Tuy nhiên, bọn họ không hề hay biết, Ngô Chính chỉ nói chưa đến một nửa độc hiệu của Thi Tuyền Hoàn mà thôi, bằng không nếu nói toạc ra, sẽ khó tránh khỏi khiến ba người này cảm thấy đa nghi.
Bất quá, dựa vào kinh nghiệm từng nếm quả đắng dưới tay Ngô Chính, ba người ẩn nhiên vẫn không quá tin tưởng hắn, chợt lại phát hiện hắn nhích tới một bước, liền tỏ ra thập phần cảnh giác.
Ngô Chính thấy thế, cười khổ nói:
“Các ngươi định tại đây, cứ thế mà thảo luận!?”
Nhìn lại chung quanh một chút, ba người tựa hồ đã quên mất địa phương này là đâu, đứng trước đình viện của người tìm cách đối phó người, chẳng khác nào là vạch áo cho người xem lưng.
Mặc dù không cảm nhận được khí tức dao động nào khác ngoại trừ bốn người đang hiện diện đây, thế nhưng, Xuân Cốc Đồng Lão nổi danh xuất quỷ nhập thần, ai mà biết bà ta có đang ẩn nấp ở đâu đó nghe trộm cười thầm.
Lời này rất hợp tình hợp lý, ba người liền không phản đối, tuy nhiên, vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Ngô Chính, chí ít là có thể kịp phản ứng phòng trường hợp hắn dở trò.
Sau đó, Ngô Chính chủ trương lôi kéo ba người phóng sang bờ hồ phía đối diện, bởi vì thuận tiện quan sát động tĩnh bên này, đồng thời có thể lẫn vào rừng rậm nếu xuất hiện tình huống bất ngờ.
“Được rồi, nơi này hẳn là tương đối an toàn.”
Đến nơi, Ngô Chính nhìn về phía biệt viện bên kia chốc lát, lại quay sang nói:
“Các ngươi chính diện xông đến đây, là có điều gì nắm chắc?”
“Ngươi chung đụng với Xuân Cốc Đồng Lão cũng được ít lâu đi, lẽ nào lại không hề hay biết nội tình của bà ta?”
Lăng Đạo nói.
Lấy tính cách xảo trá của Ngô Chính, sẽ không nguyện ý để người khác trói tay trói chân mình, Lăng Đạo thập phần không tin, Xuân Cốc Đồng Lão chỉ dùng chút độc dược liền có thể dễ dàng khống chế hắn.
“Nhắc đến, ta mới phát hiện có điểm cổ quái, hơn nửa tháng nay, bà ta đều chỉ ngốc trong đại sảnh suốt ngày, thậm chí còn không để ta nhìn thấy bóng dáng đâu.”
Ngô Chính hơi trầm mặc nói.
Nghe vậy, ba người Lăng Đạo âm thầm đưa mắt nhìn nhau, song lại khẽ gật đầu tựa hồ là đang trao đổi ý kiến qua ánh mắt.
“Ngươi còn phát hiện gì nữa không?”
Lăng Đạo hỏi.
“Để ta nghĩ lại xem…”
Ngô Chính chống cằm nghiền ngẫm, một lát sau, đồng tử chợt sáng lên, đập tay nói:
“Ta nhớ ra rồi, lần gần nhất ta nghe bà ta, phát hiện giọng nói so với trước đây có phần trầm khàn hơn rất nhiều, giống như là giọng nói của một bà lão… không, không phải là giống như, mà xác thực là như vậy!”
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn qua ba người, chợt phát hiện thần sắc bọn họ ai nấy đều sáng bừng, đặc biệt là Lăng Đạo, tựa như muốn khôi phục lại sinh khí năm nào, bất quá nhìn trông vẫn rất xác xơ.
Bỗng nhiên, ba người tập trung mục nhãn về phía hắn, nhưng lần này, trong ánh mắt ẩn ẩn có mang theo sát khí, mặc dù đã che giấu rất sâu, nhưng đối với một kẻ tắm máu như cơm bữa như hắn, căn bản là không thể qua mắt được.
Không khí có phần trầm tĩnh lại, chợt Hạ Hoàng Kiến lên tiếng đánh vỡ:
“Rất tốt, nếu đúng như ngươi nói, rất có khả năng bọn ta có thể giúp ngươi tìm được thuốc giải.”
“Ý tứ của ngươi là?”
Ngô Chính giả ngây hỏi.
“Ngươi cũng biết, Xuân Cốc Đồng Lão một thân công phu vô cùng lợi hại, cả bốn người chúng ta hợp lực cũng chưa chắc đã là đối thủ, bất quá, bọn ta có được tin tức mỗi ba mươi năm sẽ có một khoảng thời gian bà ta bị suy yếu, đây chính là thời cơ của chúng ta, sở dĩ đi chuyến này cũng là vì muốn thăm dò xác thực tin tức này.”
Hạ Hoàng Kiến thấp giọng nói.
Ngô Chính nghe xong, đồng dạng cũng làm bộ dáng thập phần giống hệt với ba người Lăng Đạo vừa rồi, hai mắt sáng ngời như thể nhặt được vàng.
“Ngươi nói có thật hay không?”
Ngô Chính vội vàng hỏi lại.
Trông thấy biểu hiện của hắn, Hạ Hoàng Kiến không khỏi đắc ý cười thầm, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra rất nghiêm túc, nói:
“Không có nửa lời giả dối, tuy nhiên, ta không dám thập phần khẳng định tin tức này chính xác.”
Ngô Chính ậm ừ, chợt hơi ngây người, song lại rơi vào trầm mặc, dường như đang cân nhắc việc gì.
Trong lúc đó, Lăng Đạo và Diễn Tông lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Hạ Hoàng Kiến, đặt ra nghi vấn.
Vốn dĩ, ý định của Lăng Đạo là, sau khi lấy được thông tin từ Ngô Chính, liền xuất thủ giết người diệt khẩu, nhanh chóng giải quyết dứt khoát mối hậu hoạn tiềm tàng này.
Dù sao cũng đã xác định Xuân Cốc Đồng Lão thời điểm này vô lực kháng cự, khó đối phó nhất đối với bọn họ phải là Ngô Chính mới phải.
Thế nhưng, Hạ Hoàng Kiến lại đánh mắt ra hiệu với hai người, không có vấn đề gì.
Hiện tại, ba người đều chung một chuyến thuyền, Lăng Đạo dù muốn hay không bất đắc dĩ cũng chỉ có thể chọn cách tin tưởng.
Không ai đánh thức, Ngô Chính trầm mặc đến nửa ngày, lúc này mới hoàn hồn trở lại, chợt tỏ ra quyết đoán nói:
“Các ngươi lần này có điểm bất cẩn, đả thảo kinh xà, cho dù tin tức không sai lầm thì lúc này đây, Xuân Cốc Đồng Lão cũng đã có đầy đủ thời gian để chuẩn bị, ta cũng không tin một lão quái đã thành tinh như bà ta, hành tẩu trên giang hồ bấy lâu nay lại không chừa cho mình hậu lộ.”
Nói đến đây, Ngô Chính bỗng nhiên đứt quảng, chăm chú nhìn về phía ba người Lăng Đạo, tựa hồ là đang trưng cầu ý kiến.
Bọn họ nguyên đã lường trước được vấn đề này, nên mới dùng tư thế lôi đình ngang nhiên mà xông đến đây, bất quá chỉ không ngờ Ngô Chính lại làm người chắn cửa mà thôi.
“Ngươi có sáng kiến gì ư?”
Hạ Hoàng Kiến hỏi.
Thấy ba người đều chờ đợi, Ngô Chính liền không chần chừ, nói tiếp:
“Là thế này, ta trước trở về tìm cách thăm dò động thái của bà ta xem sao, các ngươi tạm thời đợi ta ở đây, nếu trong lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta liền phát động khí thế thông tri cho các ngươi đến tiếp ứng, như vậy sẽ giảm thiểu đi khả năng thất bại của chúng ta.”
Ba người Lăng Đạo nghe xong, đều cảm thấy cách này rất không tồi… tất nhiên là với điều kiện có thể tin tưởng được Ngô Chính.
Nếu cứ an nhiên vung tay mà làm, ai mà biết được sau khi vào trong đó, hắn sẽ lại dở những trò quái quỷ gì, phải biết rằng, bọn họ hiện tại đang nắm quyền chủ động, tuy nhiên, nếu tán thành cách làm này liền sẽ tự để mình rơi vào thế bị động, tương đối bất lợi.
Ngô Chính tựa như nhìn thấu tiểu tâm này của ba người, vội lên tiếng thuyết phục:
“Ta biết các ngươi nhất định không yên tâm, nhưng là, nếu ta gây bất lợi cho các ngươi, cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ tia hy vọng duy nhất có thể thoát khỏi tay Xuân Cốc Đồng Lão, cân nhắc lợi hại bên trong, ta càng phải trân quý cơ hội này mới đúng.”
Đối phương đã đi thẳng vào vấn đề, Hạ Hoàng Kiến cũng không ngại nói ra nghi vấn của mình:
“Làm người ít nhiều cũng nên có một chút tiểu tâm, đừng trách rằng ta đa nghi, nếu ngươi thực sự trúng phải loại độc quái dị kia, hẳn là sẽ thực sự trân quý cơ hội này, nhưng là… trông ngươi không có vấn đề gì a.”
Lời này tương đối dễ hiểu, Hạ Hoàng Kiến chính là ngờ vực việc Ngô Chính có phải thực sự trúng độc hay không, nếu là người trúng độc đáng ra phải có chút dấu hiệu cụ thể nào đó mới phải, đằng này thể trạng Ngô Chính trông qua thập phần hoàn hảo vô khuyết, sinh long hoạt hổ, nói một câu hắn bị trúng độc thì chỉ có loại người hậu tri hậu giác mới có thể tin tưởng được.
Ngô Chính sớm đã lường trước, lúc này không nói một lời nào, chỉ chậm rãi cởi bỏ thắt lưng, vén ra vạt áo, để lộ ra giữa ngực dấu vết vô cùng ghê rợn.
Đó là một khối u nơi trung tâm lồng ngực, máu tụ tại một điểm đến đỏ sẫm, lớp da trên bề mặt khối u căng phồng bóng loáng, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ vào liền sẽ phun trào huyết nhục, chưa hết, chung quanh khối u còn có những sợi gân máu chằng chịt lan ra đến tận phần bụng tựa như mạng nhện, chỉ việc nhìn thôi đã khiến người khác cảm thấy đau nhức chính phần ngực mình.
-------*-*-------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT