Ngô Chính bỗng nhiên cười to, sau đó lại trở nên nghiêm túc nói tiếp:
“ Ngươi trong đầu tưởng tượng thật phong phú a, nhưng nói như thế cũng không sai biệt cho lắm, ta là rất yêu thích nơi này muốn mượn làm nơi dừng chân trong vòng hai năm, mà để tránh cho ngươi thiệt thòi đổi lại ta sẽ đảm bảo an toàn của ngươi trong khoảng thời gian này, quyết định như thế nào liền tùy thuộc vào ngươi! ”
Ngô Chính đương nhiên là biết Hồ Thanh Ngưu suy nghĩ quá nhiều, Ngô Chính đơn thuần chỉ muốn làm khách ở Hồ Điệp Cốc hai năm chờ đợi chính kịch diễn ra.
Dù sao Ngô Chính cũng không có nơi nào để đi, chi bằng giống như trước đây lấy Đạo Giang thôn tại nơi hẻo lánh làm chỗ cư trú, thế giới trước là như thế thì bây giờ cũng là tương tự mà thôi.
Tuy nhiên Hồ Thanh Ngưu vẫn không thể bỏ xuống được tâm đề phòng, cẩn trọng mở lời thăm dò:
“ Nếu như ta không đồng ý thì sao? ”
Không ngoài ý muốn của mình, Ngô Chính không cần nghĩ ngợi liền đáp lại:
“ Giết ngươi xong nơi này còn không phải là của ta hay sao? Ngươi cho rằng mình có lựa chọn!? ”
“ Được, ta đồng ý là được! ”
Cảm nhận Ngô Chính sắc mặt không tốt, Hồ Thanh Ngưu liền nhanh miệng đồng ý đáp lời.
Hắn không một chút dám nghi ngờ lời nói của Ngô Chính, trước đó cảm nhận được sát khí trên người Ngô Chính để Hồ Thanh Ngưu minh bạch trước mắt tên thiếu niên này chính là một tên sát tinh giết người không một chút chớp mắt.
Hơn nữa thông tin Ngô Chính biết được là quá nhiều, cũng đồng nghĩa với việc Ngô Chính đến đây hẳn đã có chuẩn bị từ trước.
Hồ Thanh Ngưu vì Độc Tiên Vương Nạn Cô đúng là đã không còn lựa chọn nào khác!
Trong nguyên tác Độc Tiên Vương Nạn Cô và Y Tiên Hồ Thanh Ngưu đã từng sư huynh muội bái chung một ân sư để học võ nghệ.
Nhưng Vương Nạn Cô cho rằng học võ là để giết người cho nên mới chuyên tâm nghiên cứu độc môn, ngược lại Hồ Thanh Ngưu thì mê say suốt ngày chìm đắm trong y đạo.
Hai bọn họ tuy rằng sở học tương khắc bất tương đồng nhưng tình cảm với nhau thì lại thắm thiết vô cùng, sau khi được ân sư tác thành hai người mới nên duyên phu phụ chung sống với nhau.
Qua nhiều năm sau đó, hai người sở trường đều càng ngày càng tịnh tiến đạt đến thành tựu rất cao, vì thế mới được giang hồ đặt cho ngoại hiệu là Độc Tiên và Y Tiên.
Nhưng cũng bởi vì như thế mới dấy lên mâu thuẫn khúc mắc, đó là trong những người đến tìm Y Tiên Hồ Thanh Ngưu thỉnh thoảng lại có vài người là bị Độc Tiên Vương Nạn Cô hạ độc, nhưng thủ pháp của Vương Nạn Cô vô cùng khéo léo xảo diệu khiến ngay cả Hồ Thanh Ngưu cũng không thể biết được là do ai gây ra.
Cũng bởi vì Hồ Thanh Ngưu không biết cho nên mỗi lần đều chữa trị cho những người đó, trong lúc vô tình để Vương Nạn Cô biết được lại thành sứt mẻ tình cảm vợ chồng của hai người.
Do đó Vương Nạn Cô tức giận không nói một lời đã rời bỏ Hồ Thanh Ngưu mà đi, cho đến những năm sau đó Vương Nạn Cô không ngừng hạ độc người khác để bọn hắn tìm đến Hồ Thanh Ngưu cứu chữa, đồng thời cũng là một hình thức so tài giữa hai người.
Mà Hồ Thanh Ngưu không muốn việc này ảnh hưởng càng thêm sâu sắc đến tình cảm phu thê hai người, cho nên mới lập lời thề sẽ không chữa trị cho bất cứ ai ngoại trừ người của Minh giáo.
Trong lúc đó Vương Nạn Cô vì không muốn ra tay với giáo hữu của mình cho nên sau một khoảng thời gian liền sẽ hạ độc chính mình, sau đó tìm đến Hồ Thanh Ngưu tiếp tục so tài phân cao thấp.
Tuy giữa hai người có khúc mắc nhưng tình cảm vẫn rất sâu đậm không thể dùng từ ngữ nào để nói hết mâu thuẫn trong đó, nếu lúc này Hồ Thanh Ngưu chết đi thì tin rằng Vương Nạn Cô cũng sẽ không thiết sống nữa, ngược lại nếu không thể giải độc cho Vương Nạn Cô thì Hồ Thanh Ngưu cũng sẽ tự vẩn theo cùng.
Chưa kể cứ một khoảng thời gian Vương Nạn Cô sẽ lại tìm đến Hồ Điệp Cốc để cùng Hồ Thanh Ngưu so tài, Ngô Chính chỉ cần nắm được bắt khoảng thời gian đó không phải là đã nắm bắt được cái đuôi của Hồ Thanh Ngưu hay sao?
Cho dù là không biết được thời điểm Vương Nạn Cô đến thăm thì Ngô Chính vẫn có thể dùng mạng sống của Hồ Thanh Ngưu để uy hiếp tính mạng của Vương Nạn Cô, hơn nữa còn có rất nhiều biện pháp khác có thể làm khó được Hồ Thanh Ngưu.
Cũng bởi vì Ngô Chính không kiêng kỵ bất cứ thứ gì cho nên mới khiến Hồ Thanh Ngưu trở nên kiêng kỵ hắn, từ việc Ngô Chính dám ngang nhiên đến đây uy hiếp liền đã biết hắn có can đảm hay không.
-------*-*-------
Năm ngày sau.
Trong khoảng thời gian này Hồ Thanh Ngưu rất an phận không dám làm trò trước mặt Ngô Chính, ngược lại còn chiêu đãi hắn rất nồng nhiệt.
Hồ Thanh Ngưu cư trú tại Hồ Điệp Cốc quanh năm suốt tháng hiu hút một mình, ngoại trừ một tên dược đồng kiệm lời nhàm chán ra hắn cũng không biết nên tìm đến ai để trò chuyện.
Nhưng hiện tại lại có một tên thiếu niên suốt mấy ngày qua thường xuyên cùng hắn tán gẫu làm bạn khiến bầu không khí nơi đây phần nào cũng đỡ tĩnh lặng êm ả trôi qua, hơn nữa càng là khiến cho Hồ Thanh Ngưu tâm tình trở nên rất thư thái thoải mái không còn bị nhàm chán khó chịu làm phiền như mọi khi.
Còn về phía Ngô Chính vẫn như trước kia khi còn ở Đạo Giang thôn, trong mấy ngày qua hắn tranh thủ làm vài cái ghế nằm mang ra đặt ở trước hành lang chỗ có bóng mát che chắn.
Lúc bấy giờ Ngô Chính là đang ngã lưng trên chiếc ghế do chính tay mình làm, đồng thời cũng rất hưởng thụ những giây phút bình yên hiếm có của mình.
“ Ca ca, chúng ta đến rồi! ”
Đúng lúc này bổng nhiên Ngô Chính nghe được âm thanh của một bé gái hô lên, quay đầu nhìn lại liền thấy hai cái thân ảnh quen thuộc từ trên cao lơ lững chậm rãi tiếp xuống mặt đất.
“ Ngươi thật là nhàn rỗi ”
Giọng nói nữ tử êm ái lại có phần câu dẫn mị hoặc kia không ai khác chính là Đông Phương Bạch mang theo bên người Chu Chỉ Nhược đã tìm đến được nơi đây.
“ Ha ha, nương tử của ta, ngươi cuối cùng đã đến! ”
Ngô Chính thật trông như thằng hề trong miệng hô réo, đồng thời chạy đến giang ra hai tay muốn ôm lấy thân hình mảnh mai quyến rũ trước mắt.
Tuy nhiên Đông Phương Bạch lại từ chối âu yếm, trên tay xuất hiện kim châm đã đưa lên phía trước chỉ cách mi tâm Ngô Chính một phân khiến hắn phải dừng cương trước vực.
Nhưng Ngô Chính cũng rất biết cách “ chữa quê ” ngay lập tức đã chòm hỏm ngồi xuống giang ra hai tay về phía Chu Chỉ Nhược, hiền hòa trìu mến nói:
“ Chỉ Nhược, ta rất nhớ ngươi a! ”
“ Chỉ Nhược cũng rất nhớ ca ca ”
Chu Chỉ Nhược thì rất ngoan ngoãn đáp lời, sau đó liền chạy đến bên cạnh Ngô Chính mặc hắn ôm vào lồng ngực tận tình âu yếm.
Trông thấy tình cảnh như vậy, Đông Phương Bạch khóe môi co giật trừng to mị nhãn nhìn lấy Ngô Chính đang làm hành động bỉ ổi không có một chút liêm sỉ nào.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT