Bấy nhiêu đây thôi đã đủ để khiến Ngô Chính đau đầu nghĩ ngợi, nay lại thêm sự can dự của Xuân Cốc Đồng Lão thần thần bí bí không rõ động cơ, quả thực là đống tơ vò rắc rối không thể giải quyết trong một sớm một chiều.

Dù sao sớm muộn Ngô Chính cũng phải rời đi, thế giới này có biến thành cái dạng gì chăng nữa cũng không đáng để quan tâm. 

Trọng điểm là phải tìm kiếm được tung tích của Đông Phương Bạch trước lúc đó, nhưng hiện tại hắn chỉ có được chút ít manh mối sơ giản, thậm chí còn không chắc chắn Đông Phương Bạch có được an toàn hay không. 

Ngô Chính nhìn qua Cao Giám truy vấn: “Ngươi có biết động cơ của Xuân Cốc Đồng Lão?”

Trông sắc mặt Ngô Chính không còn âm trầm như mới đó, nội tâm Cao Giám nhen nhóm một tia hy vọng có thể giữ lại mạng sống nên rất hợp tác nói: “Có thể cũng giống như ta, Xuân Cốc Đồng Lão là muốn… ngươi.”

“Muốn ta!?” Ngô Chính buột miệng thốt lên.

“Muốn ngươi” hay nói chính xác là “muốn bí kíp võ công của ngươi”, Ngô Chính đương nhiên là minh bạch điều này.

Những lão nhân đã đốt cạn tiềm lực của mình như Cao Giám đây sẽ không từ bỏ bất kỳ khả năng nào có thể tạo thành cơ hội để đột phá, cho dù là có lâm vào những mâu thuẫn tranh chấp không có hồi kết.

Ngô Chính ở tuổi thiếu niên đã có được thực lực sánh ngang với các tiền bối đi trước những vài thế hệ, ngoại trừ thiên phú ra thì võ học tự thân càng đóng vai trò vô cùng quan trọng.

Tình cờ là Ngô Chính lại không tuân thủ quy tắc ngầm đặt ra giữa các tông sư, thế nên tạo thành nguyên cớ hoàn hảo cho những người có tâm thuật bất chính đối với hắn.

Bất quá nếu Xuân Cốc Đồng Lão thực sự có ý đồ này thì lại rất thuận tiện, Ngô Chính không cần phải hao tổn tâm tư quá nhiều thì Xuân Cốc Đông Lão cũng sẽ tự tìm đến hắn.

“Ngươi còn gì để nói nữa không?” Ngô Chính thản nhiên nhìn về phía Cao Giám.

Trái lại, Cao Giám thì không được thản nhiên cho lắm: “Ngươi, ý tứ của ngươi… là gì?”

Sưu!

Đột ngột không một lời báo trước, Ngô Chính vung lên chỉ thủ, lam sắc kiếm khí phóng đến nhắm thẳng vào mi tâm Cao Giám.

Sớm đã cảnh giác, thân hình Cao Giám thiểm lược dễ dàng tránh né, đồng thời thối lùi về phía sau muốn giãn ra khoảng cách với đối phương.

Tuy nhiên Lục Mạch Kiếm Khí không chỉ có mỗi Thương Dương Kiếm, lần này xuất kỳ bất ý chính là Thiếu Xung Kiếm – mạch kiếm thiên biến vạn hóa, không thể lường trước được điều gì.

Cao Giám ngỡ rằng mình đã có thể tránh thoát, đột nhiên đại thối truyền đến cảm giác ướt át, một cơn đau nhức triền miên đến khó tả.

Lão cúi đầu nhìn xuống, thì ra lam sắc kiếm khí của Ngô Chính đã đâm trúng mình, máu tươi từ vết thương đang không ngừng tuôn ra, hơn nữa còn có một cỗ ngoại lực xâm nhập vào nội thể khiến nội lưu trở nên rối loạn.

“Thật xảo quyệt!”

Cao Giám nguyên còn muốn dục hoãn cầu mưu, nào ngờ Ngô Chính lại giương đông kích tây, quỹ đạo kiếm khí nhắm thẳng vào mi tâm nhưng thực ra mục tiêu lại là đại thối nhằm hạn chế khả năng Cao Giám có thể tẩu thoát.

Minh bạch đã không còn đường lùi, Cao Giám liền quyết đoán xá sinh vong tử, song thủ chấp lại giơ cao hơn đầu, súc thế một đòn toàn lực bổ xuống về phía Ngô Chính.

Kim Đao Kinh, Thiên Phá Đao!

Kim quang phát ra chói lóa, chân khí hóa hình đại đao tựa như ngưng thực chém phập xuống mặt đất, xới tung lên tạo thành một cái rãnh thật sâu kéo dài đến vị trí Ngô Chính.

Uy lực một đao này quả thực là vượt quá sức tưởng tượng, thế nhưng nếu không đánh trúng mục tiêu bất quá chỉ có thể hù dọa mà thôi.

Triển khai Hoành Không Na Di, Ngô Chính không chút khó khắn tránh khỏi phạm vi tàn phá, chớp mắt xuất hiện sau lưng Cao Giám, đồng thời súc thế Thất Thương Quyền tấn công.

Dường như không ngoài dự liệu, Cao Giám nhanh hơn một sát na tung ra đao thủ chém ngược về phía sau.

Kim Đao Kinh, Nhiên Nguyệt Đao!

Phập một tiếng, máu tươi bắn lên không trung, thủ cấp rơi xuống lăn lóc dưới mặt đất. Thủ cấp này không phải là của Ngô Chính, đó là một cái lão đầu tóc đã úa bạc.

“Chúc mừng túc chủ thành công vượt cấp chém giết tông sư trung kỳ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0 0”

Thông báo vang lên trong đầu Ngô Chính, một lần nữa xác định cái chết của Cao Giám đã là không thể nghi ngờ.

“Thế giới này càng nhiều tông sư càng tốt, nếu cứ thuận lợi thế này thì ta không cần phải đích thân can thiệp quá sâu vào chiến tranh giữa Minh giáo và quân Nguyên để tích lũy điểm sát lục.” Ngô Chính thầm nghĩ.

Trước nay Ngô Chính hành tẩu trên giang hồ rất ít khi che giấu hành tung của mình, đây có thể là nguyên nhân hai người Cao Giám lại dễ dàng tìm đến hắn như vậy.

Đương nhiên Cao Giám và Tư Vu có thể tìm đến Ngô Chính thì những người khác cũng có thể. Tuy thế giới này không thiếu tông sư nhưng đã chẳng có mấy ai uy hiếp được đến hắn.

Những người đã đứng ở đỉnh phong thì chẳng hơi sức đâu mà để tâm đến Ngô Chính. Còn lại đám người kia miễn không phải là tông sư đỉnh phong, cho dù đối mặt tông sư hậu kỳ hắn đều có thể miễn cưỡng đối phó. 

Tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra bất quá lưỡng bại câu thương mà thôi, thế nên Ngô Chính rất tự tin vào công cuộc tích lũy điểm sát lục của mình.

“Ài, quên mất hỏi thăm đặc điểm hình dáng Xuân Cốc Đồng Lão như thế nào!?” Ngây người một hồi, Ngô Chính mới nhớ đến việc này.

Chỉ sợ một lúc nào đó Xuân Cốc Đồng Lão xuất hiện trước mắt mà hắn lại không hề hay biết thì thật hài hước.

Mặc kệ Ngô Chính sở hữu Thuật Thăm Dò có thể nhìn thấu danh tính và tu vi đối phương đi chăng nữa, nhưng nghe cái tên ‘Xuân Cốc Đồng Lão’ liền biết đây đơn thuần chỉ là ngoại hiệu.

“Đành vậy, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”

Hiện tại có nóng lòng muốn tìm Đông Phương Bạch cũng vô ích, hắn lại tiếp tục khởi hành lên đường thực hiện mục tiêu chuyến đi này.

Bỏ lại bãi chiến trường đã bị tàn phá đến không còn mảnh nào nguyên vẹn, Ngô Chính triển khai khinh công nhanh chóng ly khai.

Mất hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ, lúc bấy giờ Ngô Chính đã đến được địa điểm chỉ định.

Đó là một vùng đồng bằng xung quanh thoáng đãng hoàn toàn không có nơi để ẩn nấp, cách một dặm về phía trước Ngô Chính, là một doanh trại được bao quanh bởi hàng rào cao khoảng hai thước do gỗ nhọn dựng lên.

“Địa thế không có điểm khuất, muốn tập kích bất ngờ quả thực khó khăn vạn phần.” Quan sát một hồi, Ngô Chính không khỏi tán thán.

Bởi vì nơi này là vùng đồng bằng cho nên tùy ý đưa mắt liền có thể nhìn thấy điểm chân trời. Đối với đội quân thiện chiến không e ngại bất kỳ đối thủ nào, thì địa hình này cơ hồ không có điểm yếu, ngược lại còn rất mang tính khoa trương thanh thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play