Trời về đêm, những tiếng khóc thương đau đớn vẫn quanh quẩn bên trong làng Ngốc Ngưu.

Đăng Dương ngồi trong ngôi nhà cấp bốn xập xệ của mình, đèn năng lượng quang thạch cũng không có bật, chỉ dựa vào một chút ánh sáng léo lắt từ cây đèn cầy nho nhỏ để nhìn đường, hắn sợ những người dân trong thôn thấy hắn còn sống.

Trong thôn đi làm thợ mỏ khoản hơn 10 người nhưng chỉ có một mình hắn trở về, hắn thật sự không biết phải đối mặt với thân nhân của bọn họ ra sao.

Cầm đủa khuấy khuấy bát mì còn hơi nóng thơm phức, thế nhưng Đăng Dương lại cảm thấy khó nuốt vô cùng, thờ dài một hơi buông đũa, hắn nằm dài trên bàn một cách mỏi mệt, xuyên qua khung cửa sổ nhìn lên vần trăng lơ lững trên bầu trời.

“ Hằng ơi là hằng, bây giờ ta đã hiểu cảm giác của nàng rồi, cô đơn thật đáng sợ!”

< < Chủ nhân, ngài đang rất buồn sao? > >

“ Hỏi thừa!” Đăng Dương trợn mắt, sau đó như nghĩ đến điều gì đó, hắn chợt hỏi “ À mà nói mới để ý, tại sao trên người ta lại xuất hiện một cái hệ thống nhỉ? Các ngươi rốt cuộc từ đâu xuất hiện vậy?”

< < Ngài hãy xem lồng ngực của mình thì khắc biết > >

“ Ngực ta?”

Đăng Dương khó hiểu, hai tay mở tung vạt áo ra nhìn xuống, chỉ thấy chính giữa lồng ngực hắn không biết từ lúc nào đã có một hình xăm đôi cánh nhỏ nhỏ, cánh bên phải là cánh chim, cánh bên trái là cánh dơi.

Đăng Dương liền kinh ngạc thốt lên “ Biểu tượng này? Là đôi cánh trên di vật của ông?”

< < Đúng vậy, và biểu tượng này cũng chính là hiểu tượng của Thần Ma hệ thống. Điều đó cũng có nghĩa, hệ thống chính là mặt dây chuyền hình cầu mà ngài luôn đeo trên cổ > >

Đăng Dương lúc này thật sự là hết lời để nói, có thể gọi đây là một sự trùng hợp vi diệu cũng không sai. Ông hắn, một người què làm ăn mày cả đời thế nhưng lại mang trong mình một đại kho báu phi thường cường đại mà không hề hay biết.



Cái chuyện này nếu nói ra thì mấy ai tin đây?

Hít sâu một hơi khôi phục bình tĩnh, Đăng Dương vặn hỏi “ Vậy trước khi trở thành vật gia truyền trong dòng họ của ông nội ta, các ngươi là thứ gì. Hay là nói, nguồn gốc của cái Thần Ma hệ thống này bắt đầu từ đâu?”

< < Chủ nhân hiện không đủ quyền hạn để được biết thông tin này > >

“ Thế thì đến lúc nào ta mới có thể biết được, phải đạt cấp độ bao nhiêu?”

< < Chủ nhân hiện không đủ quyền hạn để được biết thông tin này > >

< < Đồng thời chủ nhân cũng không cần cố gắng hỏi nữa. Quy tắc của hệ thống đã được cài đặt như thế rồi, ngài không có cách nào lách luật được đâu. Còn nếu ngài thật sự muốn biết, vậy thì hãy thăng cấp thật nhanh, một khi đã đủ cấp và đến thời điểm thích hợp, ngài tự khác sẽ biết bí mật này > >

“ Không nói thì thôi vậy” Đăng Dương bĩu môi, hiện nay hắn đã có cảm giác hơi ghét cái tên AI này rồi.

Bất quá bởi vì trò chuyện qua lại được mấy câu, nổi buồn trong hắn cũng với đi phần nào. Đăng Dương một lần nữa cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn mì, dù sao nếu muốn sống tiếp cũng không thể nhịn đói được.

Chỉ vài phút sau, bát mì đã bị Đăng Dương tiêu diệt gọn gàn rồi được mang đi rửa sạch.

< < Chủ nhân, khi nào thì ngài định tiến hành kiếm điểm sinh mạng để thăng cấp? > >

Cầm miếng giẽ lau chà chà cái bát, Đăng Dương tùy ý nói

“ Để mai đi, sáng sớm ngài mai ta sẽ lên đường, chắc có lẽ sẽ không quay trở lại nơi này nữa đâu. Nhưng mà AI này, sao ngươi cứ lảm nhảm bên tai ta hoài vậy, ngươi không có việc gì làm à?”

< < Nhiệm vụ của ta chính là hổ trợ ngài, lảm nhảm một chút để ngài quên đi nổi buồn cũng là một trong những bổn phận của ta. Còn nếu ngài không muốn nghe tôi lảm nhảm nữa, vậy bây giờ thì tôi sẽ kích hoạt chết độ im lặng. Khi nào cần thì ngài cứ gọi, tôi sẽ luôn luôn chờ sẵn bên cạnh > >

Nghe vậy, lần đầu tiên trong ngày, Đăng Dương cười vui vẻ “ chế độ im lặng à … cái hệ thống này cũng thú vị phết!”

< < Chủ nhân, ngài gọi tôi sao? > >

“ Kích hoạt chết độ im lặng” Đăng Dương ngay lập tức nói

< < Vâng, như chủ nhân mong muốn! > >

-----------*-*-----------

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện và mặt trời chưa ló dạng, Đăng Dương đã chuẩn bị đầy đủ để bắt đầu chuyến hành trình của mình. Tất cả cả đồ đạt đều được gói gọn trong một chiếc ba lô đơn giản mang trên vai.

Bên trong có chứa vài bộ quần áo, một chút ít lương khô và 467 đồng vina mà hắn đã dàng dụm được suốt 6 năm. Có hệ thống hổ trợ, hiện tại hắn đã không cần thiết phải mua Võ Khí Đan để thăng cấp Võ Giả nữa rồi, số tiền này xem như vốn làm ăn vậy.

Âm thầm rời khỏi làng, Đăng Phong theo con đường nhỏ hướng ngọn núi Bạch Sơn ở phía nam và bước đi.

Cũng giống như số lượng Võ Giả, số lượng quái thú trong tự nhiên cũng rất ít, thuông thường vài ngọn núi mới xuất hiện một hai con, ngoài ra những loài động vật còn lại chỉ là dã thú bình thường. Núi Bạch Sơn mà hắn đang hướng đến chính là một ngọn núi mà trước giờ chưa từng có quái thú xuất hiện, mục tiêu của hắn lần này chính là săn giết dã thú để thăng cấp.

Suy cho cùng, trước khi có hệ thống, hắn cũng chỉ là một người bình tường có cảnh giới Võ Đồ bậc 4, sức chiến đấu kém xa một con quái thú bậc 1. Cho đến hiện nay, mặc dù hắn có hệ thống hổ trợ nhưng cũng chỉ mới là cấp 0 mà thôi, sợ rằng còn yếu ớt hơn khi trước nữa ấy chứ. Nếu lúc này mà chủ động đi khiêu chiến một con quái thú, đó chình là tìm chết.

Bời vì núi Bạch Sơn cách làng Ngốc Ngưu khoảng 5 km cho nên Đăng Dương phải mất đến tận một giờ mới đến nơi.

Tìm một chỗ tương đối kín đáo giấu đi ba lô, Đăng Dương lấy ra thanh thiết kiếm trong túi đồ, bắt đầu cuộc đi săn đầu tiên trong đời

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play