Sau ngày mưa hôm đó, Lucas trở về nhà sinh hoạt lại vẫn diễn ra bình thường. Itachi, Pluto và Shin, cũng đều ghi nhớ kĩ...ngày mưa đêm hôm đó...một thân ảnh nhỏ nhoi, đứng yên lặng ngẩn người trong mưa.
Vài ngày sau, Kaneki Ken và Masrur trên người vết thương đã kết vảy, hoặc biến mất gần như không thấy. Cái này phải cảm ơn Pluto, đã cung cấp dược phẩm trị liệu hiệu quả rất tốt.
Kaneki Ken đã biết bản thân mình không còn ở thế giới của cậu nữa, ở đây không có gì liên quan đến Ngạ Quỉ giống cậu…Đây hoàn toàn là thế giới loài người bình thường. Không khí ô nhiễm, những tòa nhà cao chọc trời, xe cộ lưu thông luôn trong tình trạng giờ cao điểm...vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ đối với cậu.
Và khi Pluto cho Kaneki Ken biết được rằng, cậu vẫn có cơ hội quay về thế giới cũ. Vì muốn mở ra thông đạo không gian đến thế giới khác, tuy khá phức tạp nhưng nếu có vật dẫn trung gian...thì có thể xác định được chính xác tọa độ đến không gian nơi thế giới của Kaneki Ken.
Vì thế, mục tiêu trước mắt của Kaneki Ken chính là...mạnh lên để bảo vệ cho thế giới Ngạ Quỉ và thế giới con người.
Kaneki Ken cũng đã cầu xin Lucas...ban cho cậu khả năng Bất tử, dù cho xác suất thành công chỉ khoảng 70%. ( Con người thì khoảng 50%)
Vì để đạt được khả năng Bất tử, cái giá mà Kaneki Ken phải trả cũng tương đương không nhỏ.
Một phần trải qua cải tạo lần này, khiến Kaneki Ken càng vất bỏ đi phần ‘người’ có trong cậu...đó là nỗi đau đớn còn khủng bố hơn bị tra tấn...cậu càng la hét, cơn đau như xé rách càng thêm mãnh liệt...để vượt qua nỗi đau đó. Kaneki Ken đã dần đưa cảm xúc của cậu, vào vực sâu tối tăm.
Cảm xúc con người trong Kaneki Ken dần bị quên lãng.
Bởi vì…quá yếu.
Bởi vì...không cần thiết.
Bởi vì...có những thứ mà cậu cần bảo vệ...hơn cả bản thân mình.
Lucas, Itachi lẫn Pluto đều không tán đồng với ý kiến trên của Kaneki Ken.
Con người có thể rất nhỏ yếu, nhưng về mặt nào đó...họ có thể trở thành tấm gương sáng mà các loài khác có thể noi theo.
Trí tuệ của loài người là vô tận!!!
Họ học hỏi rất nhanh.
Luôn biết tiến về phía trước, để hoàn thiện bản thân mình hơn.
Ngoài ra, Kaneki Ken có nghe qua Lucas kể...Itachi cũng từng cải tạo cơ thể Bất tử qua một lần rồi.
Hiếu kì, Kaneki Ken cũng muốn biết thử trường hợp của Itachi như thế nào?
Itachi hồi tưởng kể lại, lúc anh được Lucas cải tạo lại thêm một lần nữa.
Đau đớn tựa như cả người bị bỏ vào máy xay thịt cán nát ra vậy. Da thịt, xương cốt của anh nó như bị nghiền đi nghiền lại gần như một trận vô tận cực hình không có hồi kết vậy...và một điều nữa, nó chỉ là đau đớn về thể xác mà thôi.
Còn về phần tinh thần thì...Itachi chỉ lắc đầu không nói. Vì Itachi chỉ biết, nỗi đau thể xác quả thật không đáng kể là bao so với nỗi đau tinh thần, nhưng cụ thể cảm giác ra sao thì...anh hoàn toàn không nhớ.
Giống như phần trí nhớ đó...bị lau đi mất vậy hoặc cũng có thể nó quá đáng sợ...làm anh tự động lựa chọn lãng quên nó vậy.
Quá mơ hồ.
Kết thúc phần của Kaneki Ken đến vấn đề của Masrur. Cậu ta vẫn không thích người lạ đến gần mình, vì sát khí của cậu sẽ bộc phát...khi có người lạ tiếp xúc với cậu.
Sát khí xung quanh Masrur đối với nhóm Lucas thì không có vấn đề gì, nhưng với người thường thì...rất khó có thể tiếp cận Masrur trong khoảng cách gần mà không làm cậu ta ‘lỡ tay’ giết chết.
Không ngừng lại ở đó, bếp điện từ, TV, nhà tắm...thậm chí là bóng đèn...cũng khiến Masrur cảm thấy sợ sệt.
Ăn cơm chung, Masrur vẫn chưa thể cầm muỗng thoải mái bình thường (Masrur là nô lệ, từ nhỏ chỉ biết bốc tay ăn mà thôi), cậu ta cũng khoái chọc tay vào ổ điện chơi...vì điện giật tê tê…thoải mái ~
Và rất nhiều tình huống dở khóc dở cười khác xảy ra với nhóm Lucas...chỉ vì không chú ý Masrur trong giây lát.
Phải mất khá nhiều thời gian để làm Masrur dần quen với công nghệ hiện đại.
Để Masrur học tập nhanh hơn, về sinh hoạt bình thường so với thế giới bên ngoài. Lucas để cho Masrur tiếp xúc với Mỹ thực thế giới của mình, rồi…
Sau mười năm ở mỹ thực thế giới, Masrur, Kaneki Ken, Shin...bộ ba rắc rối. Đã khuấy đảo mỹ thực thế giới đến mức gà bay chó sủa.
Masrur thuộc tính ăn hàng dần bị kích phát, càng ăn Masrur càng cảm thấy khỏe mạnh hơn. Tay của Masrur có thể nâng được Voi ma mút chúa ấu tể cấp độ đánh bắt 33, nặng hơn 1880 tấn, lên khá dễ dàng.
Nhìn trên bàn thịt kim cương nho nhỏ cỡ trái bóng.
“...” Masrur.
Muốn khóc a ~
Không đủ bỏ kẽ răng của cậu nữa. Huống chi bên cạnh còn có Shin đang nhìn chằm chằm đâu.
Shin thì yêu thích tìm hiểu những Thạch thú gần khu vực thảo nguyên, vì chúng là Thạch quặng loại hiếm có cho riêng mình sinh mệnh. Một phần trong đó Thạch thú vương cũng là món ăn mà cậu thích…
Nếu nói Masrur là chuẩn ăn hàng, thì Shin là khẩu vị ăn dị vật kim loại, tuy nhiên Shin cũng không phải là người quá kén ăn…ngoài kim loại hy hữu hay quí hiếm ra...tên này còn vui vẻ, ăn ngon lành các loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau ở mỹ thực giới. Thường xuyên cùng Masrur đánh nhau…
Giành ăn…
Kết quả thì không cần nói nhiều, khẳng định kẻ bị tấu nằm sấp luôn luôn là...Masrur.
Ai bảo Shin là tên Ngụy tiểu hài tử, đấu đầu óc thì Masrur chỉ có nước...không thể nói a, các Bác tự hiểu là được. Đấu vũ lực…
Ha ha, Shin đầu óc đã vậy vũ lực lại là lấy xảo thắng lực, so với Masrur da dày thịt béo còn ngạnh không thua gì xe tăng bọc...Kim cương. Shin cũng không ngu gì, mà lấy cứng đối cứng...dễ bị Masrur húc bay lắm à.
Hầu hết kết thúc đều là, Masrur mệt đến nằm bẹp dí trên đất thở dốc. Còn Shin thì vui vẻ, giành được chiến lợi phẩm.
Từ đó, Masrur mỗi lần giành được đồ ăn luôn mười phần cảnh giác, cách Shin ít nhất có thừa mười mét trở lên. Không để tên này lợi dụng cách đấu mà thắng, rèn luyện mạnh về tốc độ và lực lượng làm chủ yếu. Bởi vì, Masrur phát hiện Shin chỉ hơn cậu về kĩ thuật và kinh nghiệm chiến đấu. Lực lượng không phải là sở trường của tên này, tốc độ ra đòn quỉ dị, nhanh, độc, chuẩn. Như thế…cậu càng phải...nhanh hơn tên này, không những thế...chuẩn, độc, dị là ba yếu tố Masrur thường xuyên rèn luyện cùng với Shin mà đúc kết ra...tất cả đều là kinh nghiệm xương máu.
Nếu nói Masrur và Shin làm mỹ thực giới muốn lật mất một tầng da, thì Kaneki Ken là kẻ khiến nhiều đầu bếp kì cựu ở Mỹ thực giới, hay dễ mắc bệnh cao huyết áp cộng thêm tức hộc máu.
Vì…
Món này thực khó ăn!
Hộc máu x1
Xin lỗi, tuy nhìn rất ngon miệng...nhưng ta lại không cảm thấy thèm ăn chút nào!
Hộc máu x10
Rất khó nuốt trôi!
Hộc máu x100
Các đầu bếp dần cho Kaneki Ken vào sổ đen của họ, thấy thân ảnh Kaneki Ken ở đâu là ở đó nhà hàng sẽ treo biển ‘Miễn tiếp khách’.
Tuy Keneki Ken không nghĩ cậu có thể ăn được mỹ thực của thế giới này là một điều đáng tiếc, vì được cái này thì sẽ mất cái kia. Số phận đã cho cậu lực lượng, thì cậu sẽ bị tước đoạt đi cuộc sống của một người bình thường.
Quả thực, mới đầu không thể ăn uống như người bình thường, khiến Kaneki Ken rất không quen. Nhưng theo thời gian, cậu cũng học được cách làm quen dần với thịt người và coffee...là hai thứ chủ yếu trong sinh hoạt hằng ngày của cậu.
Nhưng...cậu hoàn toàn sai rồi.
Lucas cũng biết một ít trường hợp của Kaneki Ken, vì thế Lucas chỉ tủm tỉm cười...rồi dẫn cậu vào hạch tâm mỹ thực giới do Lucas làm chủ.
Ở đó, có cây kì lạ khổng lồ...đang phát sáng.
Rất to lớn, đây là lần đầu tiên Kaneki Ken nhìn thấy một cái cây có thể hình dung ra chữ ‘vĩ đại’ rõ ràng như thế.
Thân cây phát ra ánh sáng dễ chịu, xung quanh cây là những vật thể kì lạ giống nấm mà không phải nấm...vì mấy cây nấm này...có hai mắt và một cái miệng… ( @@ Hả?)
Quan trọng là chúng biết đi, biết ca hát...biết nắm ống quần đòi Lucas kẹo…?
Uy uy uy. Rõ ràng là sinh vật, thực thể sống có trí tuệ. Chỗ nào là cây nấm a ~
Bỏ lũ này qua một bên.
Kaneki Ken vừa đi vừa nghe Lucas kể, đây là ‘cây sáng tạo’ là hạch tâm quan trọng của Mỹ thực giới do Lucas tạo ra.
Điều thần kì ở nó, chính là.
Cây này thông qua tin tức có được của một loại sinh vật, rồi cho ra nguyên liệu thức ăn phù hợp với loài sinh vật đó. Nó có thể cung cấp những nguyên liệu mới lạ, thêm phần đa dạng cho mỹ thực giới của Lucas.
Lucas lại gần ‘cây sáng tạo’ thì thầm gì đó với ‘nó’, rồi một căn dây leo duỗi hướng Kaneki Ken đến.
Kaneki Ken cảnh giác, chuẩn bị phát động Kagune tấn công…nhưng khi nhìn lại Lucas.
Cậu đành nhẫn nhịn mà tự trấn an mình.
Tin tưởng vào Lucas.
Dây leo quấn quanh Kaneki Ken.
Một căn dây, rồi lại tiếp một căn nữa…
Như có từng dòng điện nhỏ chạy khắp nơi trong cơ thể, cảm giác thoải mái ấm áp lại hết sức dịu dàng bao bọc lấy Kaneki Ken.
‘ Hài tử...ngươi rất muốn ăn?’
Dĩ nhiên, ai mà không muốn ăn cơ chứ?
‘ Nhưng, ngươi lại có vẻ sợ ăn?’
Ta không dám đặt hy vọng vào thức ăn...vì ta không thể ăn uống như người bình thường được.
‘ Ha ha ha, hài tử thật đáng thương. Ăn uống là thú vui của cuộc sống, không thể nếm được hương vị của các loại nguyên liệu thức ăn...là một việc rất đáng tiếc.’
Ta biết chứ, nhưng như thế thì sao? Nó cũng không giúp ích gì được cho ta...Điều đó không thể thay đổi được sự thật...ta không phải là con người.
‘ Ai nói thế? Ngay từ khi hài tử, ngươi bước chân vào thế giới này...số phận của ngươi đã thay đổi rồi. Hài tử, chuẩn bị đón nhận món quà từ ta, rồi chứ?’
Cái gì?...
“ Bịch.”
Khi Kaneki Ken chưa kịp tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, cậu đã được tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.
“ Nhìn.”
Lucas ánh mắt không nháy, nhìn về hướng thân cây sáng tạo.
Một trận quang mang hội tụ nhiều màu sắc tập trung hướng về phía cây sáng tạo.
Tổng cộng có mười sáu loại trái cây, màu sắc khác nhau đang được hình thành.
Thời gian qua khoảng một nén nhang, mười sáu loại trái cây được căn dây leo cuốn lại đưa về phía Kaneki Ken.
Lucas tò mò nhìn qua.
“ Không ăn thử sao?”
Kaneki Ken vẻ mặt kì lạ nhìn lại Lucas.
“ Có gì không đúng à?” Lucas mặt ngốc ngốc nhìn Kaneki Ken hỏi.
“ Nó không phải đồ ăn. Nó chỉ là gia vị!”
Kaneki Ken tay nghiền ngẫm, vân vê mấy trái cây nho nhỏ trên tay.
Thứ này theo như tin tức mà cây sáng tạo truyền lại cho Kaneki Ken, mấy trái cây trên tay cậu...có thể thay đổi kết cấu phân tử trong thức ăn. Khiến nó phù hợp với thể chất của loài Ngạ Quỉ, tức là…
Nó có thể giúp loài Ngạ Quỉ cậu, thoát khỏi việc lấy con người ra làm thức ăn chính.
Và, cậu một lần nữa...có thể nếm được mùi vị của các loại thức ăn khác?
Hấp tấp hối Lucas nhanh chóng ra bên ngoài, Kaneki Ken ngay lập tức phóng vào một nhà hàng chuyên về cà-ri gần khu vực, mà cậu và Lucas truyền tống ra bên ngoài.
Người phục vụ khuôn mặt tươi cười, vừa nhìn thấy người đến là Kaneki Ken...liền héo.
Ai nha, sao lại là tên ôn thần này. Bảng hiệu đâu rồi, treo lên a ~
Kagune xuất hiện phía sau lưng Kaneki Ken.
Quán ăn đang ngồi đông đảo khách hàng, chỉ khoảng hơn một phút liền cả đám chơi trò mất tích tập thể.
“ Đây là cà-ri của quí khách! Chúc ăn ngon miệng.”
Vừa đặt đĩa cà-ri lên bàn, người phục vụ xoay người biến mất nhanh như bôi mỡ ở chân.
Anh anh anh ~ Thật đáng sợ a ~
Ta mai phải xin nghỉ việc ngay lập tức, không ngay bây giờ làm đơn xin nghỉ dài hạn là tốt nhất. Ai biết được, tên ôn thần này có còn ghé lại đây hay không chứ?
Lấy ra một quả nhỏ màu vàng nhạt, Kaneki Ken chọt thủng một lỗ trên thân trái cây, rắc một ít bột phấn trong đó vào đĩa cà-ri.
Một muỗng cơm cà-ri vừa vào miệng.
Kaneki Ken tay che miệng lại một lúc, rồi từng ngụm mà ăn hết đĩa cơm cà-ri trên bàn.
Từng giọt nước mắt pha lẫn vào đĩa cơm.
Nhưng Kaneki Ken vẫn không hề quan tâm để ý.
Chỉ vì lúc này trong đầu cậu hiện tại chỉ có ba chữ.
Thật quá ngon!
Đang chiếm lĩnh lấy khoang miệng của cậu lúc này.
Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧
------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------
Cảm ơn Bác
[email protected],
[email protected] và
[email protected] đã tặng ta NP.