Lucy nhìn thấy gì, cô bé thấy Ambrose đang đứng, chân phải cậu ta chuẩn bị dẵm xuống một người đàn ông khá là nhỏ bé đang bị trói cứng người lại, miệng ông bị nhét một cục gì đó, là một quả táo… cái tư thế này thật mắc cười.
Lucy quan sát kỹ hơn, có khi ông ta còn nhỏ hơn chú người lùn Trumpkin. Nhưng không phải tất cả mọi thứ trên người ông ta nhỏ, ông có một cái bàn chân vô cùng vĩ đại, nó lớn đến nỗi Lucy tin rằng mình đang nhìn một cây nấm treo ngược.
Phía đối diện, Ambrose nghe thấy tiếng Lucy, cậu quay đầu về phía giọng nói và vui mừng nói:
“Là Lucy… bạn không sao chứ?”
Xung quanh Ambrose, Caspian bọn người lần lượt nhìn về phía vị nữ hoàng, xem ra trận chiến đã kết thúc, nữ hoàng bình an trở lại.
Ambrose rời mắt khỏi Lucy, cậu nhìn sang người đàn ông đang từ tòa lâu đài đi tới bên cạnh cô bé, là vị đảo chủ… chỉ có điều, trông ông ta rất quen… ông ta giống hệt, bức tượng mà cậu thấy ở Quần đảo Đơn côi…
“Cậu là Coriakin…” Phía sau Ambrose, Helios giọng xúc động nói.
Ông đảo chủ mặc một bộ quần áo màu nâu giản dị, trên người ông khoác một cái áo choàng bằng lụa, nhẹ nhàng bồng bềnh theo từng bước đi của ông.
Ông ta trông không già như Helios, máu tóc màu nâu mới điểm mấy sợi bạc, bộ râu cũng vậy, nó chỉ dài hơn cằm một tẹo.
Đảo chủ vốn đang quan sát mọi người, theo bản năng ông nhìn Helios… rồi bằng một giọng vui mừng nói:
‘Là… anh, Helios. Không ngờ tôi lại có thể gặp lại anh… sau nhường ấy năm.”
“Phải, tôi cũng nghĩ thế… trông cậu còn rất trẻ… không giống như lão già tôi.”
“Ha ha… anh không cần khiêm tốn, tôi lúc nào cũng ước ao thân thể rắn chắc của anh, giờ anh vẫn vậy…”
“Ha ha... “ Helios cười toe toét đáp lại.
Cái cảm giác của hai người bọn họ lúc này rất đặc biệt… hai người đều sống trên một ngàn tuổi, khi bạn sống đến đó, những người thân, bạn bè, người quen biết của bạn đều đã mất từ lâu rồi.
Ambrose đã từng thấy Helios Đại hiền giả ngồi một mình nhìn cái đồng hồ quả quýt của ông… tuy không biết chắc trong đó có cái gì, nhưng cậu tin trong đó là ảnh của vợ ông hoặc của cả gia đình của ông.
Bây giờ, Ambrose nhìn ra cái niềm vui dạt dào trong con mắt của Helios… một người bạn, một người anh em của ông vẫn còn sống…
….
Mấy phút qua đi, cuối cùng họ cũng bình tĩnh lại, Coriakin cung kính đi tới cúi chào Ambrose và nói:
“Thần tham kiến bệ hạ… thật là may mắn cho thần khi được thấy người. Lúc người và Nữ hoàng fay rời đi, thần vẫn còn chưa tới đế đô nữa… thật vinh hạnh.”
Coriakin nói bằng cái giọng nhiệt thành nhất mà Ambrose từng nghe, cậu cũng cảm thấy thư sướng vì một thần dân rời xa đất nước hơn một nghìn năm mà vẫn giữ được tấm lòng trung thành này.
“Khanh bình thân đi, dù sao nơi này không phải chỗ nói chuyện.”
“Thần hiểu…” Coriakin nói.
Có điều trong lòng ông háo hức không thể tưởng tượng nổi, ông lại được gặp vị vua thần thánh… từ nhỏ ông lớn lên với những câu truyện của ngài… thật là một niềm vinh hạnh lớn lao.
“Xin mời bệ hạ vào trong lâu đài… thần sẽ chuẩn bị một bữa tiệc chào đón người.” Nói xong, Coriakin đi trước như để dẫn đường. Nhưng mà Lucy lại gọi ông lại nói:
“Ông đảo chủ, còn bọn họ thì sao…”
Coriakin giật mình nhìn lại, miệng lẩm bẩm:
“Phải còn mấy người kia.”
Ông liếc nhìn mấy người tàng hình, rồi phất tay một cái, mấy sợi dây trói và quả táo trong miệng họ biến mất… Coriakin còn chưa kịp nói gì, thì tên tàng hình, người suýt bị Ambrose dẵm lên mặt đã bò tới ôm lấy chân Ambrose nói:
“Thần, Chief Duffer, thủ lĩnh tộc người Dufflepud, tham kiến bệ hạ… ôi… sau bao nhiêu năm, thần cũng được thấy Ngài, ôi cha mẹ ơi, ôi cụ kị ơi, ôi cụ tổ tổ ơi,... ôi tằng tằng tổ ơi. Cuối cùng chúng con đã thực hiện được ước vọng của các vị rồi… chúng con thấy Đức vua thần thành rồi… hu hu… xúc động quá…”
“Phải phải… thật xúc động…”
“Tâu bệ hạ, mong người tha thứ cho bọn thần xúc phạm Người và những người bạn của Người… chúng thần quả thật không biết…”
“Ôi… đẹp làm sao mẫu quốc kính yêu… mong bệ hạ cho chúng thần trở lại… mảnh đất ấy…”
“Phải phải…” Rồi một người chỉ tay vào mặt Coriakin bất bình nói:
“Chính ông ta...ông ta không muốn chúng thần rời đi, ông ta giam cầm chúng thần trên hòn đảo này… hu hu… ông ta còn biến bọn thần thành người vô hình…”
“Phải… thần suýt nhầm vợ mấy lần rồi… thật là bất tiện.”
“…”
Hơn năm mươi người thay nhau nói, nói tới mức Ambrose cảm thấy đầu mình ong ong, cậu đành phải quát lên:
“Dừng lại… Im lặng.”
Mấy người một chân Dufflepud lập tức không nói nữa, bọn chúng sợ hãi nhìn về phía Ambrose… vừa rồi bọn chúng nếm thử sự lợi hại của nhà vua rồi, nào có đứa nào dám khiêu khích uy quyền của Người.
Coriakin thở dài đứng ra nói:
“Các ngươi lập tức trở về nhà… bây giờ các ngươi đều có thể nhìn thấy nhau rồi… các ngươi nên trở về gặp vợ con mình… còn nhà vua, ta sẽ tiếp đón Người.”
“Vâng chúng thần xin cáo lui…”
“Phải… Jelly của thần đang đợi ở nhà… không biết cô ấy có xinh không? Nhưng thân hình cô ta rất tuyệt…”
“Không… Meli nhà tôi tuyệt hơn…”
“Sao mày biết… không lẽ mày?”
“Nào có… bình tĩnh….”
“…”
Đám người vừa nhảy ra xa, vừa nói vọng lại… cuối cùng khi cả người và tiếng nói đều biến mật, Coriakin mới thở phải một hơi. Helios thấy vậy cười nói:
“Thật vất vả cho cậu, bọn họ là đời sau của những người đó?”
Helios ý chỉ mấy hơn năm trăm người biến dị mà Coriakin mang theo từ Quần đảo Đơn côi, Coriakin hiểu ý gật đầu nói:
“Vâng… Đúng vậy… nhưng không phải tất cả… hầu hết những người đó đều đã mất trong vòng mười năm sau… lại thêm tám phần mười những người còn lại không thể sinh con đẻ cái. Tộc người Dufflepud - bọn họ tự nhận như vậy - là hậu đại của khoảng ba mươi người trước kia thôi.”
Helios thở dài… chính ông đã chứng kiến tác hại của ‘thứ đó’.
“Thôi chúng ta vào trong lâu đài trước đó… chắc mấy món ăn sắp làm xong rồi.”
Sau đó, bọn họ cùng nhau tiến vào lâu đài, trên đường, Lucy giới thiệu Coriakin với anh trai mình và Caspian mọi người… Ông đảo chủ tỏ ra rất hiếu khách, ông không ngại có thêm người tham gia vào bữa tiệc.
Sau khi no lê, Lucy mới thình lình hỏi:
“Ông Coriakin, tại sao ông lại biến bọn họ thành vô hình…”
“Chuyện này cũng là do an toàn của bọn họ… bọn họ cũng biết, nhưng cố tình không chấp nhận… họ muốn hoàn thành ý chí của các vị tổ tiên họ: Trở lại Thất đại đảo quốc.”
“An toàn?” Lucy không hiểu hỏi… “Cháu không có ý khinh thường, nhưng ngài và Helios Đại hiền giả mạnh như vậy… không thể bảo vệ họ được sao ạ?”
Coriakin nhìn thằng vào mặt Lucy nghiêm túc nói:
“Con gái… ta quả là mạnh hơn rất nhiều, ta tự tin mình có thể một mình đấu được một quốc gia… nhưng ta không phải vô địch…”
Nói rồi trong mắt ông hiện lên một vẻ dè chừng: “Có những thứ mà đến ta cũng chỉ có khả năng tự vệ…”
Caspian nghe đến đây khôi khỏi bật nói:
“Ý ngài nói là màn sương mù?”
“Không ý của ta là thứ nằm phía sau màn sương mù kia.”
Màn sương mù xanh (The Green Mist) có mối quan hệ mật thiết với tộc người Dufflepud hơn Lucy mấy người tưởng nhiều. Có thể nói, màn sương mù đó chính là nguyên nhân khiến tổ tiên bọn họ bị biến dị… sự biến dị này tạo thành một mối liên kết từ trong máu của họ với màn sương mù.
Coriakin tin rằng, nếu chỉ cần thả người Dufflepud bên ngoài một chút thôi, là bọn họ sẽ nổi điên lên, tự giết lẫn nhau như chính tổ tiên bọn họ từng làm.
Ambrose thì hiểu ý của Coriakin nhưng mấy đứa khác lại không hiểu, nói đi nói lại, Lucy mấy người cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Lucy không hiểu lắm, cô bé còn muốn hỏi thêm, nhưng đã bị Coriakin ra hiệu im lặng, ông nói:
“Nơi đây không phải là nơi nói chuyện này… mời theo tôi.”
Xem ra đây là một chuyện rất quan trọng, tầm quan trọng của nó lớn đến lỗi những thủy thủ trung thành của Caspian cung không có quyền biết.
Coriakin dẫn Ambrose, Lucy, Edmund, Caspian và Helios… thật kì lạ, Eustace cùng được gọi theo. Bọn họ đi lên lầu hai, cuối dãy hành lang, nơi Lucy vừa bị bắt quả tang nhìn trộm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT