Lôi Thuẫn vừa lên, đao ảnh cũng vừa đến, chém mạnh lên tấm khiên, ầm… ầm… ầm… vang lên đến mười tám tiếng bạo hổ đinh tai nhức óc.

Nhưng còn chưa dừng lại ở đó, mỗi một tiếng bạo nổ vang lên lại có một lưỡi đao khí gào thét bay trở về Triệu Dũng, mười tám tiếng nổ cũng chính là mười tám đao ảnh bị Lôi Thuẩn dội ngược trở về.

Những đao ảnh này, tuy rằng màu sắc kém hơn, uy thế dội ngược cũng không mạnh mẽ bằng lúc bạo vũ cuồng phòng kéo đến, do đã bị tiêu hao ít nhiều khi công kích vào Lôi Thuẫn, nhưng sức mạnh còn lại chứa chấp trong đó cũng không phải thể loại võ giả bình thường có thể hứng chịu.

Thậm chí đến người đánh ra nó, Triệu Dũng lúc này cũng phải mở lớn hai mắt chứa đầy kinh hãi, khẽ quát

“Tổ cha nó, cái chiêu thức quỷ gì đây!”

Vừa quát, Triệu Dũng phải vừa vung song đao chật vật chống đỡ chính đao chiêu của mình, rồi ngay lập tức bị Nguyệt Ảnh Thập Bát Đao đánh cho không đường hoàn thủ, cả người trúng năm sáu vết chém, lại thụt lùi về sau mười mấy bước mời có thể miễn cưỡng phá giải hết.

Bộ mặt của Triệu Dũng lúc này đã đen như đít nồi, phải nói là vô cùng khó coi. Bản thân lại bị chính chiêu thức của mình đánh cho tối tăm mặt mũi, không cảm thấy đắng chát mới là lạ.

Trong khi đó ở phía đối diện, Đăng Dương cũng đã thu hồi Lôi Thuẫn, tươi cười nói

“Triệu ca, đa tạ đã nhường!”

Nghe vậy, bộ mặt Triệu Dũng càng thêm đen hơn “Ta nhường cái rắm à” sau đó lại lắc đầu cười khổ “Vẫn là tiểu tử ngươi ẩn giấu thâm sâu, ta tài không bằng người thì còn có cái gì để nói đây, bây giờ, ta thật sự hơi quan ngại cho đám người Lôi gia rồi đấy, hắc hắc!”

‘Lôi gia sao? Cứ để cho bọn chúng nghỉ ngơi thêm chút nữa, đợi vài ngày rèn luyện qua đi rồi mình sẽ trở lại trấn Lạc Ngôn, đến lúc đó, địa ngục của bọn chúng mới chính thức bắt đầu’ Sau lớp mặt nạ, đôi mắt Đăng Dương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo không chút tình cảm.

Như cảm nhận được sát khí đang bốc lên từ cơ thể Đăng Dương, dù nhiệt độ trong đấu trường đang cao nhưng Triệu Dũng lại thoán lạnh run cả người. Không dám chần chừ, hắn lập tức giơ tay hét to



“Ta nhận thua!”

Triệu Dũng vừa cất lời, cả khán đài lập tức xôn xao cả lên, nhưng tuyệt nhiên không một ai nghi ngờ quyết định này. Sau một đòn phản kích dội ngược kinh diễm đến không ngờ của Đăng Dương, cùng với bộ dạng chật vật không thể chịu nổi của Triệu Dũng, đại đa số võ giả ở đây cũng đã đoán được phần nào kết quả của cuộc chiến.

Có điều, vị vua không ngai của Huyết Sát đấu trường lại nhận thua trước một võ giả chỉ mới nổi lên gần đây như Tiểu Bạch Thỏ, chuyện này làm tất cả mọi người có chút không ngờ được, hoặc nói là cực… cực kỳ ngạc nhiên cũng không ngoa.

“Oa! Tiểu Bạch Thỏ của ta đập sấp mặt Nguyệt Ảnh rồi, lẽ lào cấp độ của nàng chính là đã ngang bằng với đại mỹ nữ Hắc Phong Tuyệt Sát?”

“Mẹ nó, thật đúng là không thể nào tin nổi mà, Nguyệt Ảnh thế nhưng lại thua cuộc rồi, ôi tiền cược của ta”

“Nguyệt Ảnh thua cũng không oan, ngươi không thấy tốc độ của Tiêu Bạch Thỏ à, ngươi không thấy sức mạnh của nàng sao? Và nhất là tấm khiên lôi điện khủng bố hồi nãy nữa, mẹ nó chứ, vừa phòng kiên cố lại còn có khả năng phản đòn, chơi vậy ai mà chơi! Thua cắm đầu cắm đuôi là đúng rồi”

“Thật mong chờ Tiểu Bạch Thỏ khi đối chiến với Hắc Phong Tuyệt Sát sẽ có bộ dạng như thế nào. Mới nghĩ thôi là đã cảm thấy kích động kinh khủng!”

Trên khán đài, sau khi Triệu Dũng nhận thua liền rút lui ra khỏi lồng sắt, rồi lại qua một tràng giới thiệu đầy kích thích, kẻ địch tiếp theo của Đăng Dương liền xuất hiện.

Tên này có một cái tên tương đối cục súc mà Cuồng Ngưu, nghĩa là Trâu Điên ấy, đồng thời cũng là một Võ Giả cao cấp có số, có má tại Huyết Sát Đấu Trường. Có điều, nếu đem hắn ra so sánh với Triệu Dũng cùng thanh loan đao Địa Nguyên Binh thì vẫn còn kém có chút hơi xa.

Bởi vật cho nên khi đối mặt với Đăng Dương, tên Cuồng Ngưu này gần như hoàn toàn bị áp chế một bậc, tốc độ thua kém, sức mạnh cũng thua kém, thậm chí đến lực phòng thủ cũng thua kém nốt.

Suốt cuộc chiến chỉ là Đăng Dương điên cuồng tấn công và Cuồng Ngưu chật vật phòng thủ, tuy có chớp lấy thời cơ phản công lại một hai những rốt cuộc cũng không gây được bao nhiêu sóng gió. Đến cuối cùng, khi không thể gắng gượng thêm được tý nào nữa, Cuồng Ngưu chỉ có thể ngậm ngùi nhận thua.

Mà Đăng Dương sau khi kết thúc trận chiến thứ ba của mình thì cũng quyết định dừng lại trong sự nuốt tiếc khôn cùng của đám đông võ giả.

-------*-*-------

Trong căn phòng thủy tinh, Trịnh Siêu nhìn Đăng Dương có chút kinh dị, sau đó thì thở dài nói ra, thần thái có chút khâm phục

“Đăng huynh đệ thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, lợi hại, lợi hại”

Đăng Dương tháo mặt nạ Tiểu Bạch Thỏ xuống, an ổn cười đáp “Trịnh quản lý quá lời rồi, nếu so với người quản lý cả một đại đấu trường như ngài, một Võ Giả cao cấp như ta thì tính là gì chứ? Có đúng không?”

Nghe vậy, Trịnh Siêu liền bật cười “Hay, khả năng đối đáp cũng không phải dạng thường. Này Đăng huynh đệ, Trịnh Siêu ta thật sự thưởng thức ngươi đấy, có hứng thú gia nhập Huyết Sát đấu trường chúng ta không?”

Đăng Dương vừa nghe cũng không suy nghĩ nhiều liền lắc đầu “Đa tạ Trịnh quản lý ưu ái, chỉ là Đăng Dương ta còn có công việc trong người, không thể cứ mãi ở lại nơi đây được”

“Oh! Vậy thì thật đáng tiếc” Trịnh Siêu tỏ vẻ hơi thất vọng, sau đó mở hộc bàn, lấy ra một cộc tiền đưa đến trước mặt Đăng Dương, cười nói

“Tiền thắng cược của huynh đệ đây, tổng cộng 28.000 vina. Trong đó bao gồm 9000 vina tiềng cược gốc, 12.000 vina tiềng thắng cược và 7000 vina phần thưởng của chiến đấu lôi đài với 1 trận khiêu chiến và 2 trận thủ lôi thành công”.

“Đa tạ Trịnh quản lý” Đăng Dương mỉm cười cầm lấy cuộc tiền. Thoán tính toán một hồi vừa đủ 28.000 vina liền vui vẻ đem cất vào trong ba lô.

Sau đó hắn khẽ lịch sự tạm biệt rồi lặng lẽ rời khỏi Huyết Sát đấu trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play