Người trong giang hồ dù là nhân nghĩa đến đâu, trên tay cũng đã nhuốm máu rất nhiều sinh mạng mới có thể trưởng thành sống sót đến nay, Ngô Chính có thể giết chết bọn hắn không một chút mảy may hối lỗi, thế nhưng hắn chưa từng giết nhầm một người thường dân nào, cũng là bởi vì nguyên tắc này ngăn hắn lại.
Mà có lẽ, điều này cũng giúp ích rất nhiều cho việc kiểm soát tâm ma bấy lâu nay của hắn. Hệ thống có thể đã lường trước được một ngày nào đó hắn sẽ vì sát lục mà đánh mất lý trí, vì thế cũng không ngăn cản Ngô Chính rập khuôn chính mình, bằng không sớm đã chỉnh đốn hắn một phen rồi.
Ngô Chính không xoắn xuýt vấn đề này nữa, lại chuyển đổi chủ đề: “Ngươi tựa hồ rất hài lòng với quá trình trưởng thành của ta!? Có phải hay không?”
Hệ thống: “Túc chủ trưởng thành rất đúng hướng, thậm chí vượt ngoài dự liệu của hệ thống ban đầu, rất đáng được khen ngợi.”
Quả nhiên là như vậy, Ngô Chính bùi ngùi lắc đầu thở dài.
Từ khi đến thế giới này, hệ thống buông lỏng sự tự do của Ngô Chính đi rất nhiều, thậm chí là rất ít khi đưa ra lời khuyên cho hắn.
Nếu là trước đây hệ thống làm bảo mẫu trông trẻ, thì bây giờ lại trông giống như trưởng bối nhiều hơn, để mặc cho hậu bối tự bay lượn, tự vấp ngã, tự nghiệm ra sai lầm, khuyết điểm của bản thân, từ đó tự nghiệm ra và khắc phục, song lại càng trở nên mạnh mẽ gấp bội, không phải là chim non chỉ biết hót vang trong lồng.
“Ai...”
Ngô Chính lại thở dài nói: “Cũng là nhờ ngươi rất biết cách đặt ta vào nghịch cảnh, cho ta biết được thực lực tự thân mới là chân lý, mưu ma quỷ chước, hết thảy bố cục trước mắt lực lượng vượt bậc, đều bị đánh tan.”
“Nhưng nói đi thì phải nói lại, sát tính của ta bị ngươi mài dũa thật tốt, đến nỗi giết người cũng chẳng mảy may áy náy, ài, ta còn đang nghi ngờ chính mình có phải là mình nữa không!?” – Ngô Chính lại than thở.
Hệ thống: “Ngộ giác của túc chủ so với thường nhân, vượt bậc không phải chỉ một hai điểm, sự thích nghi và chuyển biến tâm tính ngay tức thì, tùy thuộc vào hoàn cảnh, cũng không phải là ai cũng có thể làm được, túc chủ đừng quên nguyên do mà hệ thống lựa chọn túc chủ, lại không phải là ai khác.”
“Không cần ngươi nhắc nhở, làm tốt phần việc của ngươi là được... và đừng quấy rầy ta như trước kia!” – Ngô Chính bĩu môi phàn nàn.
Hắn làm sao có thể quên được, mục đích của hệ thống còn không phải là tìm cho mình một người đồng minh, một vị thánh nhân cứu rỗi sự tự do của hệ thống, Ngô Chính thật may mắn, cũng thật xui xẻo khi bị hệ thống lựa chọn làm người đồng minh này.
Hệ thống: “Trừ phi túc chủ lệch ra ngoài khuôn khổ, bằng không hệ thống không có quyền hạn can thiệp vào các quyết định của túc chủ.”
“Nói như vậy, tính năng vay mượn điểm sát lục, sau này sẽ không có nhiệm vụ cưỡng chế, nếu ta đi đúng vào khuôn khổ của ngươi ư!?” – Ngô Chính rất nhanh trí nhắm ngay vào lỗ hỏng trong lời thoại của hệ thống.
Hệ thống: “Tính năng vay mượn điểm sát lục, là được hệ thống thiết lập tùy thuộc vào bản thân của túc chủ, trừ phi túc chủ bản chất thay đổi thành một con người khác, bằng không tính năng này không thể thay đổi được.”
“Tốt nhất là đừng thay đổi... chí ít là vào lúc này!”
Ngô Chính đã bắt đầu có chút lo lắng, hệ thống lời này tựa hồ là một lời cảnh báo cho hắn, vào một tương lai không xa, nhân cách của hắn sẽ hoàn toàn thay đổi ư!?
Nên nhớ, hệ thống từ trước đến nay, mỗi khi trò chuyện với Ngô Chính, thoại ngôn thốt ra đều là có thâm trường ý vị bên trong, chỉ là Ngô Chính có tự mình nghiệm ra được hay không mà thôi.
Càng không có lý do gì để hệ thống nói việc này cho Ngô Chính biết cả, đây chắc chắn là một lời cảnh báo cho hắn, mà trong đó hết thảy hệ lụy, có thể là xuất phát từ mầm mống ma tâm dấy lên trong hắn, chỉ vừa mới đây không bao lâu.
-------*-*-------
Hai ngày sau.
Tòa thành Thường Châu thuộc Giang Tô, nằm ở bờ sông nam Dương Tử, giáp Nam Kinh về phía tây, Vô Tích về phía đông và Chiết Giang về phía nam, là một trong những tòa thành lớn nhất ở vùng đất Giang Nam, cũng là nơi tập trung các thương buôn từ khắp nơi tề tụ, trao đổi hàng hóa, các nhân sĩ trên giang hồ thường xuyên qua lại, thậm chí là các cao nhân ẩn mình cũng thi thoảng xuất hiện, có khi chỉ là du sơn ngoạn thủy tình cờ ghé thăm, có khi là vì dò la tin tức nào đó, chung quy tòa thành này luôn luôn tấp nập, đông đúc bóng dáng của đủ loại người, tụm năm tụm bảy náo nhiệt vô cùng.
Thế nhưng, hôm nay nó có vẻ lại ảm đạm, tang thương hơn bao giờ hết.
Các khách điếm, lâu, phủ, trang, viện... cùng đủ loại quy mô nhà cửa khác bên trong tòa thành, lúc này chỉ còn là một mảnh tang hoang, bừa bộn, không có quy củ.
Trên các con đường không có một bóng người đi lại, chỉ còn một mùi tử thi quanh quẩn trong không khí, cùng hàng tá các thi thể lẫn lộn đủ loại tầng lớp người, nằm lênh láng bên lề đường, trên các bậc thềm, các hành lang, kệ cửa sổ, thậm chí là treo lơ lửng trên các móc dây dùng để đặt vật dụng thường ngày.
Có thể nói, thành Thường Châu, thời điểm này đây đã hoàn toàn mất đi sinh cơ, chân chính trở thành một bãi thây ma, một cuộc hậu thảm sát với quy mô lớn, không có bất cứ một ai may mắn còn sống sót, hoặc vẫn có, nhưng đã ly khai từ rất lâu rồi.
Điều đáng chú ý chính là, trong số hàng tá các thi thể, có rất nhiều xác người trên mình y phục của... Minh giáo, điểm này tình cờ khiến người ta nghi hoặc, có phải hay không vụ thảm sát có tổ chức quy mô lần này, là do Minh giáo một tay chủ mưu!?
Phải biết, trên giang hồ hiện nay, ngoại trừ Minh giáo người đông thế mạnh ra, còn ai có thể tuyệt diệt cả một tòa thành, tầm cỡ là một trong những thành trì bậc nhất thuộc Giang Nam lúc bấy giờ.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Xa xa, dẫn đầu đoàn người đi tới, một người trung niên, thân hình không mấy cường tráng, nhưng là dáng vẻ phiêu dật tiêu sái, khí độ bất phàm, thần sắc tỏ ra nghiêm trọng nói.
“Dương Tả Sứ, thuộc hạ nghe qua, trên giang hồ đang có đồn đại, là Minh giáo của chúng ta và các danh môn chính phái người diễn ra một cuộc thanh toán đẫm máu, với quy mô rất lớn mới dẫn đến tình trạng này.” – Hán tử trên người đồng phục Minh giáo, đứng ra chấp tay bẩm báo.
Đoàn người này trông qua liền dễ đoán, không ai khác chính là Quang Minh Tả Sứ Dương Tiêu, đang dẫn đầu hơn mười người thuộc Hậu Thổ Kỳ đến nơi này, thăm dò thực hư tin tức.
Còn hán tử vừa đứng ra bẩm báo, chính là người có thần lực bậc nhất trong đám giáo chúng Minh giáo – chưởng kỳ sứ Nhan Viên.
“Hừ, là ai dám vu oan giá họa cho Minh giáo, để Dương Tiêu ta biết được, nhất định khiến hắn chết không được toàn thây!” – Dương Tiêu phẫn nộ, mặt mày đỏ tía, nghiến răng nghiến lợi cố gắng kìm hãm xung động nhất thời.
Đoàn người Hậu Thổ Kỳ phía hậu phương, sắc mặt càng là khó coi hơn gấp mấy lần, thậm chí có người còn căm phẫn, nắm chặt quyền đầu đến mức, để móng tay cắm vào lòng bàn tay, huyết tương trào ra, nhiễu thành từng giọt, “tí tách” rơi xuống mặt đất
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT