“Đồ đã dọn sạch, chiến trận sắp kết thúc, mình cũng nên rời khỏi đây thôi” Đăng Dương cười khẽ một tiếng, hai chân đạp nhẹ xuống mặt đất, bắn người phóng đi với tốc độ cực nhanh, tựa như một tia sét tím bạc ầm ầm di chuyển trong đường hầm u ám.

Ăn trộm thì chậm nhưng bỏ trốn thì nhanh, chưa đến thời gian một phút, Đăng Dương đã rời khỏi lòng đất, trở lại căn nhà gỗ đơn sơ.

Sau đó, hắn cũng không có ngay lập tức vội vàng rời đi mà đầu tiên trúc bỏ bộ võ phục của Hắc Long Trại trên người, mặc vào võ phục của một trong những thế lực liên minh kia rồi mới nghênh ngang đi ra bên ngoài, hoàn toàn không một chút chột dạ hay sợ hãi bị phát hiện.

Mà cũng ngay tại lúc Đăng Dương bước ra cửa, trên bức tường thành đổ nát cao cao, Trình Lục và vài tên võ giả còn lại của Hắc Long Trại cũng đã bị diệt sát toàn bộ, trở thành những cái xác không hồn.

Độc Ma Hạt – Đường chủ Ngũ Độc Tiêu Hương Đường đưa tay lau đi vết máu dính đầy trên mặt, cả người hừng hực sát ý, căm hận quát

“Tên khốn Trình Lục này, ẩn giấu cũng đủ sâu, mẹ kiếp, vậy nhưng mà còn chơi độc dược giỏi hơn cả ta, ghê tởm!”

Lý Hồn Ân – Trại chủ Cuồng Phong Trại lại cau mày nhìn cánh tay đã biến thành một màu tím đen của mình, sau đó lại đưa mắt nhìn lấy hàng ngàn xác chết chất đống xung quanh, không khỏi nghiến răng ken két mà tức giận nói

“Đáng chết, nếu biết trước sẽ có kết quả thế này, ta… hừ!”

Ngô Mây – Đoàn trưởng Liệp Sát Báo Đoàn nhìn bộ dạng đau khổ của Lý Hồn Ân, trong lòng tuy rằng cũng đang nhỏ máu vì chết mất biết bao thuộc hạ đắc lực, thế nhưng hắn vẫn không kìm được cảm giác sung sướng khi địch thủ gặp họa, cười lạnh nói

“Ha ha, Lý Hồn Ân, ngươi mà cũng có ngày hôm nay hay sao, có cần ta giúp ngươi một đao, chém đứt cánh tay phế thải này đi hay không?”

“Ngươi…!” Lý Hồn Ân nghe vậy thì liền cảm thấy như đang bị sát muối vào vết thương, đùng đùng lửa giận quát lớn “Ngô Mây, ngươi đây là muốn chết có phải hay không? Hôm nay, máu đổ cũng đã đổ rồi, ta cũng không ngại mất nhiều thêm một tý huyết nữa, tiện tay thanh lý luôn cái Liệp Sát Báo Đoàn chó má của ngươi!”

“Thích thì chiều, huynh đệ Liệp Sát Báo Đoàn Đâu!” Ngô Mây không chút kém cạnh, cao giọng quát lớn

“Có!!!” Hơn mấy chục người của Liệp Sát Báo Đoàn ở phụ cận xung quanh, vừa nghe đoàn trưởng hiệu triệu thì liền đồng thanh hét lớn, mặc kệ vết thương lớn nhỏ trên người mà nhao nhao tụ tập lại một chỗ, tên nào tên nấy đều lăm lăm vũ khí trên tay, đấu khí hư phù khuấy động không gian.

Tại phía đối diện, đám võ giả của Cuồng Phong Trại thấy vậy cũng không cần Lý Hồn Ân ra lệnh, ngay lập tức ầm ầm tụ hợp lại một chỗ, trực diện đối đầu với người của Liệp Sắt Báo Đoàn.

Trong chớp mắt, không khí vừa diệu lắng xuống một chút đã lại một lần nữa dương cung bạt kiếm, sát ý ngợp trời.

Bất quá, dương cung thì dương cung, bạt kiếm thì bạt kiếm, Lý Hồn Ân và Ngô Mây cứ đứng đực ra đó mà mắt to trừng mắt nhỏ, mãi một lúc lâu mà chẳng có tên nào dám hạ lệnh tấn công.

Thật ra, bọn hắn chính là đang cực kỳ tức giận, bọn hắn cực kỳ căm thù nhau nhưng mà bọn hắn cũng không có ngu, trải qua một trận chiến khốc liệt, nguyên khí của cả hai bên đã tổn thương vô cùng nặng nề, nếu như mà thật sự lao vào chém giết một lần nữa, sợ rằng hai cái tên Cuồng Phong Trại và Liệp Sát Báo Đoàn cũng sẽ tiếp bước theo Hắc Phong Trại, chính thức bị gạch tên khỏi tấm bản đồ sa mạc Quan Tài.

Cuối cùng, cả hai người Lý Hồn Ân và Ngô Mây đồng thời hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi, dứt khoát không nhìn nhau nữa.

Đứng ở giữa, Độc Ma Hạt thấy hai bên làm màu cho lắm rồi cuối cùng cũng không dám đánh thì không khỏi thờ dài một tiếng tiếc nuối, đưa tay ra hiệu cho đám thuộc hạ bên dưới, phân phó nói

“Đám các ngươi, tên nào bị thương nặng thì lo chữa trị, kẻ nào thương nhẹ thì tranh thủ dọn dẹp mấy cái xác chết này đi, tránh để phơi nắng lâu mà bốc mùi hôi thối, sinh ra mầm bệnh thì không hay!”

“À mà nhớ rõ, những huynh đệ đã tử nạn trong trận chiến này, mỗi thế lực tự đem người của mình về mà cẩn thận chôn cất, còn mấy tên Hắc Long Trại kia, cứ châm một ngọn lửa đốt xác cho nhanh”

“Rõ!”

Nói rồi, Độc Ma Hạt thoáng nhìn qua một lượt mười mấy vị thủ lĩnh xung quanh, nhàn nhạt mở miệng

“Các vị, đánh cũng thắng rồi, người chết cũng không thể sống lại được, chúng ta cũng nên nén bớt đau thương, tiến hành bàn bạc việc phân chia mỏ khoáng này chứ hả?”

Mười mấy vị thủ lĩnh thế lực nghe vậy thì cũng không dị nghị dì, nối tiếp nhau gật đầu đồng ý, sau đó cả đám liền kéo nhau rời khỏi tường thành, hướng căn nhà gỗ lớn nhất mà đi đến.



Đám thủ lĩnh đi rồi, đám võ giả sống sót sau cuộc chiến bắt đầu công việc dọn dẹp của mình, bao gồm cả Đăng Dương bên trong.

Dưới vở bọc là một tên võ giả của Liệp Sát Báo Đoàn, hắn nhàn nhã bước qua hàng đống xác chết nằm lăn lốc đầy đất, leo lên tường thành, đi đến trước thi thể không toàn vẹn của Trình Lục

“May mắn, cái đầu vẫn còn y nguyên!” Đăng Dương lẫm nhẩm nói, Bình Minh kiếm xuất ra khỏi võ, xoẹt một tiếng đã dễ dàng cắt đứt đầu của Trình Lục, sau đó hắn dùng một tấm vải mỏng bọc lấy rồi thu vào túi đồ hệ thống.

Đã lấy được đầu của Trình Lục, Đăng Dương cũng không còn bất cứ lý do gì để ở lại đây nữa. Giống như một bóng ma vô hình, hắn đến vô ảnh mà đi cũng vô tung, chưa đến vài phút ngắn ngũi thì đã thuận lợi rời khỏi đại bản doanh của Hắc Long Trại, biến mất trong biển cát vàng mênh mông bất tận.

--------*-*--------

Nửa ngày sau, Đăng Dương đã có mặt tại thành Lang Sa, một tòa tiểu thành tiếp giáp với sa mạc Quan Tài ở hướng Nam.

Cùng được gọi là tiểu thành, thế nhưng thành Lang Sa này, so với đại bản doanh của Hắc Long Trại thì to lớn hơn cả trăm lần, mặc dù còn không thể sánh ngang với thành Lưu Châu của Tam Sơn Môn nhưng cũng là phi thường đông đúc cùng phồn hoa, khắp các ngã đường, người mua kẻ bán vô cùng tấp nhập.

Hơn nữa, bởi vì là thành trì duy nhất tiếp giáp với sa mạc Quan Tài cho nên thành Lang Sa nghiêm nhiên trở thành điểm dừng chân, tiếp thế ưa thích của đông đảo võ giả, khiến cho võ đạo tại đây cực kỳ thịnh vượn.

Thậm chí chỉ đi trên đường, tùy ý kéo một người lại hỏi thăm thì người đó hết bốn phần cũng là một võ giả. Nếu so về tỷ lệ võ giả trên tổng số dân cư, sợ rằng thành Lang Sa này còn vượt qua cả thành Lưu Châu.

Sau khi tiến vào trong thành, điều bức thiết nhất mà Đăng Dương phải làm đầu tiên, đó chính là lấp đầy cái bụng đói meo cái đã. Thế là hắn tùy ý tạt vào một quán bún bò ven đường, gọi một lượt năm tô đầy ắp rồi ăn lấy ăn để, tựa như lang thôn hổ yết mà càn quét điên cuồng, nhất thời thu hút ánh nhìn không mấy thiện cảm.

Nói thật, sống gần một tháng ròng rã trong sa mạc, thứ duy nhất hắn có thể ăn được chính là thịt nướng, mặc dù tài nấu ăn của hắn cũng không phải dạng tồi, mỗi miếng thịt nướng ra đều thoang thoảng hương thơm của ngũ vị hương làm cho người ta chảy cả nước dãi, thế nhưng cổ nhân có nói, cái gì quá cũng không tốt, thịt nướng có ngon đến mấy nhưng liên tục ăn hoài cả một tháng thì hắn cũng không khỏi chán ngấy.

Trải qua trăm cay nghìn khổ, giờ đây đã có món ngon đổi vị, nước nôi đầy đủ, hắn không ăn nhiều một chút thì chính là quá có lỗi với bản thân rồi.

Cứ thế, từng tô, từng tô bún bò không ngừng cạn đáy dưới sức ăn kinh người của Đăng Dương, mãi đến tô bún bò thứ tám được đem lên, tốc độ ăn của hắn mới dần chậm lại một chút, tất cả là bởi vì cuộc nói chuyện giữa hai tên võ giả trẻ tuổi ở gần đó.

Chỉ thấy tại chiếc bàn ngay trước mặt hắn, hai tên võ giả, một áo lam, một áo đen đang vừa ăn bún, vừa hưng phấn trò chuyện với nhau.

Tên võ giả áo lam nói “Hắc tử, nghe nói đâu, phế khu Cổ Loa kia, sau năm ngày nữa chắc chắn sẽ mở ra đấy, ngươi có tính đi vào thử chút vận may hay không?”

Tên võ giả áo đen cười hắc hắc đáp “Tất nhiên là có rồi, cái phế khu Cổ Loa này, mỗi 5 năm mới mở ra một lần, làm sao mà ta có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này chứ, ngươi cứ đùa!”

“À mà nghe nói đâu, vào thời điểm phế khu Cổ Loa khai mở vào 5 năm về trước, hình như còn có một tên Võ Giả sơ cấp liều mạng tiến vào, không biết trời xui đất khiến thế nào, thế nhưng mà lấy được cả một cuốn Địa giai cao cấp công pháp siêu cấp giá trị, thật là vi diệu!”

“Nếu như lần này mà ta cũng bạo phát may mắn, giống như hắn ta, cũng lấy được một cuốn Địa giai cao cấp công pháp thì bảo ta tổn thọ 10 năm, không… dù cho tổn thọ 20 năm, ta cũng chịu!”

Tên võ giả áo lam vừa nghe vậy thì liền bật cười ha hả, bĩu môi nói

“Bớt mơ mộng đi cu, ta thấy, cho dù ngươi có hao tổn hết sau mươi năm cuộc đời thì cũng méo có cơ hội thực hiện ước mơ đó đâu. Mấy loại bảo vật như Địa giai cao cấp công pháp đó ấy à, chính là mục tiêu mà mấy gã khổng lồ như Tam Sơn Môn, Phá Thiên Tông, Phiêu Miễu Động hướng đến. Ngươi dám tranh giành với bọn hắn, chính là tìm chết”

“Địa giai cao cấp công pháp! Phá Thiên Tông! Phiêu Miễu Động!” Yên lặng ngồi nghe ngón ở bên cạnh, Đăng Dương mấy máy môi mỏng, cười khẽ nói “Xem ra lần thám hiểm phế khu lần này, rất có ý tứ!”

Không còn nghe được thông tin nào giá trị nữa, Đăng Dương tranh thủ húp xong tô bún thứ mười, thanh toán rồi rời đi, dựa theo chỉ dẫn của thẻ bài sát thủ, tìm đến phân Liên Minh Sát Thủ ở thành Lang Sa.

Liên Minh Sát Thủ là tổ chức sát thủ ngầm lớn nhất trên toàn bộ bán đảo Đông Dương, vậy cho nên ở mỗi tòa thành, dù lớn hay nhỏ thì đều cũng có một phân bộ của tổ chức này đóng giữ, tạo điều kiện thuận lợi nhất cho đám sát thủ như Đăng Dương nhận và trả nhiệm vụ một cách cực kỳ nhanh chóng.

Và có lẽ, chính nhờ cái mạng lưới phân bộ khổng lồ này, Liên Minh Sát Thủ mới có thể phát triển rực rỡ như ngày hôm nay.

------*-*------

Như mọi khi, đem trọng kiếm Hoàng Hôn cực kỳ thu hút cất vào túi đồ hệ thống, che giấu khuôn mặt có phần thanh tú bằng tấm mặt nạ thỏ trắng, rồi lại khoát lên mình áo choàng đen rộng thùng thình, Đăng Dương khẽ đẩy cánh cửa của một quán rượu nhỏ nằm sâu trong một con hem ít người qua lại, bình tĩnh tự nhiên sải bước vào trong.

Và tất nhiên, hắn ngay lập tức bị hàng chục ánh mắt sắc lạnh như đao chiếu đến.

Bất quá, khác với lần đầu tiên, lần này Đăng Dương lại không cảm thấy bao nhiêu khó chịu, ngược lại, hắn càng là cố tình tỏa ra một luồng sát khí như có như không, dùng hành động thiết thực để mà dằng mặt đám sát thủ như lang như hổ kia.

Ngay khi Đăng Dương phóng xuất ra luồng sát khí được bồi dưỡng từ hàng trăm mạng người, tức khắc liền có không ít tiếng ‘a’ kinh ngạc cùng kinh sợ vang lên khắp bốn phía xung quanh, tiếp sau đó, hàng chục ánh mắt sắc lạnh kia liền rất có tự giác mà quay đi chỗ khác, không dám dừng lại quá lâu trên người hắn nữa.

Làm sát thủ, điều đầu tiên cần phải hiểu rõ là biết người biết ta, biết kẻ nào có thể đánh chủ ý và kẻ nào không nên chọc vào, nếu không, mạng nhỏ mất đi lúc nào thì cũng không biết được.

Mà từ biểu hiện kình người như vừa rồi, Đăng Dương đã nghiễm nhiên được đám sát thủ xung quanh liệt vào hàng ngũ những kẻ không nên trêu chọc.

Nhìn đám sát thủ đã thu liễm toàn bộ, Đăng Dương cười nhạt một tiếng, sải bước thẳng tiếng đến trước quầy rượu, hướng một vị mỹ phụ đứng sau quầy, thong thả cười nói

“Bà chủ, ta đến trả nhiệm vụ!”

Quán mới, người cũng mới, không giống dáng vẻ hòa ái của Lý quản lý tại phân bộ Liên Minh Sát Thủ ở thành Lưu Châu, vị mỹ phụ này thật sự không khác gì băng sơn mỹ nhân là mấy, nàng tiện tay rót cho Đăng Dương một ly rượu nhỏ rồi lạnh tanh đáp, lời nói ra không một tiếng thừa thải

“Lệnh bài sát thủ, món hàng!”

Nhìn thái độ lạnh lùng không chút cảm xúc của mỹ phụ, Đăng Dương cũng chẳng cảm thấy có gì là khó chịu, ngược lại, với thân phận là một tên sát thủ, hắn lại thích làm việc với những người như thế này hơn, rất nhanh gọn lẹ, không soi mói và cũng không nhiều chuyện.

Rất nhanh, Đăng Dương liền đem thẻ bài sát thủ màu cổ đồng của mình và cái đầu của Trình Lục đã được bọc kín trong một tấm vải đen để lên quầy rượu.

“Tất cả đây!”

“Đợi ta xác minh” Mỹ phụ nói với giọng vô cảm rồi lấy từ dưới quầy ra một tấm kính mỏng màu đen

Tiếp đó, nàng liền đem cả lệnh bài sát thủ của Đăng Dương và cả cái bọc vải đen để lên trên tấm kính rồi bấm cái công tắc mào đỏ nho nhỏ tại góc dưới của tấm kính.

Tức khắc, bề mặt tấm kính liền phát ra một dãy ánh sáng màu xanh mờ ảo, liên tục quét qua, quét lại tất cả vật phẩm bên trên.

Vài giây sau, ánh sáng màu xanh biến mất mà thay vào đó, trên mặt tâm kính lại xuất hiện một dãy số liệu cùng chữ viết nhập nhằng, nếu như nhìn kỹ thì có thể dễ dàng nhận ra, những chữ viết này chính là bản hợp đồng ám sát Trình Lục của Đăng Dương, kèm với đó mà một con dấu ‘ĐÃ DUYỆT’ cực to, in rõ ngay chính giữa bản hợp đồng.

“Món hàng chính xác, Tiểu Bạch Thỏ, hợp đồng của ngươi đã hoành thành” Mỹ phụ lạnh lùng nói, đem tấm kính cùng cái đầu của Trình Lục cất đi, sau đó lại lấy ra một cái phong bì dày cộm, đặt tấm thẻ bài sát thủ lên trên phong bì rồi vươn cánh tay ngọc ngà, đẩy đến trước người Đăng Dương

“Giá trị hợp đồng là 60.000 vina, tất cả là của ngươi!”

< Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ Liên Minh Sát Thủ, nhận được phần thưởng là 5000 điểm Sinh Mạng và một viên đan dược cấp 2 - Phục Sinh Đan >

Tinh!

< Chúc mừng chủ nhân đã thăng cấp 17, nhận được 5 điểm Thiên Phú, nhận được 20 điểm Tích Lũy >

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play