Gác những phỏng đoán này qua một bên, thần sắc Ngô Chính bỗng trở nên thương tâm khôn xiết, càng nhiều hơn là phần tự trách bản thân trước đây vô tâm vô phế.
Suy cho cùng, nếu không phải hắn hành sự thiếu chu toàn thì Đông Phương Bạch sẽ không gặp phải chuyện bất trắc, cũng không phải một thân một mình rong ruổi khắp nơi để tìm hắn, càng không để bản thân rơi vào cảnh ngộ này.
Trông thấy nét mặt đầy thống khổ của nàng, Ngô Chính kìm lòng không đặng nhưng lại vô phương có thể thay thế nàng gánh chịu hết thảy những đau đớn về cả thế xác lẫn tinh thần.
Tuy hắn không thể tường tận những gì Đông Phương Bạch đang trải qua nhưng là minh bạch không phải ai cũng có thể kiên cường chịu đựng được nỗi dày vò khủng khiếp này.
Phái Tiêu Dao năm xưa không chỉ nổi danh về võ nghệ xuất chúng mà còn tinh thông hầu hết các loại hình kỹ nghệ khác, mà trong đó cũng bao gồm cả việc điều chế dược liệu.
Không bàn thêm về y dược bởi vì dược liệu cứu người sẽ không đáng sợ nên rất dễ bị lãng quên theo thời gian, nhưng khi nói về độc dược thì hậu nhân sau này không ai không biết đến Hủ Cân Đoạn Cốt Hoàn – độc dược khiến người trúng phải đứt hết gân cốt mà chết trong đau đớn, bên cạnh đó còn có Thi Tuyền Hoàn cũng từng một thời gây nên nỗi kinh hoàng cho không ít người.
Gần như tất cả các loại độc dược do truyền nhân của phái Tiêu Dao sáng chế ra đều thuộc về loại hình kịch độc, mà điều kiện giải độc cũng rất khắt nghiệt, tương tự như người trúng phải Thi Tuyền Hoàn phải chịu đựng dày vò về thể xác lẫn tinh thần xuyên suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày cho đến ngày cuối cùng mới có thể phục dụng giải dược được, tất nhiên là với điều kiện nạn nhân vẫn còn kiên trì sống sót trong khoảng thời gian đó.
Điều khiến Ngô Chính lo lắng chính là việc Đông Phương Bạch có thể hay không trụ được trong vòng một tháng kế tiếp, phải biết chỉ cần nửa khắc nàng buông bỏ liền xem như đã đánh rơi cả tính mạng của mình không thể cứu vãng.
Ngô Chính sốt ruột dùng ý niệm câu thông với hệ thống:
“Ngươi có biện pháp nào giúp nàng hay không?”
Hệ thống ngay lập tức hồi âm:
“Có nhưng cũng không.”
Bất quá câu trả lời rất mơ hồ không như mong đợi, Ngô Chính vội vàng truy vấn:
“Rốt cuộc là như thế nào, là có hay là không!?”
Hệ thống đáp:
“Túc chủ có thể dùng một ngàn điểm sát lục hối đoái Giải Độc Đan trong thương thành hệ thống để cứu lấy Đông Phương Bạch, tuy Giải Độc Đan có thể hóa giải hết thảy độc dược trên thế gian nhưng vẫn phải tuân thủ điều kiện giải độc tùy thuộc vào từng loại hình độc tính khác nhau.”
Nói dễ hiểu chính là hoàn toàn không có biện pháp ngoài trừ việc chờ đợi tự thân Đông Phương Bạch kiên trì đến ngày thứ bốn mươi chín, khi đó giải dược mới có thể phát huy tác dụng.
“Ài…”
Ngô Chính ảm đạm thở dài, song lại ngã người nằm xuống kế bên cạnh Đông Phương Bạch, ôm chặt lấy thân hình mảnh mai đang không ngừng phát tán hàn khí ra chung quanh kia, tranh thủ vận công đốt cháy vài tia chân nguyên ít ỏi vừa mới khôi phục cố gắng giúp nàng sưởi ấm... một cách vô vọng.
Đây có lẽ là điều duy nhất mà Ngô Chính có thể làm ngay lúc này.
------*-*------
Trong lúc Ngô Chính đang vắng bóng thì vòng xoáy tranh chấp trên giang hồ và chiến tranh vẫn không một thời khắc dừng lại.
Đầu tiên phải nói đến chính là quân khởi nghĩa ở hướng nam do Minh giáo dàn xếp, sau khi nghe được tin tức có một vị thiếu niên nghĩa sĩ phản Nguyên độc thân độc hành tiêu diệt liên tiếp cả ba doanh trại tập trung quân lực tinh nhuệ của địch, đã khiến sĩ khí của quân khởi nghĩa phía nam tăng cao đến ngất ngưỡng.
Đồng thời tin tức này cũng khiến cao tầng triều Nguyên tập trung sự chú ý về phía Ngô Chính mà lơ là phòng bị, vì thế tạo thành thời cơ không thể tốt hơn cho quân khởi nghĩa phía nam phát động nhiều cuộc phục kích rất có quy mô nhằm đả kích nhuệ khí binh sĩ quân Nguyên, mà hầu hết đều thành công mỹ mãn.
Nhắc đến việc này, người có công lớn nhất phải kể đến chính là thủ lĩnh hiện tại của quân khởi nghĩa phía nam – nhân vật được Ngô Chính tin tưởng giao cho trọng trách dẫn dắt quân tâm không ai khác chính là Hữu Trí.
Sau khi hai người chia ra hành động, Hữu Trí nhân lúc Ngô Chính đang khuấy động quân địch, tranh thủ tiến đến từng cứ điểm của quân khởi nghĩa phía nam vốn đang trong tình trạng thương vong nghiêm trọng không còn manh giáp, dựa vào bản lĩnh và mưu trí hơn người của mình từng bước tập hợp tất cả tàn quân lại với nhau, không những thế y còn rất biết cách hướng nhân tâm về phía mình, khiến cho binh sĩ ai nấy đều tâm phục khẩu phục tôn y lên làm thủ lĩnh, giao phó niềm tin và cả tính mạng của bọn họ vào tay y.
Trước tình hình này, quân khởi nghĩa phía nam dần dần nhận được sự hưởng ứng của bách tính, ban đầu chỉ là một số ít người khâm phục trước lòng dũng cảm của những người nghĩa sĩ dám hy sinh thân mình đứng lên chống lại sự áp bách tàn bạo của quân Nguyên, nên mới bắt đầu tìm đến quân khởi nghĩa ngỏ ý muốn tận lực hỗ trợ trong khả năng, tỷ như cung cấp lương thực và các loại vũ khí thủ công thô sơ, hay là hỗ trợ trong việc tuyên truyền, thậm chí còn tình nguyện đóng vai trò thám thính tình hình quân địch.
Tuy bọn họ không trực tiếp ra chiến trường nhưng trong chiến tranh thì quân nhu đóng vai trò trọng yếu không thể thiếu được, may mắn thay lại có bách tính giúp quân khởi nghĩa phía nam chống đỡ phần nào nhu cầu cấp bách này, đây cũng là cơ sở để phát động phục kích với quy mô lớn.
Sau vài lần khiến quân địch ngậm trái đắng đến thảm bại tan tác thì quân khởi nghĩa phía nam đã hoàn toàn giải quyết vấn đề về vũ khí và lương thực.
Không những thế, chiến thắng chính là yếu tố kích động và khích lệ nhân tâm một cách trực tiếp nhất, sở dĩ trước đây quân khởi nghĩa phía nam không thể làm được việc này là vì chưa từng biết nếm mùi chiến thắng là gì, nhưng kể từ khi có chiến thắng đầu tiên, liền có không ít các nhân sĩ trên giang hồ và bách tính – phần lớn là những nông phu chịu thảm cảnh tan nhà nát cửa mang lòng căm thù với quân địch, thi nhau gia nhập vào lực lượng quân khởi nghĩa và yêu cầu được ra chiến trường chinh chiến.
Thời gian lâu dần, quân khởi nghĩa phía nam rốt cuộc đã giải quyết xong vấn đề về quân lực, ngay lúc này đây họ là một đội quân mạnh mẽ mà bất cứ đội quân nào cũng không thể xem thường.
Cũng đừng quên điểm xuất phát của hết thảy những thành quả này, chính là nhờ sự đảm đương và tài mưu lược của người thủ lĩnh đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho tất cả những quân nhân tham gia khởi nghĩa, tất nhiên chỗ công lao này cũng không thể thiếu liên hệ với Ngô Chính – người đã tạo ra thời cơ không thể nào tốt hơn được nữa, bất quá hắn cũng chẳng bận tâm đếm xỉa đến những điều này.
Nếu phía nam là vùng đất thường xuyên nổ ra những trận phục kích mang tính chiến lược, nhằm suy giảm nhuệ khí quân địch và khích lệ ý chí chiến đấu của quân ta, đồng thời kích động nhân tâm dũng cảm đứng lên chống lại cường quyền, thì ở một chiến tuyến khác do Minh giáo trực tiếp dẫn quân phát động là những trận chiến giành giật cứ địa vô cùng khốc liệt.
Vốn dĩ còn phải chịu áp lực do Nhữ Dương Vương chủ trương dựng lên các doanh trại tập trung quân lực tinh nhuệ để không ngừng viện trợ cho các đầu chiến tuyến phụ cận, nhưng sau khi Ngô Chính tiêu diệt cả ba doanh trại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhất thời khiến quân Nguyên tổn thất nặng nề không cách nào trở tay, đồng thời góp phần rất lớn trợ giúp Minh giáo giải tỏa đi những áp lực này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT