Phùng Hưng bị đánh bay về sau cũng là lúc Cửu Triệt khôi phục tinh thần thanh tĩnh, kim hệ đấu khí trong cơ thể gào thét mà phun ra bên ngoài như một dòng nước lũ, cuồn cuộn quán chú hết vào bên trong lưỡi kiếm sắc nhọn, một chiêu đâm ra ngoan độc tuyệt hảo, lấy tốc độ cực nhanh mà lao thẳng vào giữa lồng ngực Đăng Dương.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Tiệt Kiếm Thức!”
Đăng Dương vừa đánh bay Phùng Hưng, lực cũ chưa hết, lực mới khó sinh, nay lại bị Cửu Triệt phản kích cực mạnh, nhất thời không kịp xuất kiếm để mà đối kháng.
Chỉ là, không xuất kiếm được cũng không sao, một kiếm như thế này, còn lâu mới đủ sức uy hiếp được hắn.
Không thèm né tránh, Đăng Dương thong thả đứng yên tại chỗ, tay trái đưa lên chặn ngước người, cười khẽ quát
“Lôi Thuẫn!”
Loẹt xoẹt… loẹt xoẹt… âm thanh lôi điện thiêu đốt không gian. Từ cánh tay của Đăng Dương, Tử Lôi đấu khí thô to như độc xà, ầm ầm phóng xuất ra bốn phương tám hướng, đánh cho mặt đất cùng hai bức tường chằn chịt vết nứt hai bên đường cháy khét đen xì.
Tiếp theo đó, những tia lôi điện tràn đầy uy lực này, trong thời gian một cái chớp mắt ngắn ngủi, đã đan lại với nhau, kết thành một tấm lôi thuẫn hình tròn, trong thời khắc điện quang hỏa thạch, vừa kịp lúc che chắn Đăng Dương khỏi lưỡi kiếm uy lực chết người.
Môn Nhân giai cao cấp võ kỹ phòng thủ - Lôi Thuẫn này, Đăng Dương cũng đã tu luyện đạt đến đại thành, hiện nay đã có thể tùy tâm sở dục vô cùng thuần phục, hoàn toàn tháo bỏ tất cả những trói buộc cố hữu, khi thi triển cũng không cần thông qua hành động đem binh khí cắm mạnh xuống mặt đất, đồng thời còn có thể tự do tùy biến hình dáng, kích thước lớn nhỏ của Lôi Thuẫn theo như ý muốn.
Có thể nói, Lôi Thuẫn hiện nay đã trở thành một chiếc khiên thật sự trong tay Đăng Dương, biến ảo đa đoan tùy theo phong cách chiến đấu của hắn.
Keng! Mũi kiếm ánh vàng đâm mạng vào lôi thuẫn vang lên âm thanh chát chút, tia lửa bắn khắp không trung.
“Có thể chặn đứng Tiệt Kiếm Thức của ta? Tấm khiên này, không lẽ lại là Địa giai sơ cấp võ kỹ phòng thủ?” Nhìn lôi thuẫn sau khi trực tiếp hứng chịu một kiếm cực mạnh của mình mã vẫn mảy may không một vết xước, Cửu Triệt không khỏi mở to hai mắt, hết sức ngạc nhiên
“Ngươi nói đúng rồi đó! Giờ thì đến lượt ta xuất chiêu, xem kiếm” Nấp sau lôi thuẫn, Đăng Dương hé miệng cười khẽ, ‘Yên’ một tiếng kiếm minh lanh lãnh vang lên, Bình Minh kiếm xuất ra khỏi võ, kéo theo một đạo hàn quang lạnh lẽo xẹt qua không trung, xuyên qua Lôi Thuẫn, trực tiếp hướng lồng ngực của Cửu Triệt mà mạnh mẽ đâm đến với tốc độ cực nhanh.
“Chết tiệt, kiếm của hắn làm sao lại nhanh đến vậy?”
Đăng Dương vừa xuất kiếm, hai mắt Cửu Triệt vì cảm thấy cực kỳ nguy hiểm mà liền co rụt lại thành đầu kim, không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, ngay tức khắc, hắn bùng nổ tất cả sức mạnh, đem đại lượng đấu khí hùng hồn trong cơ thể, tất cả đều phóng xuất ra bên ngoài như thủy điện vỡ đê.
Hơn thế nữa, từng tia đấu khí vừa thoát li ra ngoài thì liền hóa thành một thanh tiểu kiếm nho nhỏ phi thường sắc nhọn, cứ thế, hàng vạn tia đấu khí chính là hàng vạn thanh tiểu kiếm kim sắc, trong nhất thời đã biến hắn thành một con nhím chi chít gai nhọn.
Trong số đó, có không dưới hàng trăm gai nhọn phóng thẳng vào người Đăng Dương, nhìn qua vô cùng nguy hiểm.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Huyền Kim Ti Giáp!”
Bất quá, trong mắt Đăng Dương, hàng trăm tiểu kiếm sắc nhọn này không là gì cả, chỉ thấy thế kiếm của hắn không những không giảm mà còn tăng mạnh, tại trên lưỡi kiếm duy một màu đen u ám, một tia kiếm khí bạch sắc ẩn ẩn hiện hiên, tựa như một dãi lụa trắng quấn quanh lưỡi kiếm, nhất thời khiến cho kiếm chiêu tăng thêm một phần khí tức sắc bén tuyệt luân, dễ dàng xuyên qua hết thảy tầng tầng kiếm ảnh kim sắc, đâm thẳng vào người Cửu Triệt không chút nương tình.
Cửu Triệt nhìn thấy hành động điên cuồng, tựa như liều chết của Đăng Dương, khóe môi liền nhất lên nụ cười băng giá, hừ lạnh nói
“Ngu ngốc, ngươi đây là đang muốn lưỡng bại câu thương với ta sao, ha ha, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Dù cho trúng phải một kiếm của ngươi, ta nhiều lắm cũng chỉ thụ thương chút ít mà thôi, trong khi đó, ngươi bị hàng trăm kiếm khí sắc nhọn của ta đâm vào, chính là sẽ bị phanh thây ngàn mảnh trong chớp mắt, thịt nát xương tan!”
Đáp lại lời lẽ tựa như đã nắm chắc phần thắng của Cửu Triệt, chỉ là một nụ cười còn lạnh hơn vài phần của Đăng Dương
“Kẻ nằm mơ giữa ban ngày chính là ngươi chứ không phải ta. Chỉ mấy thanh tiểu kiếm nho nhỏ này mà muốn phanh thây ta thành vạn mảnh, sợ là vẫn còn thiếu chút hỏa hầu!”
Tiếng nói lạnh lùng vừa dứt thì cũng là lúc, kiếm chiêu của hai bên lao thẳng vào người nhau.
Dưới sức mạnh kinh người của Cửu Ảnh Kiếm Ý, lại kết hợt với sự sắc bén không gì sánh nổi của một thanh Địa Nguyên Binh hàng thật giá thật, Bình Minh kiếm của Đăng Dương đã dễ dàng đâm xuyên qua người Cửu Triệt như đâm đậu hủ, tạo thành một lỗ máu phi thường dữ tợn, thông thẳng từ trước ngực đến tận sau lưng.
Ngay tức thì, Cửu Triệt hét thảm một tiếng đau đớn thấu tận tim can, khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ tươi chới mắt, lách tách rơi xuống mặt đất, chỉ có điều, bị thương là như vậy, thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn ngập tràn ác liệt, hung hăng nhìn chằm chằm vào Đăng Dương đứng ở đối diện, cười lạnh không thôi
“Ngươi chết chắc rồi!”
Bất quá, rất nhanh, nụ cười trên miệng Cửu Triệt còn chưa kịp nở ra thì đã co rúm trở lại, ánh mắt ác liệt thoáng chốc đã biến thành không thể tin nổi, trợn tròn ngạc nhiên mà nhìn cảnh tượng đang xảy trước mắt.
Chỉ thấy hàng trăm tia kiếm khí vàng kim sắc nhọn của hắn, cứ thế mà từng tia, từng tia xuyên thủng qua lớp võ phục màu đen và rồi vỡ nát như vụn bánh khi va chạm với là da ẩn khỏe khoắn, không ngừng ẩn hiện lôi điện màu tím của Đăng Dương.
Lớp lôi điện ẩn hiện trên làn da này, không gì khác chính là Nhân giai trung cấp võ kỹ phòng ngự - Lôi Bì Giáp của Đăng Dương.
Cũng như Bạo Lôi Quyền và Lôi Thuẫn, Lôi Bì Giáp hiện nay cũng đã được hắn tu luyện đến cảnh giới đại thành, lực phòng ngự không hề thua kém bất kỳ một môn Nhân giai cao cấp võ kỹ phòng ngự nào. Chính vì thế, một chiêu Nhân giai cao cấp võ kỹ - Huyền Ti Kiêm Giáp của Cửu Triệt, dù uy lực cực kỳ ghê gớm nhưng vẫn không có bất kỳ cơ hội nào để có thể xuyên phá lớp phòng ngự tuyệt hảo này.
Nói thì dài dòng, thế nhưng lần giao thủ này giữa Đăng Dương và Cửu Triệt chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi, từ đầu đến cuối cùng không kéo dài quá mười giây thời gian.
Và tất nhiên, với một lưỡi kiếm sắc nhọn vẫn còn nằm im trong người, kẻ thua cuộc trong trận chiến này chính là Cửu Triệt, chỉ cần Đăng Dương muốn, Cửu Triệt chắc chắn sẽ tắt thở dưới lưỡi kiếm của hắn bất kỳ lúc nào.
Bản thân Cửu Triệt cũng hiểu rất rõ điều đó, ánh mắt của hắn lúc này đã gần như vô hồn, sự sợ hãi cái chết nhanh chóng đong đầy tâm can, khí tức tử vong đã phủ xuống đầu hắn gần hơn bao giờ hết.
‘Ta phải chết như thế này sao?’ Trong khoản khắc một phần ngàn giây, Cửu Triệt dường như cảm thấy thời gian đã ngừng lại tại thời điểm này, thời điểm mà hắn nhắm mắt xuôi tay.
Ấy thế nhưng tử thần hình như đã từ chối giang rộng vòng tay đối với hắn.
Trong sự ngờ vực lẫn nồng đậm khó tin của Cửu Triệt lẫn Phùng Hưng, Đăng Dương thế nhưng lại không thẳng tay hạ sát thủ, dứt điểm tính mạng của Cửu Triệt, ngược lại, hắn tức tốc thu kiếm rồi nhanh chóng thối lui ra sau, tạo một khoảng cách an toàn giữa hai bên, sau đó thì nhẹ nhàn ôm quyền nói, bộ dạng mười phần vô hại
“Vị huynh đệ này, một chiêu vừa rồi, ta xin đắc tội. Bất quá, cho đến lúc này ta vẫn không hiểu, giữa ta và Phá Thiên Tông nào đâu có ân oán gì, tại sao hai vị lại muốn lấy mạng của ta?”
Hoảng hồn nhặt lại được một cái mạng, Cửu Triệt nào dám đứng gần Đăng Dương nữa, lập tức đập chân xuống đất, nhanh chóng thối lui đến bên cạnh Phùng Hưng rồi lấy ra một viên đan dược màu đỏ đen, nhanh chóng nuốt vào.
Phùng Hưng lúc này cũng đã khôi phục lạ làn da màu cổ đồng bình thường từ trạng thái thiết nhân, hắn khùng khục ho khan vài tiến, đưa tay áo lau đi vết máu nơi khóe miệng, trầm giọng nói
“Đừng có giả ngu trước mặt chúng ta, kẻ đã cướp Bách Mâu Ma Rết của chúng ta tại sa mạc Quan Tài chính là ngươi chứ không phải ai khác, điều này là không cần bản cãi. Khôn hồn thì ngay lập tức khoang tay chịu trói, nếu không thì đứng có tránh chúng ta ra tay độc ác, đoạt lấy mạng sống của ngươi”
Nói thì sặc mùi đe dọa là như vậy, thế nhưng Phùng Hưng cũng không dám có một chút lơ là, hai mắt cực kỳ cẩn trọng khóa chặt thân hình của Đăng Dương, xem ra sau lần giao thủ vừa rồi, hắn cũng giống như Cửu Triết, cực kỳ kiêng dè hay thậm chí là sinh ra sợ hãi đối với Đăng Dương.
“Thì ra các ngươi đã sớm nhận ra ta rồi”
Nghe Phùng Hưng nói, nét vô hại trên mặt Đăng Dương dần dần thu liễm, thay vào đó chính là hơi thở ẩn chứa sát khí lăng thiên, hắn khẽ lắc nhẹ cổ, phát ra âm thanh xương cốt lay động rôm rốp, nhạt nhẽo nói
“Có điều, nhận ra được thì đã làm sao?”
