Tuy trong lòng là nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Ngô Chính vẫn rất bình tâm nhẫn nại cố gắng khuyên răn: “ Ta nói Không Văn đại sư làm người xuất gia sao lại tính tình nóng nảy như thế? Không thấy ta vẫn đang trong trạng thái đỉnh phong công lực không chút sa sút hay sao? Nếu là chiến tiếp chỉ có thể là lưỡng bại câu thương a ”

“ Hay là như thế này đi, ta lỡ tay giết chết Không Động phái sáu người kia, chi bằng ta đứng yên chịu đựng Không Văn đại sư sáu chưởng tuyệt không né tránh, nếu ta có thể may mắn thoát chết thì xem như chuyện này cho qua, như thế nào!? ” – Ngô Chính bình giọng nói tiếp.

Nghe được lời nói có vẻ hùng hồn, Không Văn thần tăng không khỏi chau mày trầm mặc, có chút không thể lường được Ngô Chính lại dùng cách này để thỏa hiệp.

“ Nếu còn không đủ để tạ tự chuộc lại sai lâm, như vậy thì tăng lên bảy chưởng!? ”

Ngô Chính hai tay chấp sau lưng che chắn phía trước Tạ Tốn, liên mồm múa mép khẳng khái một mực muốn thỏa mãn Không Văn thần tăng cơn thịnh nộ.

“ Hay là tám chưởng mới đủ!? ”

“ Không, như vậy quá ít, lại tăng thêm một chưởng đi! ”

“ Đừng nói với ta còn không đủ!? Chốt hạ, mười chưởng! Như thế nào, có được hay không? ”

...

“ Lão trọc, ngươi là bị câm rồi hay sao, hai mươi chưởng! Ta nhất quyết sẽ không tránh né, còn không hài lòng được ngươi, như vậy lại chiến tiếp, cùng lắm là lưỡng bại câu thương! ”

Ngô Chính dậm chân nghiến răng nghiến lợi nói, đồng thời sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng, tựa hồ là đang bực bội không ít.

Chỉ trong chốc lát trôi qua, đã có một loạt các thỉnh cầu muốn được bị ngược thành đầu heo phát ra từ miệng của Ngô Chính, để Không Văn thần tăng lúc bấy giờ bỗng cảm thấy đầu mình quả thực có chút không đủ dùng.

Nếu nói bây giờ lại xông lên chiến tiếp khó tránh khỏi sẽ dẫn đến tình huống lưỡng bại câu thương không ai được lợi, nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì Không Văn thần tăng vẫn là có ưu thế chiến lực nhỉnh hơn rất nhiều, cho nên khẳng định phần “ bại ” là của Ngô Chính, mà phần “ thương ” lại trả về cho Không Văn thần tăng.

Ngô Chính hẳn là minh bạch điều này mới mạnh miệng thỉnh cầu Không Văn thần tăng đứng yên chịu ngược hay chăng!?

Thất thần một hồi, Không Văn thần tăng lại bình phục tâm tình, ánh mắt vô thần nhìn lấy Ngô Chính, trong miệng lại từ tốn đáp lời: “ A di đà phật, thiện tai, thiện tai, tiểu thí chủ ngươi có chắc hay không? ”

Hai chữ “ thiện tai ” thốt ra trong miệng của Không Văn thần tăng lọt vào tai của Ngô Chính quả thực là quá khó nghe, thế quái nào nửa câu trước còn “ thiện tai ” mà nửa câu sau đã là muốn giết người rồi!?

“ Tuyệt đối không được, không được tin lão trọc lừa kia ” – Tạ Tốn một bên chen ngang vào nói.

Tạ Tốn nãy giờ không có phung phí nước bọt của Ngô Chính cố ý câu kéo thời gian để hắn tập trung luyện hóa dược lực, tuy là chưa thể đứng vững nhưng tính mạng đã cử động tay chân được rồi.

Nhưng là lời nói của hắn để Ngô Chính hết sức buồn bực, lời này chẳng khác nào là gây cho Không Văn thần tăng lại chú ý đến hắn, nếu là Tạ Tốn cứ giả chết nằm im bất động như thế có phải tốt hơn không? Tại sao lại muốn cảnh báo cho Không Văn thần tăng biết “ Tạ Tốn ta là đang hồi phục từ từ, ngươi quyết định nhanh lên đi ”

Bất đắc dĩ Ngô Chính chỉ có thể áp chế tâm tình, làm lơ Tạ Tốn mà quay sang Không Văn thần tăng đáp lời: “ Ta chí ít cũng là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, có cái gì mà không dám! ”

“ Hảo, vậy bần tăng xin đắc tội! ”

Quả nhiên đúng như Ngô Chính nói, Không Văn đại sư đã chú ý đến Tạ Tốn tình trạng đang dần bình phục, lúc này liền vội vã vận kình súc thế, chiến kỹ tung ra cũng là rất quen thuộc đối với Ngô Chính.

Thần Chưởng Bát Đả!

Lời nói vừa dứt, theo ngay sau liền là loạn chưởng tầng tầng lớp lớp tiếp nối nhắm về phía Ngô Chính.

“ Vô liêm sỉ! ” Ngô Chính mắng to trong bụng, không một lời báo trước đã muốn động thủ xuất chiêu, nếu lúc này Ngô Chính tránh né không khác nào là muốn dồn Tạ Tốn ngay phía sau lưng vào chỗ chết.

Lục Mạch Thần Kiếm, Thiếu Dương Kiếm!

Tức khắc Ngô Chính vận kình mẫu chỉ súc thế đánh ra, một đạo kiếm khí vạch ngang không trung trực tiếp đối bính với Thần Chưởng Bát Đả của Không Văn đại sư.

Oànhhh...

Chưởng thế cùng nhau đối bính phát tán phản lực chấn động ra xung quanh, mặc dù Không Văn thần tăng đã bị tiêu hao rất nhiều công lực, không thể phát huy được quá bảy tám thành chiến lực, nhưng là khoảng cách chênh lệch tu vi giữa hai người vẫn là quá cách biệt không thể bù đắp được, Ngô Chính lúc này bị buộc liên tiếp lùi bước về phía sau.

Nhưng để tránh phải va vào người Tạ Tốn khiến hắn càng bất đắc dĩ vận Cửu Dương Chân Kinh cưỡng ép ngắt lại quán tính, lại chịu thêm một phần tổn thương không đáng có nữa.

“ Một chưởng! Không Văn đại sự, xin mời tiếp tục! ” – Ngô Chính lại khẳng khái hô lên.

“ Hảo nghị lực, nếu đã như vậy, tiểu thí chủ lại tiếp của bần tăng của một chưởng! ”

Lời nói chỉ đến một nửa chưa hết câu, Không Văn thần tăng đã bắt đầu súc thế muốn đánh cho Ngô Chính không kịp trở tay chống đỡ.

“ Quá bỉ ổi! ” – Ngô Chính buột miệng quát lên.

Nhưng là Ngô Chính đã chuẩn bị tâm thái từ trước, biết chắc Không Văn thần tăng trước mắt thèm muốn Đồ Long đao đến mức bị tham niệm che mờ hai mắt, lúc này Ngô Chính lại không muốn đối bính so chiêu nữa, lại chuyển sang bị động toàn lực vận Cửu Dương Chân Kinh gia thân hộ thể chống đỡ.

Chưởng thế đã ngay lập tức áp sát, đúng lúc này Ngô Chính đột nhiên lại quay lưng về phía Không Văn thần tăng, chịu đựng chưởng kình cương mãnh đánh tới, khiến hắn lại một lần nữa thổ huyết văng đi.

Nhưng tình cảnh này ngược lại không ngoài ý muốn của Ngô Chính, chỉ thấy hắn chân đạp mặt đất, đồng thời một tay bắt lấy cánh tay Tạ Tốn, cố nén thương thế trong người nương nhờ phản lực, cùng lúc triển khai khinh công Hoành Không Na Di, bức tốc chớp mắt phóng đi thật xa.

“ A, nghiệt súc, dám chơi khăm ta!? ” – Không Văn thần tăng phẫn nộ quát lên.

Lão thực sự không thể tưởng tượng được Ngô Chính lại dám đưa thân mình ra mượn lực để lợi dụng chưởng thế của lão mà tẩu thoát.

Phải biết tuy Không Văn thần tăng chỉ còn bảy tám thành công lực, nhưng một chưởng của lão cũng không phải là một tên tuyệt thế hậu kỳ có thể đưa thân mình ra chịu đòn, huống hồ lão cũng không tin Ngô Chính có thể có được tầm đó tu vi.

Không Văn thần tăng không cam tâm uổng phí bao nhiêu sức lực lại trắng tay ra về như thế, liền quyết định toàn lực triển khai khinh công nhanh chóng đuổi theo, hòng có thể tìm bắt được Ngô Chính trong lúc thương thế chưa khỏi hẳn còn phải mang theo Tạ Tốn tàn tạ bên người.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play