Trong Hai năm qua Ngô Chính vẫn không quên lời hứa của mình với Trương Vô Kỵ, vì để thực hiện lời hứa này Ngô Chính thậm chí đã bất chấp cả sĩ diện đánh cắp sao chép hai bộ thư tịch là Đới Mạch Luận và Tý Ngọ Châm Cứu Kinh, cũng là bao quát công trình nghiên cứu y học tích lũy cả đời của Hồ Thanh Ngưu.
Đuong nhiên nếu Ngô Chính chịu mở lời tin chắc Hồ Thanh Ngưu cũng không ngần ngại truyền lại hai bộ kinh thư này cho hắn, nhưng là trong khoảng thời gian đó Ngô Chính không muốn Hồ Thanh Ngưu cho rằng mục đích của hắn chính là vì hai bộ kinh thư kia, cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể chấp nhận thiệt thòi cho Hồ Thanh Ngưu.
Mà lần này khởi hành đến núi Võ Đang không chỉ đơn thuần là thực hiện lời hứa với Trương Vô Kỵ, nên nhớ Ngô Chính nguyện vọng khi đến thế giới này chính là muốn thoải mái được vui chơi tận tình hưởng thụ khoảng thời gian “ tuổi thơ ” của mình, còn muốn tích lũy thật nhiều điểm sát lục cũng là một phần quan trọng không thể thiếu.
Nhưng muốn thực hiện hai nguyện vọng này thì phương pháp tốt nhất vẫn là phải khuấy đảo cục diện lúc bấy giờ khiến giang hồ trở nên điên cuồng hỗn loạn hơn bao giờ hết, sẽ không còn giống với nguyên tác trước đây.
Nếu có thể làm được như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc Ngô Chính tự tay chém bỏ ưu thế nắm bắt tiên cơ của mình, khiến mọi chuyện không thể lường trước trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Đồng thời muốn tích lũy điểm sát lục thì cần phải giết chóc, mà muốn giết chóc thật nhiều thì chiến trường không nghi ngờ chính là nơi có thỏa mãn Ngô Chính, tha hồ mà chém giết không cần phải vướng bận điều gì.
-------*-*-------
Năm ngày sau.
Từ Hồ Điệp Cốc khởi hành đi về phía tây bắc, Ngô Chính ba người thuê hai con hắc mã mất vài ngày đường cuối cùng cũng đã đến được chân núi Võ Đang.
Sở dĩ phải tiêu tốn nhiều như vậy thời gian là vì trên đường đi thường xuyên gặp phải quân Nguyên tàn bạo bốc lột lương dân bá tính, không những thế trong thời loạn lạc này chỉ vì miếng cơm manh áo mà những ác tặc xuất hiện ngày càng nhiều, mà hành vi cũng là tương tự với đám người binh lính quân Nguyên kia.
Dọc đường đi qua mỗi khi bắt gặp tình cảnh như thế Ngô Chính tất nhiên là vui lòng muốn rút gươm tương trợ hành hiệp trượng nghĩa, chưa kể có thể tích lũy được ít nhiều điểm sát lục còn là củng cố danh vọng chỉ số của hắn, bởi vậy cho nên mới chậm trễ tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Lúc bấy giờ bên dưới chân núi hai nữ một nam ba người cước bộ không vội vã từ tốn đi lên, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh đã có phần u tịnh êm ả hơn so với núi Võ Đang khi còn ở “ Tiếu Ngạo Giang Hồ ” thế giới bên trong, tuy nhiên đường đi vẫn là rất quen thuộc không có gì khác biệt lắm.
Ba người một đường nhàn nhã dạo chơi rất nhanh chóng đã đến trước cổng điện Võ Đang phái, đứng canh trước cửa vẫn là hai tên đạo sĩ tuổi tác thanh niên, lúc này chặn hỏi:
“ Không biết ba vị đến đây là? ”
“ Phiền ngươi bẩm báo cho Trương Chân Nhân, Ngô Chính đến thăm! ”
Ngô Chính cử chỉ rất khiêm tốn nho nhã, ôn hòa đáp lời.
Tên đạo sĩ nghe được liền nhanh chân chạy vào bên trong bẩm báo, một hồi sau rất nhanh đã trở lại trước cổng, đồng thời thần sắc có phần cung kính mời Ngô Chính ba người đi đến đại điện bên trong.
Theo chân tên đạo sĩ đi tới, ngang qua sân luyện võ cùng một vài kiến trúc phòng ốc cổ kín quen thuộc, lại đi qua hành lang vách đá xây bên sườn núi liền đã đến một tòa đại điện to lớn nơi tiếp khách của Võ Đang phái, sau đó tên đạo sĩ canh cổng xin phép lui ra để mặc cho Ngô Chính ba người có thể tự ý đi lại.
Đúng lúc này từ trong đại điện Trương Tam Phong đồng thời bước đến, nhìn trông thần ảnh Ngô Chính ba người để Trương Tam Phong không khỏi cảm khái trong lòng.
Ngô Chính so với hai năm trước đây vẫn là thâm bất khả trắc sâu cạn không rõ, nhưng là bên cạnh hắn Đông Phương Bạch tu vi lúc bấy giờ đã tuyệt thế sơ kỳ, quả nhiên kỳ tài võ học, chỉ mất hai năm từ tuyệt đỉnh hậu kỳ lúc này đã đặt chân đến tuyệt thế cấp bậc cảnh giới.
Còn có Chu Chỉ Nhược hai năm trước đây chỉ là một tiểu hài tử đáng thương, bây giờ cũng đã là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân, hơn nữa tu vi đã đạt đến tam lưu đỉnh phong, nếu đem so sánh nàng với các thiếu niên nhân tài trong thiên hạ cũng không một chút nào thua kém.
Mà ba người kỳ nam kỳ nữ này tình cờ lại gộp chung vào một chỗ, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã không sai được vào đâu.
“ Vãn bối hôm nay mạo muội đến thăm không biết có làm phiền Trương Chân Nhân hay không? ”
Trông thấy Trương Tam Phong xuất hiện, Ngô Chính khiếm tốn chấp tay chào hỏi.
“ Ha ha, không phiền, không phiền! ”
Trương Tam Phong phong thái vẫn rất hiền hòa phúc hậu, nhìn qua thần sắc có phần vui mừng thật giống như trưởng bối lâu ngày gặp lại hậu bối của mình.
“ Mau vào bên trong lại tiếp tục trò chuyện ”
Ngô Chính cười đáp:
“ Trương Chân Nhân mời dẫn đường! ”
...
Bên trong đại điện khói nhang hiu hút, Trương Tam Phong ngồi xuống chủ tọa trên bậc thềm, lúc này bỏ qua lời lẽ khách sáo liền đi vào việc chính nói:
“ Không biết Ngô thiếu hiệp hôm để thăm lão đạo là có việc gì hay chăng? ”
Ngô Chính cũng không có quá nhiều bất ngờ, dù sao hắn và Trương Tam Phong cũng xem như là chỗ quen biết thân thuộc không cần phải quá xem trọng lễ nghi, lúc này cũng không vòng vo thành thật đáp lời:
“ Không giấu gì Trương Chân Nhân, vãn bối lần này là muốn biết tung tích nghĩa phụ của Trương Vô Kỵ, Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn! ”
Nghe được lời nói, Trương Tam Phong liền chau mày trầm tư tựa hồ có chút phật lòng không vui, nhưng sau đó lại rất kiên nhẫn hỏi thăm:
“ Ngô thiếu hiệp tại sao lại muốn biết tung tích của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn? ”
Những người muốn tìm được tung tích của Tạ Tốn hầu hết chỉ có hai nguyên do, thứ nhất là vì muốn giết chết hắn trả lại nợ máu năm xưa, thứ hai thì chính là vì muốn cướp đoạt bảo đao Đồ Long, nuôi nấng dã tâm muốn hiệu lệnh quần hùng trong thiên hạ.
Không biết Ngô Chính là vì mục đích nào đây!?
Trương Tam Phong tin tưởng Ngô Chính sẽ không vì lý do trên mà muốn biết tung tích của Tạ Tốn, hơn nữa nếu là vì muốn giết Tạ Tốn hoặc là muốn cướp đoạt bảo đao thì hắn đã không quang minh chính đại mà đến tận đây thăm hỏi.
Lại nói hai năm trước đây Ngô Chính có ân cứu mạng với Trương Vô Kỵ, mà trong thời gian ở chung đó cũng có thể lợi dụng Trương Vô Kỵ để có được tin tức của Tạ Tốn cần phải chờ đến tận bây giờ!?
“ Vãn bối... muốn giúp đỡ Minh giáo! ”
Không để Trương Tam Phong đợi lâu, Ngô Chính ngay lập tức đã cho ông ta đáp án của mình.
Trương Tam Phong an nhàn trên núi bấy lâu tựa hồ đã quên mất nguyên do thứ ba nếu có ai đó muốn tìm kiếm tung tích của Tạ Tốn rồi, phải biết một khi Tạ Tốn an toàn trở về cũng đồng nghĩa với việc Minh giáo lực lượng lại thêm một phần ngưng kết, không còn tình trạng mỗi người một nơi như hiện nay.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT