Hơn hai năm qua, Ngô Chính trông thấy cảnh này không biết là đã bao nhiêu lần rồi, có khi còn là tàn nhẫn hơn gấp trăm ngàn lần không chỉ đơn giản là như vậy. Thế nên Ngô Chính cũng chẳng có lấy tức giận là bao. Loạn thế chính là như vậy, nhìn riết rồi cũng chai sần thành quen mà thôi.
Thế nhưng chính sự vẫn là không thể lơ là, Ngô Chính để lại Đông Phương Bạch lẫn trong cánh rừng liễu trông coi lấy A Tam. Còn hắn thì một thân một mình đứng chặn giữa con đường mòn đất sỏi, đồng thời bộc phát khí thế của mình trực tiếp áp bách về phía đám người binh lính quân Nguyên kia.
Đàn kỵ mã dường như cảm nhận được áp lực cực đại, khiến bọn chúng đột ngột dừng vó hí ngược lên trời, hoang mang bỏ chạy tán loạn. Đám người binh lính quân Nguyên cũng vì thế mà té ngã lăn lóc dưới đất, tinh thần chạy ngược một trăm tám mươi độ trở nên vô cùng kinh hoảng sợ hãi, không còn biểu hiện đắc ý phấn khích như trước đó.
Đồng thời điểm, Ngô Chính không chần chừ thi triển Hoành Không Na Di chớp mắt đã thay đổi vị trí trộn lẫn trong đám người binh lính quân Nguyên. Trên tay hắn Ỷ Thiên kiếm đột ngột xuất vỏ, linh quang phát ra cực kỳ chói mắt. Ngay khi đám người binh lính quân Nguyên còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tức khắc hơn năm mươi cái thủ cấp của bọn hắn đã bắn lên không trung, bay vèo thành một đường cong rơi mạnh xuống mặt đất, lại lăn tròn đều đều y hệt như những quả bóng khi nhìn từ đằng xa.
Hết thảy diễn ra trong vòng chưa đến ba hơi thở qua đi, chỉ có thể dùng từ “nhanh, gọn và dứt khoát” để diễn tả lại tất cả những hành động vừa rồi. Ngô Chính đã rất hữu tâm ban cho đám người binh lính quân Nguyên này một cái chết rất nhân văn, không một chút dày vò đau đớn nào. Cái chết không đáng sợ nhất chính là chết nhưng vẫn không hay biết là mình đã chết từ lúc nào. Đây có thể nói là một ví dụ tương tự, hoàn toàn theo nghĩa đen.
Gần hai mươi người nữ tử tù binh trông thấy cảnh này, nhất thời ngẩn người không nói nên lời. “Là chuyện gì vừa xảy ra!? Đầu, đầu người đâu rồi!?”.
Phụt phụt phụt...
Hơn năm mươi cái xác chết đứng ngồi đủ loại tư thế, có chung một đặc điểm là không đầu. Lúc này cổ của bọn hắn tựa như là cái vòi nước, máu tươi phun ra xối xả bắn tung lên trời. Đám người nữ tử tù binh sau khi trải qua hành hạ cực khổ, bị ngựa kéo cả người chà xát dưới mặt đất, dưới cái khí hậu nắng nóng oi bức này, lúc bấy giờ lại được làm mát tắm mình bên dưới một trận mưa máu tanh tưởi, là máu tươi của những kẻ đã tàn nhẫn ức hiếp các nàng.
“Bọn hắn chết rồi, những tên súc sinh, khiến ta nhà tan cửa nát... chết rồi!” – một trong đám người nữ tử ánh mắt vô thần, bất giác thều thào trong miệng.
“Ừm, chết cả rồi! Các ngươi đã được tự do, cùng nhau trở về đi thôi.”
Ngô Chính lắc đầu thở dài, sau đó đánh ra một đạo kiếm khí, dễ dàng cắt đứt những sợi dây thừng đang trói buộc tự do của những con người này.
“Hức... hu hu...”
Trông thấy sợi dây thừng đứt lìa, bất chợt tiếng thút thít thủ thỉ dần dần phát ra, tiếp đến là tiếng nức nở không thể kìm chế mà lớn tiếng khóc toáng lên. Có lẽ cũng không hẳn là khóc, là nửa cười nửa khóc mới phải. Cười vì kết cục của những tên binh lính quân Nguyên tàn bạo kia đáng giá phải nhận được, khóc là vì các nàng... làm gì còn có nơi nào để mà về? Cùng nhau trở về!? Nhưng là phải về đâu cơ chứ?
Thời thế loạn lạc, khiến biết bao con người vô tội nhà tan cửa nát, cuộc sống lơ phơ lất phất nay đây mai đó không chốn dung thân. Nhưng rồi chẳng có mấy ai quan tâm, người đời ra sao thế nào thì cũng mặc kệ không liên quan gì đến mình, chỉ cần bản thân vẫn còn sống tốt thì mọi chuyện đều là ổn thỏa.
Lại nói thế gian vốn dĩ là ấm lạnh thất thường, Ngô Chính bao nhiêu năm qua ậm ừ nhìn lấy hết thảy trong mắt, bất đắc dĩ có chăng cũng chỉ là lắc đầu thở dài cho qua. Hắn cũng chỉ có hai tay và hai chân tương tự như bao người khác, thân mình còn lo chưa xong làm sao có thể lo chuyện bao đồng, chia ra tâm sức mà đi thương cảm cho người trong thiên hạ!?
“Đa tạ nghĩa sĩ, đa tạ nghĩa sĩ, đa tạ người rất nhiều...”
Đám người nữ tử tù bình sau khi thoải mái khóc to một trận, phát tiết toàn bộ uất ức trong lòng bấy lâu, dần dà đã có một vài người nhanh chóng bình phục tâm tình, đỡ lấy đồng bạn cùng chung hoàn cảnh bi thảm bên cạnh, cùng nhau quỳ lạy dập đầu liên tiếp tạ ơn Ngô Chính, sau đó lại lủi thủi quay lưng rời đi.
Trông theo dáng người ngã nghiêng xiêu vẹo, đôi chân có phần khập khễnh bước tới, bóng lưng của những người nữ tử này lại nhiều hơn một vẻ thê lương sầu thảm, người mất kẻ còn.
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết đỉnh tiêm sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0”
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết nhất lưu trung kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1”
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết nhất lưu hậu kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1”
...
Giọng nói cứng nhắc nhàm chán của hệ thống vẫn cứ như mọi khi dài dòng dai dẳng vang lên trong đầu, liệt kê và thông báo từng cái một tích lũy được điểm sát lục. Nhưng là Ngô Chính chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán với việc này, ngược lại càng là chú tâm lắng nghe, cẩn thận đề phòng hệ thống lại dở trò chơi khăm sau lưng.
Trông thấy Ngô Chính bỗng nhiên bất động đứng đó, ánh mắt trông theo bóng lưng của những người nữ tử tù binh rời đi, Đông Phương Bạch có phần hiếu kỳ liền chậm rãi đi đến kế bên hắn. Đương nhiên là nàng không quên dùng tơ chỉ buộc lại một chân của A Tam, sau đó cứ thế lê lết kéo đi. Dường như sau khi chứng kiến đám người bính lính quân Nguyên phi ngựa kéo theo những người nữ tử người Hán kia, Đông Phương Bạch đã được học hỏi và tiếp thu thêm rất nhiều kiến thức mới mẻ.
Ngô Chính nghe được tiếng kêu than rên rỉ của A Tam, liền quay đầu nhìn xem, lại trông thấy Đông Phương Bạch đang nhàn nhã dắt “cún” đi dạo, để Ngô Chính nhất thời không biết là nên khóc hay nên cười đây.
“Ngươi từ khi nào lại biết thương cảm cho người khác thế?” – Đông Phương Bạch ánh mắt cổ quái nhìn Ngô Chính tỏ vẻ nghi vấn, nàng quả nhiên là mười phần thiếu niềm tin vào nhân cách của hắn.
“Ta khi nào mà không biết thương cảm cho người khác!? Phu quân của ngươi nhân ái có thừa a!” – Ngô Chính mặt co rúm như quả hồng phơi khô, không chút liêm sỉ lôi ra vai vế nói chuyện.
Đông Phương Bạch nghe thế không thèm trả lời, chỉ ngoảnh mặt tỏ vẻ rất xem thường. Đột nhiên, Đông Phương Bạch dường như là cảm nhận được gì đó, lại quay sang Ngô Chính nghiêm giọng nhắc nhở: “Có người đến, khoảng hơn mười người, đều là cao thủ.”
“Ta biết!” – Ngô Chính khẽ gật đầu. Từ lúc đặt chân vào cánh rừng liễu, hắn chưa một phút lơi là buông lỏng cảnh giác, sớm đã phát hiện những người này.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT