cái bóng màu xanh lam lao xuống với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Đăng Dương, cái bóng này, không gì khác chính là Băng Phách Tinh Linh – Lam Điểu mà hắn đã thả ra từ trước đó, nhằm trinh sát toàn bộ khu vực chung quanh.
Không chút chần chừ, Đăng Dương liền gỡ Đại Địa Tinh Linh – Thổ Địa trên vai xuống rồi nhét vào đôi vuốt trảo sắc lạnh của Băng Phách Tinh Linh.
“Nhờ vào các ngươi cả đấy!”
Dưới chỉ thị của Đăng Dương, Lam Điểu lại một lần nữa hót lên một tiếng thanh thót, đập mạnh đôi cánh băng lam bay vút lên trời cao, tại trên đó, Thổ Địa sẽ có tầm nhìn tốt nhất để đồng thời bao trùm sức mạnh khống chế dòng chảy của cát lên ba con Sa Quái bậc 9, triệt tiêu hoàn toàn khả năng hồi phục kinh người của chúng.
Mà ngay tại lúc Đăng Dương vừa ra lệnh cho Lam Điểu bay lên, tại vị trí cách đó không xa, nơi mà Phiêu Miễu Động đang đối mặt với con Sư Tử hai đầu, một tiếng nổ chói tai bất ngờ vang lên, báo hiệu cho trận đại chiến chính thức bắt đầu.
“Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, hai người các nàng tấn công tuyến đầu đi, lão phu thân là Hồn Sư sẽ đứng ở tuyến sau, tập trung hỏa lực để gây ra sát thương lớn nhất cho con Sa Quái” Đăng Dương nghiên túc nói
“Được!” Nguyệt Yên Lan gật mạnh đầu, cánh tay thon dài tuyết trắng vung lên, từ trong hư không vô định, một thanh trường thương đỏ rực như dung nham bổng nhiên xuất hiện.
Nàng dùng hai tay cầm lấy cán thương, hỏa hệ đấu khí trong ngường phun trào như vũ bão, ầm ầm tràn vào thân thương cứng rắn, trong nháy mắt đã biến nó thành một thanh hỏa thương bá đạo tuyệt luân, ẩn chứa bên trong khí tức hủy diệt vô cùng mạnh mẽ.
“Thủy Linh Lung, ta lên trước đây!” Nguyệt Yên Lan cười to hưng phấn, đôi chân thon dài cũng bốc lên hai ngọc hỏa diễm nóng rực mà đạp mạnh mặt đất, đùng một tiếng, bắn mạnh người ra như một viên đạn pháo cực kỳ uy lực, với không một chút nhúng nhường nào, nàng lao thẳng vào con Bọ Ngựa khổng lồ.
“Lão tiên sinh, ngài chú ý một chút, đừng đến quá gần con Sa Quái, Lung Linh lên đây!” Thủy Linh Lung cũng cười nhẹ một tiếng nhu thuận, trường kiếm lam sắc mỏng như cánh ve liền xuất ra khỏi vỏ, mang theo vô tận kiếm khí sắc lạnh vô bì, hóa thành một bóng trắng kỳ ảo, phóng thẳng vào con quái vật to lớn.
Và rồi…
Đùng… đùng… ầm… thương… thương…
Những tiếng bạo tạc cùng tiếng kiếm minh sắc bén nối tiếp nhau cất lên, dưới sự tấn công đột ngột và phi thường mạnh mẽ của hai người Thủy Linh Lung, con Bọ Ngựa khổng lồ đã có chút chật vật mà loạn choạng thân thình đồ sộ, trên người cũng vì thế mà nhiều thêm một đống vết thương lớn nhỏ.
Tuy nhiên, bấy nhiêu đây vết thương vẫn là chưa đủ để có thể khiến cho nó gục ngã, nhiều lắm chỉ xem như là một vài hao tổn ngoài da mà thôi.
“Khè!”
Bị đòn tấn công bất ngờ của hai người Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan khơi mào hung tính, con Bọ Ngựa gào thét trong sự tức giận, bốn cái càng khủng bố, sắc lạnh như sao cạo bắt đầu vùn vụt chém ra, điên cuồng đáp trả hai con mồi nhỏ bé.
Đừng nhìn vào thân hình to lớn của nó mà lầm, con Sa Quái bậc 9 mang hình dáng của Bọ Ngựa này, so với những con Bọ Ngựa thông thường, sợ là còn có tốc độ ra đòn nhanh hơn gấm mười lần, mỗi nhát chém được nó đánh ra, tốc độ phải nói mà cực nhanh, nhanh đến nổi không thể nhìn thấy hình dáng thật sự của nó mà chỉ là hành loạt tàn ảnh trùng trùng điệp điệp, chỉ nhìn vào thôi là đủ chóng đầu hoa mắt chứ đừng nói chi là chống trả hay né tránh.
Bất quá, đó là đối với những võ giả tầm thường, còn Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung là ai, bọn họ chính là hai thiên chi kiêu nữ có địa vị cực cao của Tam Sơn Môn và Phiêu Miếu Động, văn tài võ lượt, thập toàn thập mỹ, chỉ một chút chiêu trò đơn giản này, còn chưa thể làm khó được họ.
Chỉ thấy Nguyệt Yên Lan dựa vào sự bùng nổ liên tục của hỏa diễm dưới lòng bàn chân mà lướt đi giữa trời như một máy bay phản lực, dễ dàng tránh né trong làn mưa đao chết chóc của con Bọ Ngựa.
“Lưu Ly Chân Hỏa – Bạo Liệt Ma Thương!”
“Thập Nhất Kình Thương Phá Đại Địa!”
“Lưu Ly Chân Hỏa – Đại Diễm Vương Thương Liên Chiêu Đạn!”
Trường thương rực lửa trên tay nàng liên thục biến ảo từng đường thương pháp lô hỏa thuần thanh, lúc đâm, lúc quét, lúc bổ, lúc gạt, khi thì trực diện ngạnh kháng với những cái càng to lớn, gây ra hành loạt âm thanh va chạm kinh thiên, khi thì lại luồng lách như một con cá trạch trơn trượt, công kích thẳng vào phần ngực và phần cổ của con Sa Quái một cách phi thường hung bạo, khiến cho từng lớp… từng lớp cát vàng không ngừng rơi xuống.
Trong khi đó, không cần phải liên tục bay lòng vòng tránh né như Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung lại tựa như một làn sương khói lơ lững giữa bầu trời, tại sau lưng nàng, một đôi cánh chim tuyết trắng nhẹ nhàn vũ động.
Đôi cánh này của nàng, nhìn sơ qua thì có phần tương tự đôi cánh của Lý Tiểu Kiều, thế nhưng, bên trên lớp lông vũ mềm mại lại điểm xuyến một vài hoa văn xanh lam nhàn nhạt, giống như là những dòng chảy êm diệu của nước, càng khiến cho đôi cánh thêm lung linh, cao quý vạn lần.
Nàng cứ an tĩnh đứng đó, bình thản tự nhiên như tiên nữ hạ phàm, mặc cho hàng ngàn đao ảnh phô thiên tái địa của Bọ Ngựa trúc xuống, dù là chém vào đầu, ngực hay tay chân thì cũng không thể làm cho nàng mảy may tổn hại một chút nào.
Những chiếc càng sắc lạnh còn hơn dao cạo kia, bọn chúng cứ thế, chém qua người nàng như chém vào một làn sương khói vô hình vô chất, hợp rồi lại tan, tan rồi hại hợp, cực kỳ thần kỳ và quỷ dị.
Chỉ là, Thủy Linh Lung đã thật sự biến bản thân mình thành một làn sương khói hay sao?
Tất nhiên là không rồi!
Với sức mạnh phân tích tuyệt hảo đến từ kỹ năng giám định, Đăng Dương có thể nhìn ra được, Thủy Linh Lung hoàn toàn không phải hóa thành sương khói như mắt thường nhìn thấy, mà thật ra, nàng chính là đang thi triển một loại thân pháp phi thường cao minh.
Khác với thân pháp Đạp Lôi chuyên di động với tốc độ cao của Đăng Dương, thân pháp của nàng lại chỉ chú trọng dịch chuyển trong một khoảng cách cực nhỏ, khoảng cỡ một mét mà thôi.
Điêu đó, cộng với tốc độ và tần xuất chuyển động không tưởng, đã giúp cho Thủy Linh Lung có thể dễ dàng né tránh hàng loạt đao ảnh đoạt mạng của con Bọ Ngựa trong từng đường tơ kẻ tóc mà không cần phải bay nhảy loạn xạ.
Cùng với đó, không chỉ tránh né, xung quanh người nàng cũng đã quay tròn một cơn bão thủy kiếm khổng lồ, và cứ từng giây trôi qua, hàng trăm… hàng nghìn tia kiếm khí sắc lạnh ào ào phá không bay ra như mưa tên bão đạn, điên cuồng bắn thẳng vào người con Sa Quái như một cái súng máy hạng nặng, từng chút… từng chút một tàn phá thân thể của nó từ ngoài vào trong.
“Một lần nhìn thấy là một lần được mở rộng tầm mắt nha!”
Đứng ở phía xa xa trên mặt đất, Đăng Dương trông thấy hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung đang bạo triển hùng phong, dồn ép con Bọ Ngựa không cách nào ngóc đầu lên nổi mà cảm khái không thôi
“Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, mỗi người trong bọn họ đều sở hữu sức mạnh thuần túy vượt trội hơn mình, nếu không phải lúc đó, mình sử dụng độc dược để bẫy các nàng, sợ là sẽ không có bất kỳ một cơ may nào, có thể khiến cho hai nàng thành thâm thành ý mà phục tùng mình như bây giờ”
“Mà thôi, dù sao đó cũng chỉ là xét về sức mạnh thuần túy, còn nếu so về sức mạnh tổng hợp, vậy thì một mình mình chấp hai người các nàng cũng không phải là không thể, quan trọng nhất vẫn là cái đầu”
“Hài, mặc dù nhìn từ tính thế hiện tại, chỉ hai người các nàng cũng có thể giải quyết con Bọ Ngựa kia vô cùng dễ dàng, bất quá, quỹ thời gian của mình hiện nay không phải là dư dả, bởi vậy, sớm tiêu diệt mấy con Sa Quái này sớm chút nào thì hay chút đó”
“Được rồi, tham chiến thôi, vừa hay, mình đang muốn thử nghiệm một vài Hồn Thuật vừa mới học được!”
Nhàn nhạt cười khẽ một tiếng, Đăng Dương lấy từ túi đồ hệ thống ra một lá bùa màu xanh lam, rót linh hồn lực vào trong rồi mạnh tay phóng thẳng về phía con Bọ Ngựa khổng lồ.
“Thủy thuật bậc 2 – Đóng Băng!”
Lá bùa xanh lam vừa bay lên giữa không trung thì ngay lập tức tan biến vào hư vô, mà theo sự tan biến đó, một lớp băng mỏng nhanh chóng ngưng kết trên cơ thể đồ sộ của con Bọ Ngựa, trong nháy mắt đã khiến cho tốc độ của nó giảm đi đáng kể, biến những đòn chém đao trùng trùng điệp điệp, tàn ảnh đầy trời trở thành những nhát chém cực kỳ bình thường, đến nổi chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn rõ từng động tác của nó.
Không dừng lại ở đó, Đăng Dương tiếp tục vung tay, ném thêm ra vài lá bùa đủ màu sắc khác nhau
“Mộc thuật bậc 2 – Quỷ Đằng Trói Buộc!”
Từ bên dưới những vết nứt ăn sâu vào lòng đất, những câu mộc đằng đầy gai nhọn, duy một màu đen tăm tối, bất ngờ phá không phóng ra với tốc độc cực nhanh, từ khắp bốn phương tám hướng, trói chặt vào bốn cái chân tráng kiện của con Bọ Ngựa khổng lồ, nhất thời làm cho nó không thể di chuyển.
“Thổ thuật bậc 2 – Sa Lầy!”
Với loại hồn thuật này, mặt đất dưới chân con Bọ Ngựa bắt đầu từ trạng thái cứng rắn hóa thành một đống sình lầy sền sệt và cực kỳ bám dính, một lần nữa khóa chặt mọi chuyển động và rồi chậm rãi, kéo cơ thể khổng lồ của nó xuống dưới mặt đất.
“Ám thuật bậc 2 – Suy Nhược!”
Tiếng quát vừa ra, từ cơ thể con Bọ Ngựa bắt đầu nổi lên từng đợt hắc vụ hôn ám như ma khí, khiến cho nó lâm vào trạng thái mệt mỏi, uy lực mỗi đòn đánh giảm sút thấy rõ, không còn hung bạo như xưa
“Quang thuật bậc 2 – Mê Muội!”
Lá bùa màu trắng nổ tung trên không trung, hóa thành một luồng ánh sáng tinh khiết đến vô cùng chói mắt, bắn thẳng vào đầu con Bọ Ngựa, không chỉ khiến cho hai mắt của nó bị mù tạm thời mà còn làm cho tinh thần của nó chập chờn bất định, mơ mơ màng màng, không xác định được đâu là đông mà đâu là tây.
Năm hồn thuật của năm nguyên tố khác nhau, ba loại không chế và hai loại nguyền rũa được Đăng Dương liên tiếp tung ra trong thời gian ngắn, cơ hồ đã dưa con Sa Quái bậc 9 rơi vào tình trạng bất động toàn thân, hoàn toàn biến nó thành một cái bao cát theo đúng nghĩa đen, mặc cho hai người Thủy Linh Dung tha hồ công kích.
Đùng… đùng… đùng…
Ầm… ầm… ầm…
Xoẹt… xoẹt…
Hàng loạt tiếng nổ bạo liệt cùng với âm thanh kiếm minh rít gió điên cuồng ngân vang trong không gian, mà theo đó, từng dòng cát vàng cuồn cuộn, bắt nguồn từ cơ thể đồ sộ của con Bọ Ngựa, không ngừng chảy xuống xối xả như thác, dần dần bồi đắp thành một núi cát vàng ngay dưới chân nó, chậm rãi san lấp những khe nứt khổng lồ do chính nó tạo ra.
“Thủy Linh Lung, Nguyệt Yên Lan, mau toàn lực công kích vào phần bụng của nó!” Đăng Dương cao giọng quát lớn
“Được!” Nguyệt Yên Lan hưng phấn hét lên, ánh mắt nhìn con Sa Quái đã bị trói buột đến không còn đường thở, trong lòng không khỏi xuất hiện một chút thương hại, cười nói
“Súc sinh đần độn, đánh ai không đánh lại ngu ngốc đi gây sự với lão tiên sinh, chết cũng đáng”
“Lưu Ly Chân Hỏa – Phượng Điểu Thần Thương!”
Cùng lúc đó, Thủy Linh Lung đứng giữa bầu trời cũng lạnh lùng quát lên
Nương theo hai tiếng quát lạnh lùng cất lên, Phượng hoàng lửa mà cơn lốc thủy kiếm lại một lần nữa song hành lao ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh thẳng vào cái bụng to lớn của con Sa Quái.
Bùm… một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cát vàng bay tung tóe, trong thoáng chốc, một cái hố to đùng đã xuất hiện trên phần bụng của con Bọ Ngựa, mà nằm sâu trong cái hố đó chính là một viên Tinh Hoa Thạch màu vàng đất lấp lánh tinh quang.
“Cơ hội dứt điểm đã đến!” Đăng Dương rút từ trong người ra một lá bùa hoàng kim được bao phủ bởi vô số hoa văn phức tạp, và rồi hắn cũng không có ném thẳng đi như những lá bùa trước đó mà bóp mạnh nó trong lòng bàn tay, quát khẽ
“Kim thuật bậc 3 – Hoàng Kim Thiên Xích!”
Trong tay Đăng Dương, lá bùa hoàng kim tức khắc tan thành tro bụi, giải phóng ra năm sợi xích vàng, xé không phóng ra với tốc độ như điện xẹt, thoáng cái đã vươn đến vị trí của con Bọ Ngựa, lạnh lùng đâm thẳng vào cái hố to đùng trên bụng của nó như xuyên đậu hủ, sau đó thì cường ngạnh cuốn chặt lấy viên Tinh Hoa Thạch rồi mang về cho hắn.
Toàn bộ quá trình, chỉ diễn ra trong vòng vài giây ngắn ngủi.
< Ngài đã thành công vượt cấp giết chết một con Sa Quái bậc 9, nhận được 7500 điểm sinh mạng, nhận được 65 điểm tích lũy >
Tinh!
< Chúc mừng ngài đã thăng cấp 19, nhận được 5 điểm Thiên Phú, nhận được 20 điểm Tích Lũy >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT