Ầm… ầm… ầm…

Tiếng nói vang dội của Đăng Dương vừa rơi xuống, không gian linh hồn của hắn bắt đầu rung động dữ dội, tiếp tho đó, từ trong biển tinh không vô tận, một cánh cổng màu trắng khổng lồ xé rách hư không, chậm rãi dâng lên.

Tại trên cánh cổng, dễ dàng cảm nhận được một loại khí tức tan thương cổ lão đến tận cùng, không ngừng tỏa ra hơi thở siêu nhiên bất diệt, mạnh mẽ đến nổi có thể dễ dàng trấn ấp thần ma, nghiền nát vạn vật, chính là Trường Sinh Môn.

Mà ở ngay chính giữa cánh cổng của thiên địa pháp tắc đó, một điểm màu đỏ nho nhỏ bổng nhiên xuất hiện rồi từ từ quay tròn, chưa qua bao lâu đã biến thành một vòng xoáy tựa như xoáy nước khổng lồ, chậm rãi chuyển động.

Sau đó, từ sâu bên trong vòng xoáy màu đỏ khổng lồ ấy, từng tia ánh sáng vàng kim không ngừng từ trên cao phủ xuống linh hồn Đăng Dương, hay nói đúng hơn chính là chiếu xuống viên Đại Địa Chi Tâm trên tay của hắn.

Được thiên quang chiếu rọi, Đại Địa Chi Tâm một lần nữa lại sáng rực lên như một vầng mặt trời, bung tỏa ra phô thiên tái đại Thổ hệ đấu khí mà nó đã từng hấp nạp trong hơn ba trăm năm qua, bắt đầu ngưng kết ra hình dáng Tinh Linh của chính mình.

Thời gian vài cái chớp mắt trôi qua, ánh sáng rực rỡ cực kỳ chói mắt dần dần thu lại, mà Địa Địa Tinh Linh cuối cùng cũng đã hiển lộ ra chân dạng thật sự trước mắt Đăng Dương.

Mà cũng tại lúc Đại Địa Tinh Linh thành công đản sinh, Trường Sinh Môn cũng lập tức thu lại khí tức vừa thần bí vừa khủng bố của mình, hoàn toàn tan biến vào hư không vô tận.

Chỉ thấy Đại Địa Tinh Linh mang hình dáng của một con giun nhỏ có màu vàng nghệ, toàn thân trên dưới dài không quá 20 cm, chi chít nếp nhăn, nhìn qua cực kỳ tầm thường, so với dáng vẽ uy phong lẫm lẫm của Băng Phách Tinh Linh, chính là cách biệt một trời một vực.

Bất quá, cũng không thể trách được, dù sao Băng Phách Tinh Linh chính à được sinh ra từ Băng Phách Chi Tâm hàng ngàn năm tuổi, trong khi đó Đại Địa Tinh Linh chỉ sinh ra từ Đại Địa Chi Tâm ba trăm năm tuổi mà thôi, thua kém quá xa cũng là điều dễ hiểu.

< Chúc mừng chủ nhân đã triệu hồi thành công Đại Địa Tinh Linh, sức chiến đấu của ngài lại tăng lên một tầm cao mới >

Nhìn con giun đất nhỏ nhỏ không chút thu hút ngọ nguậy trên lòng bàn tay, Đăng Dương ngược lại không có bao nhiêu thất vọng, tâm thần hơi chuyển, cười khẽ nói

“Thử nhìn bản lĩnh của ngươi một chút, đào rộng cái hang này của ta ra xem nào?”

Tưng!

Nghe Đăng Dương nói, con giun đất nho nhỏ liền tung người, nhảy khỏi lòng bàn tay của hắn, rơi xuống mặt đất, sau đó nớ hơi ngỏng cái đầu lên trên, lắc lư vài cái rồi đột ngột cắm mạnh xuống đất.

Ào… ào… ào

Tức tốc, dưới hành động của con giun đất, mặt đất dưới chân Đăng Dương đang yên bình thì bổng nhiên ầm ầm chuyển động như ước lũ, lấy một tư thế hết sức khó tin, hóa thành một vũng cát lún tựa như sình lầy. Chỉ có điều, dòng cát lún này không có nuốt chửng hắn như là những bãi cát lún ở ngoài kia, ngược lại lại là ào ào chui vào bụng của con giun nhỏ.

Chưa đến vài giây thời gian, trong ánh mắt kinh ngạc đến trợn tròn của Đăng Dương, toàn bộ vài chục mét khối cát dưới chân hắn, đều đã bị Đại Địa Tinh Linh nuốt trọn, chiến hang động nho nhỏ của hắn thành một đại hang động khổng lồ, cho dù cùng lúc dung nhập hàng trăm người cũng không hề cảm thấy chật chội.

Thế nhưng cái này cũng chưa phải quan trọng nhất, thứ mà Đăng Dương hoàn toàn không nói thành lời đó chính là, sau khi nuốt trọn hàng chục mét khối cát vàng, con giun nhỏ thế nhưng vẫn nhỏ bé y chang như cũ, toàn thân hẹp dài như chiếc đũa, dài không quá 20 cm, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu gì là biến đổi kích thước.

“Ha ha, có chút ý tứ, từ nay ta sẽ gọi ngươi là Thổ Địa, cảm thấy thế nào?” Đăng Dương dùng ngón tay, miết nhẹ đầu của con giun nhỏ, vui vẻ nói, thế nhưng rồi, hai hàng lông mày chợt giật giật vài cái, phì cười nói “Ái chà, mình lại quên mất, dù là Băng Phách Tinh Linh hay Đại Địa Tinh Lình thì cùng đều là linh hồn của mình cả a, nói chuyện với chúng nó thì khác nào tự nói một mình đâu, đúng là có chút sai sai?”

“Hài, mà thôi kệ, nói chuyện một mình thì có làm sao, Thổ Địa, phun cát ra lại đi!”

Thổ Địa nghe thấy vậy thì khẽ kêu u u một tiếng tựa như đáp lời, mặc cho dù không cần nghe, bản thân nó cũng thừa biết Đăng Dương suy nghĩ cái gì.

Chỉ thấy Thổ Địa sau khi kêu lên thì hơi cong người lại rồi búng mạnh một cái giống như dây cung, và thế là lại một trận ầm ầm cát vàng rung chuyển, từ cái miệng nho nhỏ của con giun đất, phô thiên tái đại cát vàng phun ra như thác, tựa như giặc lũ điên cuồng càn quét trong hang động, nhất thời khiên cho Đăng Dương phải vội vàng thi triển thân pháp Đạp Lôi, cưỡi trên sóng cát mà đứng mới có thể miễn cưỡng không bị chôn sống.



Đúng không hổ cái danh Thổ Địa, Đại Địa Tinh Linh hút cát vào đã nhanh mà phun ra cũng nhanh không kém, chưa đến vài cái chớp mắt ngắn ngủi, cả hang động rộng lớn đã được san lấp toàn bộ, một lần nữa khôi phục bộ dáng nông cạn khi xưa.

Đăng Dương đứng thẳng trên cát vàng, đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh biến đổi khôn lường, trong ánh mắt không khỏi lóe lên ánh sáng kỳ dị, tựa hồ hắn đã nghĩ ra thêm một trò hay ho nào đó với thứ sức mạnh kỳ dị của Đại Địa Tinh Linh.

Cười cười một lúc, Đăng Dương khẽ phất nhẹ tay, đem Đại Địa Tinh Linh từ dưới mặt đất thu hồi vào trong cơ thể, biến con giun nhỏ thành một hình xăm ngoằn nghèo màu vàng nghệ, nằm yên vị ngay cạnh hình xăm lam điểu dương cánh trên mu bàn tay trái.

“Năm ngày sau, phế khu Cổ Loa, thật là có chút mong đợi quá đi!”

--------*-*--------

Cùng lúc đó, tại một khu vườn bí mật ở Hắc Cẩu Đường, nơi đây sơn xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình.

Diệp Khắc Linh yên ắng ngồi xếp bằng trên một chiếc lá ngọc bích không lồ, nằm giữa ngọc trì xanh biếc, đôi mắt bồ câu nhắm chặt, mày liễu dương lên, như có như không tỏa ra một luồng anh khí hùng dũng, khuôn mặt xinh đẹp trắng không tì vết, môi hồng chốc chốc lại mở, khẽ hít vào thở ra từng luồng bạch khí trắng xóa như sương, lại kết hợp với cơ thể tinh tế động lòng người, nhìn qua không khác gì tiên nữ chốn trần gian.

Quanh người nàng, từng tia phong hệ đấu khí màu lục nhạt, mỏng như sợi chỉ, không ngừng xoay tròn với vận tốc cực nhanh, tạo thành một cơn lốc xoáy cao hơn ba mét.

Cơn lốc này, tuy không to nhưng lại tràn ngập hơi thở mạnh mẽ và đồng thời cũng phi thường sắc bén. Từ hình ảnh một chiếc la cây, bởi vị bị gió lay động mà rời khỏi cảnh, vô ý rơi vào vòng xoáy và chỉ trong tích rắc liền hóa thành bụi phấn, ban biến vào hư vô là đủ biết cơn lốc mày lục nhạt này nguy hiểm đến mức nào.

Cách Diệp Khắc Linh không đến mười bước chân, Hồ Tử Lục vẫn như thường ngày, một bộ dạng lôi thôi buồn chán, chỉ là sâu trong đôi mắt lão, một sự nghiêm túc hiếm có đang nhẹ nhàn lưu động, cẩn thận tỉ mĩ quan sát từng cử chỉ, hành động nhỏ nhất của Diệp Khắc Linh, dù là một cái tung mi hay nháy mắt.

Chợt, tựa như đã nhận ra điều gì khác đó khác thường, Hồ Tử Lục nghiêm giọng nói, âm thanh tuy không to cũng không bá đạo, thế nhưng vừa đủ đánh sâu vào bên trong tiềm thức của Diệp Khắc Linh, để cho nàng có thể nghe thấy phi thường rõ ràng.

“Phong hệ chủ nhanh không chủ nhiều, hạ thấp số lượng Phong Nguyên Khí, đẩy mạnh tốc độ lưu chuyển, tuần hoàn vô tận, không được ngơi nghỉ!”

Nghe được lời nhắc nhở của Hồ Tử Lục, Diệp Khắc Linh hơi nhướng lông mày một chút, môi đào hé mở, hít sâu một hơi rồi biến đổi pháp ấn trên tay, khe khẽ thở ra, cứ thế, vô cùng đều đặng lặp đi lặp lại hàng trăm lân.

Mà theo quá trình hít thở phi thường quy luật của Diệp Khắc Linh, dùng mắt thường có thể nhìn thấy được, cơn lốc đang không ngừng xoay quanh người nàng đang thu nhỏ lại với tốc độ cực nhanh, chưa đến vài giây thời gian, đã từ 3 m giảm xuống còn 2 m, thay vào đó, tốc độ của cơn lốc lại gia tăng thêm gấp đôi, không ngừng rít lên từng tiếng xé gió bén nhọn, tựa như muốn cắt cả không gian ra làm vạn mảnh.

Chỉ là, đối với biểu hiện này của Diệp Khắc Linh, Hồ Tử Lục hình như cũng không mấy hài lòng, lão thở dài một hơi, chậm rãi nói

“Ta bảo con hạ thấp số lượng Phong Nguyên Khí chứ không phải là áp xúc cho bọn chúng nhỏ lại rồi thông qua áp lực đó, đẩy nhanh tốc độ lưu chuyển a!”

Đang ngồi trong lốc xoáy, đôi mắt mỹ lệ luôn luôn khép chặt của Diệp Khắc Linh cuối cùng cũng nhẹ nhàn mở ra, trong ánh mắt tràn ngập một hồi mê võng, khe khẽ nói

“Cái Phong Nguyên Khí này, cũng là quá khó luyện đi, so với môn Địa giai võ kỹ Tiêu Phong Tam Trọng Ảnh của con, sợ rằng còn khó học hơn gấp chục lần”

“Sau gần một tháng không ngừng tu luyện, con vẫn không hiểu được nguyên lý ẩn sâu trong đó. Muốn giảm số lượng nhưng lại không được áp xúc? Thế thì là sao gia tăng tốc độ vận chuyển giới hạn được?”

Cùng với lời nói phát ra, cơn lốc xoáy màu lục nhạt cũng dần dần phai nhạt rồi tiêu biến, một lần nữa trả lại sự bình yên cho khu vườn xinh đẹp.

Nghe Diệp Khắc Linh nói vậy, Hồ Tử Lục mệt mỏi duỗi lưng một cái, từ trên ghế đá đứng lên, vừa đi vừa nói

“Nên biết, Phong Nguyên Khí chính tinh hoa của Phong hệ đấu khí, trải qua trăm lần, ngàn lần chắt lọc mới tạo thành và chỉ có thể được ngưng tụ bởi võ giả đạt đến cảnh giới Kình Quân, những người đã thoát khỏi phàm thai, đạt đến thành tựu Nguyên Thể. Cái này không khó mới không hợp lẽ thường”

“Thế nhưng, thể chất của con lại thuộc vào hàng đặt biệt, vừa ra đời đã là Tiên Thiên Nguyên Thể, phụ vào hệ Phong”

“Với Phong Nguyên thể chất này, cho dù con không đột phá đến cảnh giới Kình Quân thì vẫn có thể ngưng tụ ra Phong Nguyên Khí như thường, chỉ là kinh nghiệm tu luyện của con vẫn còn có chút non kém, gặp khó khăn trong việc lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc mà thôi”

Nói đến đây, Hồ Tử Lục khẽ dừng chân lại, ngón tay chai sạn khẽ vẫy nhẹ giọt sương nhỏ tồn đọng trên lá cây, ánh mắt chứa đầy hàm ý nhìn đến Diệp Khắc Linh, cười như không cười, nói

“Bất quá, theo như sư phụ thấy, lấy thiên phú cùng trí thông minh tuyệt đỉnh của con, chút ít nguyên tắc thiên địa này, đáng lẽ ra là không thể làm khó được con mới đúng!”

“Nói đi, có phải mấy hôm nay, tên tiểu tử Nguyệt Vô Song của Chu Tước Đường thường xuyên quấy rầy con phải không? Nếu như chỉ vì thế mà làm chận trễ thời gian tu luyện của con thì cứ nói ra, sư phụ đi qua cho hắn một cái bạt tai là được”

Diệp Khắc Linh vừa nghe thế thì không khỏi đảo tròn ánh mắt, có vẻ không quan tâm lắm, nói

“Hắn ta thì có gì để cho con bận tâm chứ?”

“À mà sư phụ người cũng nên bớt bớt một chút đi, nói gì thì nói, người ta cũng là thiên chi kiêu tử của Tam Sơn Môn, con trai của Đường chủ Chu Tước Đường, cháu ngoại của đương kim Môn Chủ, không phải muốn đánh là cứ đánh nha, sẽ vi phạm môn quy đấy!”

Hồ Tử Lục bĩu môi, cười nói “Có gì mà không dám chứ, xét theo bối phận, thằng nhóc đó còn phải gọi ta một tiếng ‘ông bốn’, là bậc cha ông, ta thay mặt ông ngoại nó, dạy dỗ nó một chút thì có gì sai sao, cũng đâu có làm trái với môn quy!”

Chậm lại một nhịp, Hồ Tử Lục tựa hồ nghĩ đến việc gì đó, tặc lưỡi nói

“Ây cha, không nhắc đến cái tên kiêu ngạo Nguyệt Vô Song kia nữa, mà nếu như không phải vì hắn, vậy lẽ nào việc tu luyện chậm trễ của con là do một người khác gây ra? Ví dụ như Tiểu Thất Tử chẳng hạn”

“Ha ha, làm sao? Mới chỉ xa nhau một tháng mà thôi, con đã nhớ tiểu sư đệ của mình đến quên ăn quên ngủ luôn rồi à?”

Khác với bộ dạng hoàn toàn không để ý khi trước, mặc dù Hồ Tử Lục cũng là dùng chuyện tình cảm để trêu chọc Diệp Khắc Linh, thế nhưng khi nhắc đến Đăng Dương, sắc mặt của nàng liền không kìm được mà khẽ động dung, ánh mắt lạnh lùng không khỏi nhảy lên một cái, có chút tức giận, nói

“Sư phụ, người đang nói cái gì thế, con với Đăng Dương, cũng chỉ là đồng bạn vào sinh ra tử mà thôi a, nhớ với nhung cái quỷ gì?”

Chỉ là vừa nói xong câu này, câu tiếp theo của nàng đã hoàn toàn bán đứng luôn chính mình

“À mà, sư phụ nhắc mới nhớ, lần này Đăng Dương ra ngoài làm nhiệm vụ, rất có thể cũng sẽ tham gia cái phế khu Cổ Loa kia, mà con lại nghe nói, lần khai mở phế khu này, tựa hồ có chút khác biệt với những lần trước, thậm chí còn oanh động đến đám nội môn siêu cấp đệ tử như Nguyệt Yên Lan”

“Người có biết, nguyên do bên trong của việc này hay không?”

Vừa nghe vậy, lại nhìn đến bộ dạng tuy tỏ ra lạnh lùng nhưng lại cực kỳ hóng hớt của Diệp Khắc Linh, Hồ Từ Lục liền phì cười trong lòng

‘Như vậy mà còn nói không có quan hệ gì? Cái con nhóc này, trong lòng nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt hết cả rồi kìa, còn bày đặt giấu giấu giếm giếm’

Mặc dù nghĩ là vậy, thế nhưng Hồ Tử Lục cũng không có ý muốn tiếp tục trêu ghẹo Diệp Khắc Linh nữa, biết gì nói nấy mà cười đáp

“Việc này à? Cũng không có gì đặc biệt đâu, chỉ là ta có ‘sơ ý’ nghe được một chút phong phanh, nói rằng phế khu Cổ Loa khai mở lần này, tựa hồ có thể sẽ mở được cái Đại Thiết Môn cực kỳ kiên cố kia, tiến vào vùng Nội Thành phi thường bí ẩn”

“Ha ha, biết đâu được, bên trong đó sẽ là cả một kho tàng đồ sộ, cũng như truyền thừa của thế lực, từng một thời trấn giữ Thành Cổ Loa cũng không chừng!”

“Hài, nếu như không phải toàn bộ phế khu Cổ Loa này được đặt trong một kết giới vô cùng cường đại, bản thân ta cũng muốn tiến vào một lần thử xem sao, thật là tò mò quá đi mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play