“Với hai tên bất tài các ngươi, lấy cái gì ra để khiến ta khoanh tay chịu trói đây? Các ngươi nên biết, nếu như muốn, ta có thể ngay lập tức giết chết các ngươi vô cùng dễ dàng đấy”
“Tựa như lúc nãy, nếu như ta không niệm lòng từ bi mà khoang dung độ lượng thì tên cầm kiếm kia… đúng, chính là ngươi đấy, ắt hẳn giờ này đã trở thành một cái xác chết lạnh băng rồi!”
“Nói thử xem, hai người các ngươi rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra mà dám buông lời uy hiếp ta?”
Cửu Triệt vừa nghe Đăng Dương nói vậy thì liền không khỏi nhớ lại cảnh tượng hung hiểm vừa rồi, da đầu bất giác tê lạnh một trận, thế nhưng sau khi nghĩ đến hậu chiêu của mình, sự sợ hãi trong ánh mắt liền nhanh chóng thối lui như thủy triều, mạnh miệng nói
“Chỉ hai người chúng ta, nói ra thì hơi mất mặt nhưng đích xác là không thể nào bắt ép được tên đạo tặc ghê tởm nhà ngươi. Bất quá, nếu như cả năm người bọn ta hợp lực thì sao?”
“Năm người?” Đăng Dương một mặt ngạc nhiên “Không lẽ các ngươi…”
“Không sai, hôm nay, cho dù ngươi có mọc thêm cánh thì cũng đừng mong chạy thoát khỏi nơi đây”
Chỉ thấy, Đăng Dương còn chưa nói hết lời thì từ ba nóc nhà nằm rãi rác bao quanh hẻm nhỏ, ba tên đệ tử Phá Thiên Tông khác liền nối tiếp nhau, lần lượt xuất hiện, trong đó bao bồm cả tên Chu Lam, mà câu nói khích bác vừa rồi, chính là từ miệng hắn phát ra.
Đăng Dương nghe vậy, ánh mắt không hỏi híp lại thành một đường cong nguy hiểm, từ tốn nói, âm điệu không nhận ra buồn, vui, lo lắng hay sợ hãi.
“Năm người thì đã thế nào? Có bắt hay giết được ta không, cũng không phải từ mấy câu nói tạp nham của ngươi là xác định được!”
“Nói thật, năm người các ngươi còn chưa đủ tuổi!”
Nữ tệ tử duy nhất trong năm người, dung mạo thanh tú xinh đẹp, vừa thấy Đăng Dương đã bị tiểu đội của mình mai phục mà vẫn không chút sợ hãi thì liền cảm thấy khó chịu trong lòng, cao giọng quát
“Ngươi trâu cái gì mà trâu, ta đồng ý, sức chiến đấu của ngươi đúng là không tồi, chỉ dùng tu vi chỉ là Võ Sư trung cấp nhưng lại có thể liên tiếp đánh lui hai Võ Sư cao cấp là Phùng Hưng và Cửu Triệt, với khả năng này, cộng với tuổi tác của ngươi không lớn, đặt trong Phá Thiên Tông của chúng ta hay bất kỳ thế lực nào khác thì cũng đều là một tên thiên tài không tệ, tuy nhiên…”
“Cũng chỉ là thiên tài không tệ mà thôi, trình độ của ngươi còn chưa thể đạt đến mức như đám người Ngọc Cổ Thanh sư huynh, cùng lúc đối đầu với năm người bọn ta, ngươi chỉ có nước chết mà thôi. Thông minh một chút thì mau chóng khoanh tay nhận mệnh, dập đầu nhận lỗi rồi đêm bí kíp di chuyển trên sa mạc Quan Tài mà không e sợ cát lún giao ra đây, chúng ta sẽ xem xét mà để lại cho ngươi một mạng”
Chu Lam cũng gật đầu đồng ý, cười nhạt nói
“Đúng thế, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ta nhìn ngươi cũng không phải là dạng người ngu ngốc, nên biết lựa chọn như thế nào mới là tốt nhất cho chính mình. Một cái bí kíp đổi lại một mạng, cuộc làm ăn này, chính là quá hời rồi còn gì?”