Nhìn Tô Lâm xuất ngàn kiếm lao lên, Đăng Dương mặt không đổi sắc, cũng rút ra Bình Minh kiếm của mình, điều động Tử Lôi đấu khí quán chú vào trong lưỡi kiếm, cắm thẳng xuống mặt đất.
“Lôi Thuẫn!”
Lập tức, từ trong lưỡi kiếm, lôi điện màu tím phô thiên tái địa phóng ra, nháy mắt ngưng tụ thành một tấm khiên to lớn, đem tất cả kiếm ảnh của Tô Lâm đều chặn lại vô cùng dễ dàng.
Hơn nữa, Lôi Thuẫn không chỉ ngăn chặn kiếm ảnh mà còn dội ngược tất cả kiếm ảnh trở về, lấy đạo của người trả lại cho người mà phản công Tô Lâm
Thấy kiếm ảnh phô thiên tái địa do mình phóng ra lại bị Đăng Dương đánh ngược trở về, Tô Lâm không khỏi cảm thấy khó tin trong lòng, vội vàng đạp chân xuống đất, đình chỉ việc lao lên tấn công mà lui nhanh về phía sau, đồng thời hai tay cũng bắt ấn trước ngực, quát khẽ
“Vận Kiếp Kiếm Ảnh, Giải Trừ!”
Tiếng quát vừa ra, kiếm ảnh đang tung bay ngợp trời liền lấy một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, ào ào tan ra thành hàng vạn điểm sáng li ti, biến mất vào hư vô.
Thế nhưng tại trong hàng ngàn kiếm ảnh đó, lại có một tia kiếm ảnh không hề tan biến, vẫn xé không vang lên âm thanh rít gió bén nhọn, phóng thẳng về phía Tô Lâm.
Chưa đến một giây sau, chỉ nghe phóc một tiếng da thị bị đâm thủng, một bên vai trái cua Tô Lâm đã bị kiếm ảnh đâm trúng, nhất thời máu tươi tuông ra, ướt sũng cả áo.
Tô Lâm khẽ a lên đau đớn, một tay ôm lấy lỗ máu trên vai, nét mặt tràn ngập khiếp sợ mà nhìn đến Đăng Dương, run rẫy nói
“Vừa rồi là chiêu gì? Tại sao, ngươi… ”
Mà không chỉ một mình Tô Lâm, ngoại trừ Diệp Khắc Linh ra, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả cường giả Võ Tướng như Diệt Thiên Hồng cũng đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động không nhẹ.
Nhất là Diệt Vân Hà, ngay khi trông thấy Tô Lâm bị kiếm ảnh xuyên thủng qua vai, đồng tử của hắn lập tức co rụt thành đầu kim, thoáng cảm thấy kinh dị trong lòng.
Chỉ trong một chiêu đầu tiên, không cần lừa lọc, không dối trá, không âm hiểm, Đăng Dương đã khiến Tô Lâm thụ trọng thương? Chuyện này làm sao có thể?
Lướt qua một loạt ánh mắt ngạc nhiên của mấy người xung quanh, Đăng Dương âm thầm cười cợt một tiếng, đem Bình Minh kiếm rút khỏi mặt đất, chĩa thẳng vào Tô Lâm, nói
“Ngươi không phải là đối thủ của ta, tránh việc khiến cho cơ thể thương tổn nặng hơn, mau nhận thua đi!”
“Nhận thua?” Nghe Đăng Dương nói lời kiêu ngạo, tinh thần bất ổn của Tô Lâm liền khôi phục được mấy phần tỉnh táo, vẻ khiếp sợ trên mặt nhanh chóng rút lui như thủy triền, thay vào đó chính là sự phẫn nộ vô biên.
Hắn cắn răng nói “Nực cười, đừng tưởng đánh trúng ta một vết thương nhỏ thì liền có thể ra vẻ ta đây. Mới có bấy nhiêu đây sức mạnh mà muốn ta đầu hàng, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Cưới lớn một tiếng, Tô Lâm liền bùng nổ đấu khí toàn thân, sức mạnh Võ Sư trung cấp hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, khí thế bài sơn đảo hãi mà phóng vút người lên.
Bao quanh người hắn, từng tia kiếm khí màu vàng kim ào ào lưu động như sóng biển, ẩn ẩn hóa thành một thanh đại kiếm khổng lồ dài mười hai mét, phá không đâm thẳng vào Đăng Dương.
“Phá Quân Thần Kiếm”
Tại nơi đại kiếm đi qua, không khí đã bắt đầu vang lên những tiếng nổ ì ùng do hứng chịu áp lực quá lờn, mặt đất bên dưới cũng không chịu đựng nổi mà bắt đầu rạn nứt tứ tung, hằng lên từng vết phong mang sắc lạnh.
So với chiêu thức kiếm ảnh phô thiên tái địa lúc trước, thanh đại kiếm khổng lồ lúc này càng ẩn chứa uy lực mạnh mẽ hơn gấp mười lần, dao động đấu khí mà nó tỏa ra, sợ rằng đủ mạnh để phá nát Lôi Thuẫn của Đăng Dương.
Đứng một bên trên quảng trường, Diệt Vũ Văn cảm nhận uy thế kinh thiên của đại kiếm, lông mày hơi cau lại, sắc mặt thoáng chút lo lắng, nói
“Chiêu Phá Quân Thần Kiếm này, cấp bậc sợ rằng đã là Nhân giai cao cấp đỉnh tiêm võ kỹ, chỉ còn kém Địa giai sơ cấp võ kỹ một bước nhỏ mà thôi. Nếu chính diện đối mặt, Đăng Dương thật sự khó lòng chống lại”
“Có thể nói, một chiêu này chính là thủ đoạn công kích mạnh nhất của Tô Lâm rồi. Xem ra chính là muốn phân thắng bại trong một kiếm duy nhất”
Diệt Thiên Hồng khẽ gật đầu, xem như đồng ý
Diệt Vân Hà nhết môi cười nhạt, nói “Tô Lâm nói gì thì nói, cũng là một trong những đệ tử tâm đắc nhất của Dương phó đường chủ, thủ đoạn ẩn giấu trong người làm sao có thể thua kém một tên đệ tử vừa nhập môn như Đăng Dương?”
“Lần trước hắn có thể đánh thương Tô Lâm, phần nhiều cũng chỉ là do sài ám chiêu mà thôi. Hiện tại, Tô Lâm đã bao phủ cả người bằng cả một thanh đại kiếm khổng lồ, chiêu thức đánh lén kia của Đăng Dương xem như đã bị khắc chế hoàn toàn”
“Để xem lần này, hắn sẽ ứng biến như thế nào đây? Hoặc cũng có thể thua xấp mặt cũng nên!”
Đứng bên cạnh, Diệp Khắc Linh khẽ liếc ánh mắt lạnh băng nhìn Diệt Vân Hà một cái, cũng không có cãi lại mà tập trung mọi sự chú ý lên người Đăng Dương.
Cũng chỉ mà một chiêu Nhân giai cao cấp võ kỹ mà thôi, nàng tin là Đăng Dương vẫn thừa sức chống lại.
Đối mặt với một chiêu cuồng mãnh này của Tô Lâm, sắc mặt Đăng Dương cũng đã bắt đầu trở nên ngưng trọng, thu Bình Minh kiếm và bao đựng bên hông rồi rút ra Hoàng Hôn kiếm luôn đeo sau lưng.
Ngạnh Lôi, Lôi Bì Giáp đồng loạt thi triển, nháy mắn khiến cho khắp người hắn lập lòe lôi điện tử sắc.
“Nhờ vào ngươi cả đấy!” Đăng Dương khẽ nói với Hoàng Hôn kiếm một tiếng rồi đạp mạnh chân xuống đất, tại lòng bàn chân, lôi điện tử sắc cũng lóe lên, tựa như một tia chớp xé tan bầu trời mà cực tốc phóng lên.
Hai tay hắn nắm chặt lấy trọng kiếm rực rỡ lôi điện màu tím, khí thế không chút thua kém mà mạnh mẽ bổ thẳng vào đại kiếm hoàng kim của Tô lâm.
Thiên Lôi Nhất Kích!
Đùng!!!
Lôi kiếm và Kim kiếm đụng mạnh vào nhau lập tức nổ đùng một cái, sóng xung kính tàn phá bừa bải khắp không gian, đánh cho không khí chấn động đến móp méo, đại quảng trường dưới chân cũng tan nát thành loạn thạch, khói bụi bay lên mịt mù.
Sau đó, từ trong làn khói, hai bóng người cấp tốc bay ra.
Đăng Dương lúc này, sắc mặt hơi tái, quần áo xốc xếch, trên cơ thể còn có vài vết kiếm đâm, máu tươi rịn ra lấp tấm cả người, bộ dạng có chút chật vật, liên tục đạp chân xuống đất mười mấy bước mới có thể miễn cưỡng dừng lại.
Tại phía bên kia của làn bụi mù, Tô Lam cũng mang thương thế mà bay người ra sau, tuy nhiên so với Đăng Dương thì nặng hơn rất nhiều.
Quần áo trên người hắn, bởi vì bị lôi điện tử sắc tàn phá mà rách nát như một tấm giẻ lau, đồng thời, cơ thể hắn cũng chịu chung số phận mà đen đen đỏ đỏ một mảnh, toàn thân đầm đìa máu tươi và không ngừng bốc lên mùi thịt khét.
Lại đùng một tiếng, Tô Lâm từ trên không rơi thằng xuống dưới chân Lý Thừa Lộc, cơ thể đập mạnh xuống đất rồi hoàn toàn nằm im bất động, thân trí đã rơi vào hôn mê.
Thảm trạng như thế này, đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Tô Lâm thế nhưng lại một lần nữa bại dưới tay Đăng Dương, hơn nữa còn là thảm bại một cách vô cùng triệt để, không thể viện bất cứ lý do gì để biện minh.
Tất cả những gì trước mắt đã mình chứng một sự thật không thể bàn cãi, rằng Tô Lâm thua kém Đăng Dương một khoảng rất rất xa.
Thực ra, nếu như tại trận chiến đầu tiên của hai người, Tô Lâm không bị Đăng Dương lừa gạt mà bùng nổ tất cả sức mạnh ghê gớm như hôm nay, có lẽ Đăng Dương muốn đánh thắng hắn thì bắt buộc phải vận dụng không ít lá bài ẩn giấu.
Tuy nhiên, mười ngày trôi qua, mọi thứ đã thay đổi, sau khi tu luyện Lôi Đạo Công đạt đến đại thành, Đăng Dương đã được cộng thêm 10 điểm chỉ số Sức Mạnh, khiến cho lực chiến cơ bản của hắn gần như gia tăng gấp rưỡi. Vì thế, đánh bại Tô Lâm một cách dễ dàng cũng không phải là điều gì quá mức khó tin.
Nhìn thảm trạng ghê gớm của Tô Lâm, Lý Thừa Lộc liền hốt hoảng ngồi xuống kiểm ra, cảm thấy mạch đập tuy rằng rất yếu nhưng vẫn không có hoàn toàn biến mất thì mới thở phào một hơi, tức giận đến đỏ ngầu cả mắt mà chỉ tay thẳng vào mặt Đăng Dương, nghiến răng nghiến lợi nói
“Đều là sư huynh đệ đồng môn, tại sao ngươi lại xuống tay ác độc như vậy?”
Đăng Dương nghe thế thì liền bĩu môi, nói
“Lý sư huynh chưa nghe qua câu đao kiếm không có mắt sao? Dù gì cảnh giới của ta chỉ là Võ Sư sơ cấp, vẫn còn thua kém Tô Lâm một cái cấp bậc, khi chính diện đối đầu, làm sao ta lại dám nương tay đây!”
“Ai mà biết được, tiểu thiên tài của Dạ Lang Đường, Tô Lâm lại quá mức yếu ớt đến như vậy, mới có hai chiêu mà đã gục rồi, hài!”
Từng lời Đăng Dương nói ra, tựa như ngàn vạn kim châm đâm vào tai Lý Thừa Lộc, chua chát đến điên người, thế nhưng mà hắn ta lại không thể tim ra được bất kỳ luận điểm nào để có thể đường đường chính chính phản bác lại Đăng Dương, cuối cùng chỉ cố thể hằng học phun ra mấy chữ
“Miệng lưỡi bén nhọn!”
“Bén nhọn thì thế nào? Lý sư huynh, trận cá cược này, huynh đã thua rồi, còn không mau chung tiền” Đăng Dương chìa tay ra, tủm tỉm cười nói
‘ cống hiến sư môn!’ Lý Thừa Lộc lạnh run da đầu, trong lòng lại tiếp tục đau như nhỏ máu.
Thấy Lý Thừa Lộc chần chừ mãi mà vẫn không chịu giao tiền, Đăng Dương liền nhíu chặt lông mày, bất mãn nói
“Sao nào, tính ăn quỵt phải không? Diệt Thiên Hồng sư huynh, kính nhờ huynh thi hành gia pháp!”
“Thi hành gia pháp cái quỷ gì? Chỉ cống hiến mà thôi, đối với ta là chuyện nhỏ!” Lý Thừa Lộc sĩ diện nói, chậm rì rì móc từ trong người ra thẻ bài đệ tử ngoại môn.
Tuy nhiên ngay khi thấy Đăng Dương định tiến lên cầm lấy thì hắn ta lại thụt thẻ bài lại, nhìn Đăng Dương như muốn xẻo da lóc thịt, nghiến răng nghiến lợi nói
“Bất quá ta có một điều kiện!”
“Điều kiện? Điều kiện gì?” Đăng Dương cũng không vội vàng, tò mò hỏi
Lý Thừa Lộc đưa lên hai ngón tay, có vẻ điên cuồng nói
“200 điểm cống hiến! Cược… chúng ta tiếp tục cược 200 điểm cống hiến, trận chiến giữa ta và Diệp Khắc Linh”
“Nếu các ngươi đồng ý, ta mới giao ra cống hiến này, còn nếu không, dù có đánh chết ta cũng không đưa!”
Đứng một bên quảng trường, Vũ Văn Lập tặc lưỡi một cái, lắc đầu cảm thán “Thật không ngờ, da mặt của tên Lý Thừa Lộc này cũng dày như vậy, cái này chính là vịt chết không sợ nước sôi đây mà!”
Diệt Thiên Hồng đạm mạc nói “Dù sao cống hiến sư môn cũng không phải là một con số nhỏ, nếu như tính ra thì phải làm 100 cái nhiệm vụ hạng 3, tương đương với việc giết 10.000 con quái thú bậc 4 để đạt được a!”
“Không thể cứ nói đưa thì liền đưa ra ngay được!”
“200 trăm điểm cống hiến lận nha, không biết tên Đăng Dương kia có đủ can đảm để đồng ý hay không đây?” Diệt Vân Hà khích bác nói, tuy nhiên trong thanh âm, như có như không kèm theo sự đố kỵ.
Xem ra, thấy Đăng Dương thoáng cái có được 150 điểm cống hiến, hắn ta cũng không khỏi đỏ mắt thèm thuồng. Bấy nhiêu đây điểm, hắn nếu như muốn có thì cũng phải quần quật cày nhiệm vụ mấy tuần liền mới có được.
Nghe Lý Thừa Lộc uy hiếp, Đăng Dương cũng không trả lời ngay là thoáng quay đầu nhìn lại Diệp Khắc Linh, thấy nàng gật nhẹ đầu mới an tâm đưa ra quyết định, nói
“Muốn chúng ta cược theo ngươi cũng không phải không được, nhưng ta cũng có một điều kiện”
Lý Thừa Lộc lập tức nói “Điều kiện gì?”
“Điều kiện là, Lý sư huynh phải đánh hai trận, một trận với ta và một trận với Diệp Khắc Linh, nếu thắng hết cả hai thì mới xem như chiến thắng! Dám tiếp không?”
Lý Thừa Lộc thoáng trầm ngâm một chút, ánh mắt xoay chuyển vài vòng, cuối cùng dừng lại trên người Đăng Dương, chấp thuận nói
“Được! Không phải chỉ là một trận sa luân chiến nhằm bào mòn sức lực của ta thôi sao. Hừ, ta sẽ cho ngươi thấy rõ, trước thực lực tuyệt đối, mọi âm chiêu chỉ là hư vô”
Đăng Dương có thể đánh bại Tô Lâm đúng là không sai, nhưng theo hắn thấy, để có thể làm được một bước này, Đăng Dương cơ hồ chính là đã dùng đến toàn bộ sức mạnh của mình để mà xuất ra một chiêu kiếm kia.
Đó là còn chưa nói, Tô Lâm cũng chỉ là một tên võ giả vừa đột phá Võ Sư trung cấp chưa bao lâu mà thôi, căn cơ thấm kém, đấu khí hư phù. Còn hắn, cảnh giới đã là Võ Sư cao cấp đỉnh phong, bất kỳ lúc nào cũng có thể bước vào Võ Tướng.
Một kiếm lôi điện kia có thể đánh gục Tô Lâm trong nháy mắt nhưng đối với hắn thì chẳng là cái thá gì. Thể loại võ giả như Đăng Dương, hắn chỉ cần một chiêu duy nhất thì liền có thể đã bại một cái gọn gàng.
Do đó, dù có xa luân chiến hay là không, kẻ địch duy nhất mà hắn cần phải cẩn trọng đối mặt, chỉ có một mình Diệp Khắc Linh mà thôi.
Mà trận chiến lần trước tại đại môn, xét đến tận cùng, hắn thua cũng chỉ là do kình địch mà thôi. Nếu như tại hôm đó, hắn không ra vẻ ta đây, nói những lời vô bổ khiến thời gian giao đấu bị kéo dài, mà là điên cuồng chèn ép, dồn dập công kích, làm cho nàng không có bất kỳ một cơ hội nào để rút ra, vậy thì kết quả có lẽ đã khác.
Bất quá, trên đời nào có thuốc hối hận, Lý Thừa Lộc biết rõ điều đó, hắn sẽ không hối tiếc quá khứ và nhìn thẳng đến tương lai.
Đã hiểu rõ lý do thất bại, Lý Thừa Lộc sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm một lần nữa, trận tái chiến hôm nay, hắn chắc chắn sẽ là người chiến thắng
Tất cả nhưng sự tính toán trong đầu Lý Thừa Lộc, Đăng Dương tất nhiên là không thể nào biết được, mà dù cho có biết, đối với hắn chính là một lợi thế không hề nhỏ, hãy cứ khinh thường đi, khinh thường càng nhiều hậu quả nhận lại sẽ càng lớn.
Không tìm chết thì sẽ không chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT