Thế nhưng Hạ Bút Ông lúc này ngây người thất thần, mục trừng khẩu ngốc nhìn lấy khoảng không vô định kia. Thì ra chín cái thân ảnh bao vấy lấy lão nãy giờ, đều là huyễn ảnh phân thân, từ đầu đã không có chân thân ở đó.
“Hắn, là muốn tẩu thoát!?”
Nội tâm Triệu Mẫn kinh nghi bất định không thôi.
Nhưng ngay khi đặt nghi vấn, nàng liền phủ nhận ý nghĩ này. Thực lực của Ngô Chính không phải là nàng không biết. Trượng Lộc Khách bại tử dưới tay hắn là minh chứng thiết thực nhất. Không có lý do nào hắn lại muốn ly khai vào lúc này.
“Aaaaa...”
Đột nhiên, tiếng thét thảm thiết, chói tai của nam tử vang vọng từ bên kia cánh rừng dương liễu.
“Không tốt, hắc lão, mau đến trợ giúp, Thần Tiễn Bát Hùng gặp nguy hiểm!”
Ngay lập tức Triệu Mẫn liền minh bạch chuyện gì đang xảy ra, hoảng hốt khẩn trương hô lên.
Không cần nàng nhắc nhở, Hạ Bút Ông có khí cảm của tông sư, đã trước một bước nắm bắt được khí tức của Ngô Chính phát tán trong lúc hạ thủ, toàn lực triển khai khinh công phóng qua mạn trái liễu lâm.
Nhưng dù như vậy, Hạ Bút Ông vẫn là chậm trễ một bước. Trước mắt lão lúc bấy giờ, chỉ còn lại bốn cái xác chết nam tử, nằm lê lết dưới mặt đất. Đôi mắt vô hồn vẫn còn mở to, như thể cái chết đến một cách rất chóng vánh, khiến bọn hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tiểu tử trời đánh, ngươi nhất định không được toàn thây!”
Hạ Bút Ông phẫn nộ gầm lên, đôi đồng tử điên cuồng đảo loạn, khí cảm đề thăng đến mức cao nhất có thể, sắc mặt của lão còn dữ tợn hơn cả dã thú, cắn chặt răng đến chảy ra máu lăn dài trên khóe miệng.
Bỗng nhiên...
Đôi lông mày lão nhướn lên, dường như là cảm nhận được điều gì đó. Lão không nói một lời nào, liền quay ngoắt người, bức hết tốc độ phóng qua phía mạn phải bên kia liễu lâm.
Giờ phút này đây, so với mới đó chẳng khác biệt là bao, lại thêm bốn cái thi thể nam tử, chết một cách vô tri vô giác dưới mặt đất. Kể từ đây, Thần Tiễn Bát Hùng vĩnh viễn chỉ còn là quá khứ.
“Cảm thấy tức giận?”
“Bất lực?”
“Căm phẫn?”
“Tuyệt vọng?”
Giọng nói thiếu niên vô cùng quen thuộc, rất đáng hận nhưng cũng rất đáng sợ, mãi miết vang vảng bên tai Hạ Bút Ông.
Lão chậm rãi quay đầu nhìn lại, trước mắt lão không ai khác, chính là tên hung thủ giết chết đồng bọn của lão, cũng là kẻ khiến lão căm hận đến tận xương tủy, thề trong thâm tâm muốn phanh thây xé xác hắn ra thành trăm ngàn mảnh.
“Quỷ, Sát, Kiếm, Ma.”
Hạ Bút Ông nghiến răng nghiến lời, gằn giọng đọc rõ từng chữ, ánh mắt trùng trùng sát khí bao trùm lấy thân hình Ngô Chính.
“Không phải là ngươi rất muốn gặp lại đồng bạn của mình ư? Đứng yên, đừng cử động, để ta giúp ngươi!”
Ngô Chính thần thái ôn hòa, hảo hữu cười nói.
“Hừ, chết đi cho ta!”
Lần này Hạ Bút Ông không còn ngu ngốc nữa, dứt lời liền vung lên thiết bút lao đến Ngô Chính, điên cuồng như thể chưa từng được điên cuồng vậy.
Thất Thương Quyền!
Ngô Chính sớm đã súc thế, tức khắc liền có thể vung quyền nghênh chiến, lam sắc chân khí quán chú vào quyền đầu, bảy tầng kình lực hung mãnh chấn động như muốn xé rách cả không khí.
Thiết bút thuận thế quét ngang qua đầu, Ngô Chính chùn người xuống, liền dễ dàng tránh né, đồng thời một quyền đánh mạnh vào phần ngực của Hạ Bút Ông.
Đoàng!
Âm thanh vang dội như là tiếng súng nổ, sau đó còn kèm theo tiếng “rắc” của xương cốt vỡ vụn.
Vốn dĩ Hạ Bút Ông đã không còn giữ được thần trí tỉnh táo, lúc này đây, cơn đau điếng đến thấu tâm can, khiến lão hoàn hồn sực tỉnh.
Một nỗi sợ hãi khó tả cứ thế xâm chiếm lấy tâm trí của lão. Đối diện với tử vong, khiến lão tầm nhìn sáng suốt hơn bao giờ hết, biết rằng hành động của mình là ngu ngốc đến nhường nào. Chẳng khác nào là tự biến mình thành con rối, để mặc cho Ngô Chính tiêu khiển trong lòng bàn tay.
Thế nhưng hết thảy đều quá muộn màng, Ngô Chính chưa bao giờ biết cách nhân từ với địch thủ. Thời cơ đã đến, hắn liền vung tay nắm bắt, không để nó có cơ hội vụt mất.
Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!
Lam sắc kiếm khí linh hoạt, sắc bén nhắm thẳng vào tim của Hạ Bút Ông, một đường xuyên qua, tạo thành một thông đạo trống rỗng trong một khoảnh khắc. Ngay sau đó, máu tươi tựa như là thác, ào ào tuôn ra, ướt đẫm cả y phục trên người lão.
“Chúc mừng túc chủ thành công vượt cấp chém giết tông sư sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0 0”
Giọng nói hệ thống âm vang trong đầu, nhắc nhở cho Ngô Chính, lão giả trước mắt đã triệt để chết đi.
“Hôm nay thu hoạch thật khấm khá, ta sớm nên làm những chuyện như thế này nhiều hơn.”
Trong lòng Ngô Chính hết sức thỏa mãn.
Lần này, hắn chỉ mất không quá một thời canh, liền có thể tích lũy ngang bằng với hai ba ngày đi đường, bị động đợi mấy tên chuột nhắt mang thủ cấp đến nạp mạng, quả thực là hết sức hậu hĩnh.
(Một thời canh = tám khắc = hai giờ.)
“Kiểm tra thông tin nhân vật.”
Ngô Chính ý niệm trong đầu.
Tức khắc, một bảng hình chiếu giao diện quen thuộc, hiện ra trước mắt hắn:
“Thông tin nhân vật.
Danh tính: Ngô Chính.
Tuổi tác: 1 8.
Thể chất: tiên thiên đạo thể.
Tu vi: tuyệt thế sơ kỳ.
Danh hào: Lục Mạch Kiếm Tiên, Quỷ Sát Kiếm Ma.
Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh (tầng 6), Liệu Thương Thiên (phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên (phụ trợ).
Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm (đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di (đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh (đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng (đăng phong tạo cực), Thất Thương Quyền (đăng phong tạo cực)
(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa (nhập môn), tinh thông (tiểu thành), lô hỏa thuần thanh (đại thành), xuất thần nhập hóa (viên mãn), đăng phong tạo cực (đại viên mãn)
Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu.
Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.
Điểm sát lục: 2 9 6 0 (dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)
Danh vọng: 1 5 9 1 6 (điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng)”
“Ta phất! Điểm danh vọng thế quái nào lại bạo!? Không Văn lão trọc lừa danh tiếng lớn đến như vậy!?”
Ngô Chính nội tâm kinh ngạc không thôi.
Giết vài tên tiểu tốt chưởng môn của tam đại môn phái cũng không có gì đáng kể, điểm danh vọng bạo tăng chỉ có thể quy về cái chết của Không Văn thần tăng mà thôi.
Trước đó hắn một đường rêu rao, chém giết vô kỵ không kiêng nể bất cứ ai, vô tình lại khiến danh vọng của hắn tăng trưởng rất đáng kể, cũng là một cái đòn bẩy để giúp tiếng thối của hắn sau khi sát hại Không Văn thần tăng, vang xa đến như thế.
“Làm Quỷ Sát thật tốt, quả nhiên là nhất bộ đăng thiên, ha ha...”
Ngô Chính nhân sinh đắc chí cười to.
Điểm danh vọng cuồng bạo đến mức độ này, cũng đồng nghĩa với việc hai món công dụng “hảo cảm” và “chấn nhiếp” sẽ có thể phát huy được ưu thế của mình, không còn vô dụng như từ khi đến thế giới này nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT