Suốt chặng đường truy đuổi vừa qua, Ngô Chính không ngừng khua môi múa mép châm biếm tật xấu này của Trương Lộc Khách. Để lão vô cùng buồn bực tức giận gân cổ lên mà mắng chữi, ngoài ra cũng chỉ có thể dốc thêm sức lực hòng tạo áp lực cho Ngô Chính mà thôi.
“Lão dâm tặc mồm thối, ăn của ta một kiếm!”
Ngô Chính chân đạp thân cây nảy bật đến phía trước, đồng thời xoay mình vung tay súc thế, tức khắc một đạo kiếm khí từ bàn thực chỉ phóng đến Trương Lộc Khách.
Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!
Trương Lộc Khách thấy thế liền vung lên một trượng đánh tan đạo kiếm khí, mồm lại tiếp tục chửi bới: “Tặc tử hỗn trướng, ngươi chỉ có bấy nhiêu đây bản lĩnh thôi ư!?”
“Ha ha... ngươi không nhìn lại xem tuổi tác của ta. Đợi thêm vài năm nữa còn không biết là người nào dạy dỗ người nào đây!” – Ngô Chính khoái chí cười to nói.
Mỗi lần nhắc đến tuổi tác của Ngô Chính lại khiến Trượng Lộc Khách kinh tâm không thôi. Nếu không phải là còn vướng bận quan hệ với Triệu Mẫn, lão quả quyết phải diệt trừ loại yêu nghiệt quái thai này.
Lúc bấy giờ Ngô Chính tâm tình hết sức hả hê. Trên đường đào tẩu hắn không ngừng khiến Trượng Lộc Khách tiêu hao không ít. Chỉ cần lại câu kéo thêm một khoảng thời gian, tin tưởng Ngô Chính sẽ có cơ hội lật thuyền trong mương.
Tuy viễn cảnh trong đầu tươi đẹp là vậy, thế nhưng hắn tựa hồ lại quên mất câu nói: mưu sự là tại nhân, thành sự còn phải xem lão thiên hôm nay tâm tình như thế nào. Bất quá lão thiên thái độ có vẻ rất không hài lòng với hắn.
Sau khi băng qua sơn lâm hiểm trở, một lão một nhi vẫn tiếp tục hành trình rượt đuổi của mình. Vào lúc này, Ngô Chính bỗng nhiên ngây người phát hiện, trước mắt của hắn bây giờ, đã là... sơn cùng thủy tận!
Một vực sâu thăm thẳm không thấy đáy hiển hiện trong đôi mắt thất thần đăm chiêu của hắn. Đôi chân trì trệ dừng lại không thể tiến thêm nửa bước. Phía hậu phương là một lão dâm tặc tùy thời đều muốn đả thông hắn. Rốt cuộc anh hùng cũng có lúc mạt lộ, hùng tâm tráng trí chỉ có thể nhất thời mà thôi.
“Lão thiên khốn kiếp!” – Ngô Chính chửi rủa trong bụng. Ngay vừa lúc hắn đang hả hê đắc ý, nào ngờ từ trên trời giáng xuống một cái hố to đùng hoàn toàn theo nghĩa đen. Khiến hắn cả đời anh minh, bây giờ cũng phải thúc thủ vô sách.
“Khặc khặc... tặc tử, ngươi chạy nữa đi! Ta cho ngươi chạy đấy.” – Trượng Lộc Khách rất nhanh liền đã bắt kịp cước bộ của Ngô Chính. Trông thấy cảnh này cùng với sắc mặt của hắn để lão khoái trá cười to vô cùng hả giận. Từng bước từng bước đi tới muốn đẩy Ngô Chính rơi vào tận cùng tuyệt vọng.
Vạn bất đắc dĩ lâm vào tình cảnh này để Ngô Chính quả thực không biết là nên khóc hay nên cười đây. Đột nhiên thần sắc của hắn trở nên mười phần hòa mến, giọng điệu vô cùng khách khí, thân ái cười nói: “Vãn bối nhất thời huyết khí phương cương, lầm lỡ dại dột mà đắc tội với tiền bối. Nhưng là trên giang hồ ai cũng biết Huyền Minh nhị lão võ công không những cao cường, khí độ càng là rộng lượng bao dung thiên địa. Tin tưởng tiền bối hẳn sẽ không trách cứ vãn bối chút ít lỗi lầm này!”
Nghe được như vậy, Trượng Lộc Khách không khỏi trừng ngốc nhìn hắn, nhất thời á khẩu không biết phải nói như thế nào mới phải. Ngô Chính trong mắt lão quả thực là quá mức vô liêm sỉ. Mới đó còn không biết kính lão đắc thọ liên mồm sỉ vả thô tục. Bây giờ lại có thể thành thành khẩn khẩn như vậy, người không biết chuyện nhìn vào có khi còn tưởng rằng hắn là chính nhân quân tử không chừng. Trải qua một màn này, Trượng Lộc Khách cũng là được mở rộng tầm mắt.
“Hừ, diễn kịch thật tốt. Lão tử còn chưa dạy dỗ được ngươi đâu!”
Nói dứt lời, Trượng Lộc Khách không đợi Ngô Chính chuẩn bị đã vung lên thiết trượng tiên phát chế nhân. Tuy đã tiêu hao rất nhiều trong quá trình truy đuổi nhưng một thân tu vi tông sư sơ kỳ không phải muốn tiêu hao liền có thể tiêu hao hết được. Thế công dũng mãnh dị thường đánh tới, khác hẳn với tính cách cẩn thận đa toan của lão xưa nay. Tựa hồ là phải ăn không ít quả đắng của Ngô Chính mới có thể thay đổi nhiều đến như vậy.
Thế nhưng đang giữa chừng lao lên, Trượng Lộc Khách đột nhiên cảm nhận được điều gì bất thường khiến lão hơi chần chừ dừng lại. Từ dưới lòng đất từ lúc nào không hay biết đã giấu sẵn lục đạo kiếm khí mang đặc tính khác biệt với nhau, lúc này toàn bộ nhô lên đồng loạt tấn công Trượng Lộc Khách.
Sáu đạo kiếm khí từ sáu phương hướng khác nhau cùng lúc phóng đến, Trượng Lộc Khách khinh thường hừ lạnh, vận công vung lên thiết trượng xoay tròn một vòng cường ngạnh chấn tan hết thảy các đạo kiếm khí.
Bất chợt, nhãn tinh của lão lấp lóe, nhanh chóng đạp không phóng sang một bên, lại vung lên bổ xuống một trượng nhắm vào... không khí!?
Những tưởng hành động này của lão là lố bịch diễu võ giương oai. Nhưng ai có thể ngờ, ngay khi thiết trượng đánh trúng vào khoảng không liền hiện ra một cái thân ảnh tử bào thiếu niên. Người này không ai khác chính là Ngô Chính, lần này đào tẩu thất bại.
Nhìn lại, thân ảnh bạch y thiếu niên Ngô Chính đang đứng yên bất động kia lúc này mờ nhạt tan biến, thì ra chỉ là một cái huyễn ảnh mà thôi.
Không nghi ngờ Ngô Chính vừa rồi giăng ra Lục Mạch Thần Kiếm là muốn gây bất ngờ cho Trượng Lộc Khách. Sau đó tận dụng thời cơ thi triển Loa Toàn Cửu Ảnh kết hợp cùng Huyễn Ảnh Tử Bào hòng có thể thay đổi vị trí tránh xa khỏi vực thẳm. Thế nhưng hắn thất sách không thể qua mắt được Trượng Lộc Khách lần thứ hai. Bất đắc dĩ phải trở về vị trí cũ, tiếp tục dựa lưng vào vực sâu thăm thẳm kia.
“Khà khà... tâm thuật bất chính của tiểu tử ngươi, lão tử là nắm rõ trong lòng bàn tay. Muốn qua mắt được ta quả thực là nằm mơ giữa ban ngày!” – Trượng Lộc Khách nham hiểm cười nói.
“Ngươi hà tất phải chấp nhặt với tiểu bối như vậy!? Không thể có được một chút khí độ nào hay sao?” – Mặc cho tâm trạng có khủng hoảng như thế nào chăng nữa, Ngô Chính trên mặt vẫn không đổi sắc, bình bình thản thản đối đáp.
Hắn lúc này đã không thể nương nhờ vào hệ thống được nữa rồi. Muốn phục dụng Cường Lực Đan lần nữa cần phải cách bảy ngày mới được, bằng không nhục thể sẽ không chịu nổi dược lực mà tàn phế võ công mất. Biện pháp tốt nhất mà Ngô Chính có thể làm bây giờ đó là giữ tâm trí hết sức tỉnh táo. Chí ít tính mạng của Ngô Chính vẫn còn được cây trâm hoa cài tóc của Triệu Mẫn bảo vệ.
“Hừ, đối phó với tiểu tử vô liêm sỉ như người mà cần khí độ ư!? Nếu không muốn chịu đựng dày vò, thì mau đưa tay chịu trói cho ta!”
Sự bất quá tam, Trượng Lộc Khách trải qua hai lần xém nữa để Ngô Chính đắc thủ tẩu thoát. Khiến lão không dám buông lỏng cảnh giác, đề phòng Ngô Chính lại tiếp tục muốn dở trò hèn hạ. Lão chậm rãi thận trọng từng bước một tiếp cận lấy hắn. Lợi dụng khí thế cường đại của mình bao trùm cả một khu vực, triệt tiêu hết thảy hy vọng thoát thân của Ngô Chính.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT